Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân ở dưới đài thảo luận về tỷ võ bên trên, đúng là không hề gián đoạn. Cứ một lúc là hai người lại đưa ra một số kết luận, nhưng tình cảnh hai người quá không coi ai ra gì... Không ngờ lại chẳng hề phát hiện ra Doãn Lạc Hà luôn đứng sau lưng bọn họ.
“Thế này... gọi là biết người biết ta mới có thể đắc thắng.” Diệp Đỉnh Chi cười xấu hổ.
“Chúng ta cũng có bảo ngươi nghe đâu...” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.
“Tới đây nào, chúng ta đánh cược một phen xem ai sẽ thắng.” Doãn Lạc Hà không dây dưa trong đề tài này nữa, đột nhiên nói.
“Đánh cược?” Diệp Đỉnh Chi sửng sốt.
“Vì sao phải đánh cược?” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu.
“Cho vui. Chúng ta mỗi người đặt cược một trăm lượng nhé?” Doãn Lạc Hà giơ hai tay vỗ vai hai người, nở nụ cười gian xảo: “Trận cuối rồi, không cược thì không còn cơ hội.”
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Ta cược Gia Cát Vân thắng.”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Ta cũng cược Gia Cát Vân.”
Doãn Lạc Hà gãi đầu: “Thế thì còn gì mà đánh cược... ta cũng đặt Gia Cát Vân.”
Tuy Tạ Thương Sơn che mắt thi triển đao pháp, nhưng trong lòng mọi người hắn vẫn không phải đối thủ của Gia Cát Vân, dù sao danh tiếng của Gia Cát gia vẫn rất lớn, còn Lĩnh Nam Tạ gia chỉ là một thế gia giang hồ hơi có tiếng một chút mà thôi.
‘Xoạt’ một tiếng, một đao của Tạ Thương Sơn vạch rơi ống tay áo của Gia Cát Vân.
Gia Cát Vân cũng xuất quyền đánh trúng vai Tạ Thương Sơn.
“Hắn không dùng Kỳ Môn Độn Giáp!” Diệp Đỉnh Chi cả kinh, quyền vừa rồi thật sự là quyền pháp, không có chút hư chiêu nào, không giống Kỳ Môn Độn Giáp của Gia Cát gia.
Tạ Thương Sơn mỉm cười, lùi lại phía sau một bước, tháo khăn che mắt ra: “Không ngờ Gia Cát gia ngoài Kỳ Môn Độn Giáp còn có quyền pháp tinh diệu như vậy. Đao pháp của ta đúng là rất bình thường, đã khiến ngươi cười chê rồi.”
Gia Cát Vân thu quyền gật đầu: “Đao pháp của ngươi rất tốt.”
“Như vậy, trận tỷ thí hôm nay kết thúc.” Lôi Mộng Sát ho khan một tiếng, lấy danh sách ra đọc: “Diệp Đỉnh Chi, Doãn Lạc Hà, Triệu Ngọc Giáp, Bách Lý Đông Quân, Tân Lộ, Lý Trạch Tây... Gia Cát Vân. Mười sáu người này, mời lên trên đài.”
“Sao thế, hôm nay còn có việc gì à?” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.
“E là trong lát nữa ngươi không uống được rượu rồi.” Diệp Đỉnh Chi vỗ vai y, đi lên trên đài.
Mà lúc này bên đài tỷ võ, trên gian nhà, có một người luôn quan sát tình hình trong sân, sau khi xem xong gật đầu với quyển sách trong tay: “Quả nhiên giống hệt như dự đoán.”
Vòng thứ hai của học đường bắt đầu, gian nhà hai bên đã được dọn sạch, ngay cả thống lĩnh Kim Ngô Vệ cũng không có tư cách đi vào. Người có thể ngồi ở đây đương nhiên phải thuộc học đường, hơn nữa địa vị còn bất phàm. Hiển nhiên, đây chính là tiểu tiên sinh của học đường, Tiêu Nhược Phong. Hắn đi tới mép giường, gõ nhẹ tay lên bệ cửa sổ, như đang chờ mong điều gì đó.
Quả nhiên, một lát sau cửa phòng được người khác đẩy ra.
“Tiểu tiên sinh.” Người nọ hạ giọng gọi một tiếng.
“Mỗi lần đều phải dùng thân phận bất đồng tham gia vòng hai của học đường, ngươi đã vất vả rồi.” Tiêu Nhược Phong quay đầu lại nói.
Người nọ ngẩng đầu, không ngờ lại là Tạ Thương Sơn vừa tự nhận là đao pháp bình thường ở trên đài. Hắn cười nói: “Lại thêm mấy năm thì tuổi tác cũng cao, nghe giọng là nhận ra, cũng hơi khó làm.”
“Ngươi có thể thay đổi gương mặt mà không đổi được giọng nói à, ta không tin.” Tiêu Nhược Phong trêu ghẹo.
