“Kiếm của ngươi không tệ.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Bách Lý Đông Quân lập tức đặt tay lên eo, nhưng đã chậm, Yến Phi Phi đã nắm lấy chuôi kiếm. Nhưng vừa nắm được một cái, Yến Phi Phi đột nhiên rút tay về, hắn kinh hãi trước khí thế lạnh lẽo hung ác mà thân kiếm tỏa ra, lùi lại phía sau vài bước.
“Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể trộm.” Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Hơn nữa ta còn chưa nói bắt đầu, xin đừng vọng động.” Nửa câu sau của Lôi Mộng Sát bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến Yến Phi Phi không nhịn được rùng mình một cái, hắn vội vàng cúi đầu: “Là học sinh lỗ mãng rồi.”
“Ngươi có cảm thấy Lôi Mộng Sát quá coi trọng Bách Lý Đông Quân này không? Tuy từng có tình nghĩa chiến hữu, nhưng cũng không tới mức ngày ngày ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không về nhà.” Mặc Hiểu Hắc lẩm bẩm.
Liễu Nguyệt công tử gật đầu: “Đúng là khá kỳ quái.”
“Bây giờ thì bắt đầu đi.” Lôi Mộng Sát lùi lại phía sau một bước.
“Bây giờ cũng kết thúc luôn đi!” Yến Phi Phi lập tức lướt tới, cánh tay hiện lên ánh lạnh, ra là một con dao gần như trong suốt. Trước đó hắn cũng nghe được một số lời đồn về Bách Lý Đông Quân, cho nên hắn cực kỳ tin tưởng đòn này sẽ hàng phục Bách Lý Đông Quân.
Nhưng Bách Lý Đông Quân lại nghiêng người né tránh, hắn tung người nhảy lên, thân thể lướt lên cao.
“Tam Phi Yến?” Yến Phi Phi mỉm cười, vẫn trong dự tính, hắn lập tức lướt theo: “Nhưng so với Tam Bộ Truy Thiền của ta, vẫn hơi yếu.”
“Lắm lời quá.” Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu tránh đòn của Yến Phi Phi, thân hình trượt xuống, sau đó xoay một cái, không ngờ lại tới sau lưng Yến Phi Phi. Yến Phi Phi cả kinh: “Đây là cái gì?”
“Tam Bộ Truy Thiền? Bây giờ ngươi đã biết ai là ve, ai là người đuổi chưa.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười, xuất chưởng đánh thẳng tới Yến Phi Phi. Yến Phi Phi cả kinh, lướt về phía sau: “Ngươi... sao võ công lại như vậy?”
“Ngươi chưa từng nghe một từ, gọi là giấu tài à?” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, đột nhiên quay lại nói với đám người dưới đài: “Cái lũ ngu xuẩn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện lấy màn thầu ra ném ta! Cho các ngươi thấy! Vì sao tiểu tiên sinh lại chọn ta!”
Lôi Mộng Sát khoanh tay trong áo, nhướn mày: “Đúng là hả giận.”
Yến Phi Phi vừa thối lui, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi đang dùng không phải Tam Phi Yến!”
“Ai nói đây là Tam Phi Yến?” Bước chân của Bách Lý Đông Quân uyển chuyển nhẹ nhàng, tất cả các động tác truy đuổi đều liền mạch lưu loát, tiêu sái thong dong khó tả. “Đây là khinh công mà ta tự nghĩ ra - Nhất Túy Thiên Lý!”
“Hay cho Nhất Túy Thiên Lý.” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Lâu rồi chưa từng thấy thân pháp thong dong như vậy.”
“Đúng là khinh công cao hơn Tam Phi Yến, nhưng trong Nhất Túy Thiên Lý này... ta thấy được bóng dáng của bộ pháp khác.” Mặc Hiểu Hắc trầm giọng nói: “Có lẽ mấy ngày nay, bên ngoài học đường đã có người tiếp xúc với hắn.”
Trên gác cao ở phía xa, nơi này vừa vặn thấy được toàn bộ Kim Võ Trường, một người đeo mặt nạ quỷ đỏ như máu đang ngồi đó quan sát tình hình trong đài tỷ võ, hắn giơ tay gõ lên mặt nạ: “Quả không hổ là võ giả trời sinh, ta chỉ thể hiện Đạp Vân Thừa Phong Bộ trước mặt hắn có một lần, hắn đã chạm được vài phần môn đạo rồi.”
“Ông chủ, rốt cuộc người này có thể bái vào làm môn sinh của Lý tiên sinh không?” Trong căn gác cao đó, một âm thanh cực kỳ uyển chuyển vang lên.
