Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90. Kỳ Môn Độn Giáp

Chương 90. Kỳ Môn Độn Giáp

Sau hai canh giờ quyết đấu, vòng thi võ trong Kim Võ Trường đã qua hơn nửa, nhưng Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân vẫn chưa thấy được người mà bọn họ muốn chờ, thậm chí hắn còn không xuất hiện ở đây.

Gia Cát gia, Gia Cát Vân.

“Ta muốn xem hắn đánh xong đi uống rượu, sao còn chưa tới lượt.” Bách Lý Đông Quân nhìn khắp nơi xung quanh.

“Yên tâm đi, cho dù hắn xuất hiện ở đây, ngươi cũng không tìm thấy hắn. Thuật Kỳ Môn Độn Giáp, quỷ thần khó lường, huống chi là thuật Kỳ Môn Độn Giáp của Gia Cát gia.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Chẳng bằng quan sát trên võ đài xem có ai khác đáng chú ý không.”

“Tại hạ Lạc Dương Tân Lộ, xin được chỉ giáo thêm.” Tân Lộ mặc một bộ áo đen, khẽ cúi đầu, thần sắc khiêm tốn.

Người đối diện cũng chắp tay: “Huyễn Kiếm Trang - Vương Thiên Hưng.”

“Người này là dùng độc.” Diệp Đỉnh Chi nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Độc và ám khí là khó phòng bị nhất, cho nên ngươi cũng phải chú ý tới Tân Lộ này.”

“Nhưng ta không sợ độc.” Bách Lý Đông Quân nhún vai.

“Ngươi là La Hán Kim Thân hay sao?” Diệp Đỉnh Chi bĩu môi.

“Cũng gần như vậy.” Bách Lý Đông Quân cười đắc ý, nghĩ thầm trong lòng, ta là cháu ngoại của gia chủ Ôn gia, độc thuật trong thiên hạ thì Ôn gia là đệ nhất, ngay cả Đường môn cũng chỉ có thể xưng là đệ nhị. Lạc Dương Tần Lộ này làm gì có thứ hạng trong chuyện dùng độc.

Trên đài tỷ võ, Vương Thiên Hưng đã rút kiếm, còn Tân Lộ đeo một đôi găng tay bằng chỉ bạc, tay không quyết đấu với Vương Thiên Hưng.

“Cặp găng tay này...” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.

“Ngươi từng thấy?” Diệp Đỉnh Chi nghi hoặc nói.“Ta từng nghe nói.” Bách Lý Đông Quân nhớ lại mẹ từng nói với mình, tuy xét theo môn phái trên giang hồ thì Ôn gia đúng là thế gia dùng độc đệ nhất, nhưng trên giang hồ vẫn có nhiều lãng khách dùng độc đi lại một mình trên giang hồ, trong đó có một người tự xưng là Độc Y Tiên, lúc nào cũng đeo đôi găng tay bạc. Độc của Độc Y Tiên này đã hại chết rất nhiều người của Ôn gia và Đạo môn, sau khi bị Ôn Hồ Tửu đánh bại thì ẩn nấp trong giang hồ. Tân Lộ này có phải là truyền nhân của Độc Y Tiên đó không?

“Thế... này là sao!” Vương Thiên Hưng trên đài đột nhiên kinh hãi hét lớn một tiếng, tiếp đó kiếm trong tay hắn rơi xuống đất. Hắn nhìn đôi tay đã hóa thành màu đen thui của mình, hoảng sợ nhìn Tân Lộ: “Ngươi... ngươi hạ độc!”

“Ta thắng chưa?” Tân Lộ không để ý tới hắn, chỉ quay sang hỏi Lôi Mộng Sát.

Lôi Mộng Sát hỏi Vương Thiên Hưng: “Nếu ngươi không nhận thua, e là đời này không thể dùng kiếm nữa đâu.”

Vương Thiên Hưng cắn chặt răng, không chịu nói gì.

“Không phục à?” Lôi Mộng Sát đi tới, giơ tay chạm vào tay Vương Thiên Hưng, tiếp đó màu đen thui trên tay Vương Thiên Hưng rút lui, lại chuyển tới tay Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát khẽ mỉm cười, mặt đột nhiên đỏ lên, tiếp theo đỉnh đầu tỏa ra một luồng chân khí, màu đen thui trên tay cũng tiêu tán. Hắn vỗ vai Vương Thiên Hưng: “Trong thiên hạ có người dùng độc, có người dùng ám khí, có người dùng kiếm, không phải ai cũng chịu quyết đấu quang minh chính đại, nhưng chỉ cần luyện kiếm cho tốt là không sợ bất cứ thứ gì.”

“Đệ tử thụ giáo, hết sức cảm kích.” Vương Thiên Hưng cầm kiếm, đi xuống đài.

Tân Lộ thản nhiên nhìn mọi chuyện, mãi tới khi Vương Thiên Hưng xuống đài mới nói với Lôi Mộng Sát: “Ngươi không thích độc thuật.”

Lôi Mộng Sát hung hăng gật đầu, nhớ tới thế tử phi diện mạo mỹ miều mà lại âm thầm ám toán mình, không khỏi oán hận: “Đúng vậy! Ta không thích!”