“Vì sao lại không tin?” Giọng nói của Tạ Thương Sơn bỗng đổi thành giọng nữ, yêu kiều vô cùng, hắn nhướn mày, gương mặt đột nhiên thêm nét quyến rũ, sau đó gương mặt tơ đột nhiên tan ra như miếng sáp, khi gương mặt hiện ra lại trở thành một cô gái dung nhan tuyệt mỹ.
“Gương mặt này tên là gì?” Tiêu Nhược Phong hỏi.
“Hoa khôi của Phong Hoa Trang, Liễu Huệ.” Cô gái cười khanh khách, đầy vẻ phong tình.
Tiêu Nhược Phong lại quay người, nhìn bên dưới: “Vậy thì, kết quả thăm dò của ngươi là gì?”
“Đúng là môn nhân của Gia Cát gia, thuật Kỳ Môn Độn Giáp không bộc lộ hết, nhưng chắc là lưu lại để dự phòng. Du Long Quyền vừa rồi là một võ công khác của Gia Cát gia, chẳng qua rất ít khi sử dụng, người ngoài không hiểu rõ. Người này có thể dùng được, vậy chắc chắn là truyền nhân của Gia Cát gia.” Cô gái trả lời.
“Được. Truyền nhân của Gia Cát gia cũng tới gia nhập học đường chúng ta... Xem ra chưa chắc đệ tử cuối cùng của tiên sinh đã là Bách Lý Đông Quân.” Tiêu Nhược Phong nói đầy ẩn ý.
“So với Gia Cát Vân, Diệp Đỉnh Chi kia có vẻ càng nguy hiểm hơn, vì sao tiểu tiên sinh không bảo ta thử hắn?” Cô gái hỏi.
“Không cần thử, người mà Thanh Vương gọi vào kinh đô, hắn muốn có thế lực trong học đường đã không phải một hai người, tiên sinh không thích phân tranh trong triều đình, sẽ không chọn hắn.” Tiêu Nhược Phong nói.
“Nhưng hắn rất mạnh.” Cô gái nhắc nhở.
“Ta thấy rồi.” Tiêu Nhược Phong gật đầu.
“Không, ngươi không thấy.” Con ngươi của cô gái co lại, thần sắc nghiêm nghị: “Vừa rồi ta cách gần hơn nên nhìn rất rõ, hắn nói là không hề lưu thủ, nhưng thực ra nếu hắn dùng toàn lực, Lâm Tại Dã còn không ngăn nổi một quyền.”
“Vậy à...” Tiêu Nhược Phong lẩm bẩm.
Trong đài tỷ võ, Lôi Mộng Sát cất cao giọng nói: “Các vị ở đây coi như đã vào vòng thi cuối cùng của học đường, như vậy dựa theo quy củ, các ngươi phải xếp bốn người thành một đội, chia làm bốn đội. Mỗi đội sẽ được chia một manh mối. Các ngươi phải dựa theo manh mối đó tìm được thứ mà các ngươi cần tìm. Nhưng chỉ một manh mối khó mà tìm ra thứ đó, nếu lấy được cả bốn thì đáp án mới rõ ràng. Cho nên phải đánh bại đối phương, cướp lấy manh mối trong tay họ mới là mấu chốt giành được thắng lợi.”
Mặc Hiểu Hắc đột nhiên đi xuống đài, đứng bên cạnh Lôi Mộng Sát, hắn giơ ngón tay, trong tay có bốn túi gấm. “Mỗi đội có thể lấy một túi gấm, không thể phá hủy túy gấm, cũng không thể giấu diếm. Phải do một trong bốn người nắm giữ.”
“Như vậy, trận tỷ thí tiếp theo của chúng ta sẽ ở đâu?” Triệu Ngọc Giáp hỏi.
Lôi Mộng Sát đang định há miệng nhưng lại thở một tiếng, rồi ngậm miệng lại.
Mọi người bỗng cảm thấy xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Gió không hề thổi, chim không hề kêu, tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người cũng trở nên yên tĩnh.
Chỉ thấy một bộ áo trắng lướt qua đám người, dừng lại trên mái hiên, quay lưng về phía mọi người. Tuy không nhìn thấy dung nhan của người nọ, nhưng ai cũng cảm nhận được khí thế cường đại toát ra từ đây. Có người định há miệng nói chuyện, nhưng trên đầu như bị che phủ, chỉ nghe tiếng ong ong.
Người nọ quay người, chỉ thấy dưới mái tóc trắng là một gương mặt không chút dấu hiệu của tuổi tác. Ông khẽ mỉm cười, gạt tay xuống, lúc này cảm giác áp lực cường đại kia mới tan đi. Ông nhìn Triệu Ngọc Giáp, giơ hai tay: “Địa điểm của trận tỷ thí này là... toàn bộ Thiên Khải Thành.”
Triệu Ngọc Giáp thở phào một tiếng: “Lý tiên sinh của học đường.”