“Có lẽ có, nếu không có tên Diệp Đỉnh Chi kia.” Cơ Nhược Phong chậm rãi nói: “Thu thập được tư liệu về Diệp Đỉnh Chi chưa?”
“Vừa có đệ tử tới đưa tin, nói hành tung của Diệp Đỉnh Chi này biến ảo khó lường, lần đầu tiên mọi người thấy hắn là ở Man Quốc phía bắc, mười mấy năm sau đó hành tung trải rộng khắp Man Quốc, Bắc Ly, Nam Quyết và ba mươi hai Phật Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Thiên Khải Thành. Nhưng sau khi tới Thiên Khải Thành, Thanh Vương điện hạ đã gặp hắn.”
“Thanh Vương... vị vương gia này hơi nôn nóng rồi.” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý.
Trong trận đấu, Yến Phi Phi đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Bách Lý Đông Quân vẫn đuổi theo không rời, hai người cứ thế chạy tới chạy lui, đã qua mười mấy lượt mà chưa thật sự giao phong lần nào.
“Đây là tỷ võ, không phải thi đấu khinh công.” Dưới đài có người không nhịn được lên tiếng.
“Tuy khinh công của ngươi rất tốt, nhưng nội lực lại không ổn, nếu chạy tiếp, ngươi không còn sức tỷ thí đâu.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.
“Được, nhưng ngươi cũng đừng hối hận đấy!” Yến Phi Phi đột nhiên xoay người, tay trái vẩy một mũi châm bạc ra. Bách Lý Đông Quân vội vàng ngửa đầu né tránh, bước chân trượt một cái, gần như té ngã.
Cơ hội tới rồi!
Yến Phi Phi âm thầm vui vẻ, lập tức từ lùi lại đổi sang tấn công, nhưng lưỡi dao trong tay vừa đánh ra thì Bách Lý Đông Quân suyt nữa té ngã lại đột nhiên đứng dậy, mỉm cười với hắn. Lúc này Yến Phi Phi mới hiểu ra.
Hóa ra đây mới gọi là Nhất Túy Thiên Lý.
Dáng vẻ trượt chân vừa rồi chỉ là giả bộ, ý tứ chân chính là túy bộ.
Trường kiếm bên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, Yến Phi Phi cảm thấy bên cổ phát lạnh.
Hai người lướt qua nhau.
Trường kiếm vào vỏ, Bách Lý Đông Quân xoay người, ngạo nghễ nói: “Đúng là kết thúc nhanh hơn tưởng tượng.”
Yến Phi Phi sờ vết máu nhỏ bé bên cổ, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắn thở hổn hển vài tiếng rồi xoay người: “Đa tạ đã hạ thủ lưu tình.”
“Đây là kiếm pháp của phụ thân hắn, Bách Lý Thành Phong, Thuấn Sát.” Mặc Hiểu Hắc nhìn Bách Lý Đông Quân đi xuống đài.
“Xem ra hắn cũng thông minh hơn rồi, ta còn tưởng hắn sẽ trực tiếp dùng Tây Sở Kiếm Ca cơ.” Liễu Nguyệt công tử nói.
“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi vừa vỗ tay vừa nhìn Bách Lý Đông Quân đi xuống đài.
“Còn có thứ tốt hơn không dùng.” Bách Lý Đông Quân lấy túi rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm: “Lần sau sẽ cho ngươi xem.”
“Ta rất mong chờ.” Diệp Đỉnh Chi nhìn túi rượu bên hông Bách Lý Đông Quân: “Hôm nay ngươi uống rượu gì?”
“Đổ Trạng Nguyên Hồng, để lấy may.” Bách Lý Đông Quân lau khóe miệng, nhìn về phương xa, thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra đây là lần đầu ta chính thức luận võ với người khác, cứ lo là sẽ thua cơ.”
“Ồ? Ta cứ nghĩ ngươi rất tự tin.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.
“Dù sao cũng từ xa đến đây, khi đi thì ra vẻ sẽ cáo biệt lâu ngày, mới mấy tháng đã về nhà, mất mặt lắm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.
Trong phủ Trấn Tây hầu ở cách đó ngàn dặm, thế tử đang trong sân ngủ trưa lại đột nhiên bừng tỉnh, thế tử phi ngồi cạnh thêu thùa nhíu mày: “Nằm mơ à?”
Thế tử gật đầu: “Ừ, mơ thấy Đông Quân.”
“Mơ thấy nó làm gì?”
“Mơ thấy nó học được kiếm pháp Thuấn Sát của ta, còn tăng cường Tam Phi Yến mà ta dạy nó, sáng tạo một môn khinh công mới.” Thế tử xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.
Thế tử phi nhoẻn miệng: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”