“Tiếp theo, hai người cuối cùng.” Lôi Mộng Sát cầm danh sách, lại phát hiện cát thổi vào mắt, vội vàng giơ tay lên dụi, dụi xong nhìn danh sách thì thấy chữ trên đó đã biến mất.

“Gia Cát gia, Gia Cát Vân.” Có người xuất hiện phía sau Lôi Mộng Sát.

“Thân thủ tốt lắm! Gia Cát gia đã lâu không hiện thế, lần này lại tới gia nhập học đường của chúng ta, cũng coi là may mắn. Nhưng mà...” Lôi Mộng Sát nắm lấy bả vai Gia Cát Vân: “Đừng có khoe khoang trước mặt ta.” Vốn là Gia Cát Vân lẳng lặng xuất hiện sau lưng hắn, nhưng chỉ chớp mắt Lôi Mộng Sát đã thay đổi vị trí hai người, công lực cỡ này, không hổ là đệ tử của Lý tiên sinh ở học đường.

“Công tử... Vì sao lại vỗ vai ta?” ‘Gia Cát Vân” trước mặt Lôi Mộng Sát quay người, vẻ mặt vô tội, chỉ có điều Gia Cát Vân vốn rất tuấn tú, nhưng người này tướng mạo bình thường...

“Ngươi... ngươi là ai?” Lôi Mộng Sát sửng sốt.

“Công tử, ta là thí sinh cuối cùng, Lĩnh Nam Tạ gia, Tạ Thương Sơn.” Tạ Thương Sơn cung kính trả lời.

Lôi Mộng Sát đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Gia Cát Vân cách đó không xa khẽ cúi đầu: “Lời của công tử, Gia Cát Vân xin ghi nhớ.”

“Di Hình Hoán Vị của Gia Cát gia.” Mặc Hiểu Hắc nhìn hình bát quái như ẩn như hiện trên võ đài, nhỏ giọng nói..

“Xem ra sức hấp dẫn của tiên sinh cao thật, ngay cả Gia Cát gia cũng phái truyền nhân lợi hại như vậy tới đây.” Liễu Nguyệt công tử khẽ mỉm cười: “Ngay cả Chước Mặc cũng bị lừa như vậy.”

Lôi Mộng Sát giẫm mạnh chân xuống đất, hình bát quái như ẩn như hiện lập tức tan biến. Hắn trừng mắt với Gia Cát Vân: “Ta còn chưa nói bắt đầu.”

“Chỉ là thí sinh mà có thể ngang sức ngang tài với giám khảo. Gia Cát gia đúng là không đơn giản.” Diệp Đỉnh Chi khoanh tay trước ngực: “Xem ra sẽ có một trận khổ chiến rồi.”

“Đây là võ công của Gia Cát gia?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Kỳ Môn Độn Giáp, Di Hình Hoán Vị, đương nhiên là võ công của Gia Cát gia.” Diệp Đỉnh Chi khẳng định.

“Nhưng ta từng thấy một người sử dụng rồi, người đó lại không họ Gia Cát.”

“Ai?”

“Sư phụ ta.”

“Tại hạ Lĩnh Nam Tạ gia, Tạ Thương Sơn, nghe nói ngươi là truyền nhân của Gia Cát gia, là nhân vật trong truyền thuyết, có thể đánh với ngươi là may mắn của ta.” Tạ Thương Sơn rút đao. “Đao pháp của ta rất bình thường, xin bêu xấu.”

“Cho dù đao pháp của ngươi có lợi hại hơn nữa thì kết quả cũng như vậy thôi.” Gia Cát Vân đột nhiên xuất hiện sau lưng Tạ Thương Sơn, xuất quyền đánh vào gáy hắn. Nhưng Tạ Thương Sơn lập tức quay người né tránh, tiếp đó hắn điểm mũi chân, lùi lại hơn ba bước, mỉm cười nói: “Nhưng thân phận của ta thì không tệ lắm.” Hắn cắm đao xuống đất, tiếp đó lấy một tấm vải đen ra che hai mắt mình lại.

“Sao... hắn lại che mắt mình lại, điên rồi à?” Dưới đài có người khó hiểu.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Hắn muốn mình không còn thấy thuật che mắt của đối phương nữa, chiến đấu hoàn toàn bằng thính giác.”

“Đây cũng là một cách, nhưng như vậy cần thính giác và năng lực phản ứng cực cao, không rèn luyện mấy chục năm thì không thể đạt tới cảnh giới đó.” Diệp Đỉnh Chi nói.

“Này... hai người các ngươi!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, hai người quay đầu lại, thấy Doãn Lạc Hà mặc áo tím đang đứng ở đó.

“Doãn cô nương, sao vậy?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ta nói là, hôm nay hai người các ngươi định làm người giải thích tỷ võ à? Ta đứng sau lưng các ngươi hai canh giờ, các ngươi cứ ngươi một câu ta một câu, bao giờ mới chịu thôi đây?”

 

Bình Luận (0)
Comment