Chiêng vàng trong Kim Võ Trường đột nhiên được gõ vang, Lôi Mộng Sát đi lên trước: “Đã tới giờ, chắc các vị đã chọn được đồng đội.”
Quả nhiên mười sáu người trong võ trường bên dưới đã chia thành bốn đội, đang đứng đó nhìn Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát phất tay, có người hầu dọn một cái bàn lên. Trên bàn đặt bốn cặp cá chép. Cổ nhân có câu: xích tố như tàn tuyết, kết thành song lý ngư, yếu tri tâm trung sự, khán thủ phúc trung thư. (Lụa trắng như tuyết tan Kết thành hai cá chép Muốn biết tâm sự sao, Mở coi thư trong bụng.) Nhưng bây giờ mang bốn bức thư lên là để làm gì?
“Chẳng lẽ là để chúng ta viết di thư?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Vòng cuối không tàn nhẫn đến vậy chứ?”
“Mỗi đội phái một người lên chọn một trong bốn cặp cá chép này, trong mỗi cặp cá chép giấu một tờ giấy, trên giấy viết lần lượt là thân, dậu, tuất, hợi. Đây là giờ xuất phát của các ngươi. Khi tới giờ, đến chỗ Mặc Trần công tử sau lưng ta nhận túi gấm của các ngươi, sau đó căn cứ theo manh mối trong túi gấm tìm thứ mà các ngươi được yêu cầu phải tìm.” Lôi Mộng Sát vung tay lên: “Bắt đầu đi.”
“Vì sao thời gian xuất phát của mỗi người lại khác nhau?” Có người hỏi.
“Mỗi người lấy được túi gấm là một manh mối, có tổng cộng bốn manh mối. Manh mối càng nhiều thì các ngươi có được càng nhiều tin tức. Nếu các ngươi xuất phát đồng thời thì còn thi cái gì nữa, đánh một trận ở võ trường này luôn đi, người thắng cầm cả bốn túi gấm đi tìm đáp án là được.” Diệp Đỉnh Chi nói.
“Xem ra ngươi đã hiểu rõ quy tắc của vòng thi cuối, đúng như vị Diệp công tử này nói, mỗi đội phái một người lên đi.” Lôi Mộng Sát giơ tay vuốt ve bốn cặp cá chép.
“Để ta!” Doãn Lạc Hà tung người nhảy lên, đã tới trên bục. Ba đội khác có hai đội chậm hơn một chút, chỉ có Gia Cát Vân nhanh hơn một bước, lấy được một cặp cá chép còn sớm hơn Doãn Lạc Hà.
“Sắp tới giờ thân rồi, rút được giờ thân thì lập tức xuất phát, nhưng rút được giờ hợi thì phải đợi thêm ba canh giờ. Ba canh giờ này, rất có thể người khác đã tìm ra đáp án rồi. Cho nên, thật ra bây giờ tỷ thí đã bắt đầu rồi.” Diệp Đỉnh Chi nói.
“Doãn Lạc Hà, cô nàng này có làm được không?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.
Triệu Ngọc Giáp mỉm cười, vẻ mặt chẳng hề để ý: “Chẳng phải cô ấy là vua cờ bạc à, rút thăm cũng là một loại cờ bạc mà.”
Doãn Lạc Hà lấy cặp cá chép thứ hai, những người còn lại cũng lần lượt lấy đi hai cặp cuối cùng. Bọn họ vội vàng mở cặp cá chép kia ra, rút tờ giấy viết thư bên trong đó.
“Ta là giờ thân.” Gia Cát Vân vung tờ giấy trong tay.
Lôi Mộng Sát gật đầu, nghiêng người tránh đường: “Đúng rồi, nếu có ai tìm ra đáp án, chuông vàng trên chòi canh sẽ được gõ vang, mọi người tập trung ở học đường.”
Gia Cát Vân và ba đồng đội khác tung người nhảy tới, Mặc Hiểu Hắc ném túi gấm trong tay Gia Cát Vân. Gia Cát Vân nhận túi gấm, đi qua bên cạnh bọn họ.
“Đúng là đối thủ đáng sợ.” Liễu Nguyệt công tử lạnh nhạt nói một câu.
“Đúng là khiến người ta lo lắng.” Mặc Hiểu Hắc cũng nói theo.
“Ngươi lo lắng cái gì, có phải ngươi tham tỷ thí đâu?” Liễu Nguyệt công tử trả lời.
“Người thắng sẽ trở thành tiểu sư đệ của chúng ta, nhưng ta không hy vọng người sẽ trở thành sư huynh đệ đồng môn với chúng ta lại là kẻ này.” Mặc Hiểu Hắc lạnh lùng nói.
“Ngay cả sư huynh như ta mà ngươi cũng chịu đựng được bao năm như vậy cơ mà.” Liễu Nguyệt công tử khẽ mỉm cười.
“Ta mới là sư huynh.” Giọng nói của Mặc Hiểu Hắc vẫn bình tĩnh như nước.
“Giờ dậu!” Doãn Lạc Hà xoay người, giơ tờ giấy viết thư ra cho đám người Bách Lý Đông Quân.
“Không tệ, người ra trận đầu tiên sẽ là bia ngắm cho mọi người. Giờ dậu có thể coi là lựa chọn tốt hơn! Doãn cô nương quả không hổ danh vua cờ bạc! Đây là lá thăm tốt!” Diệp Đỉnh Chi vỗ tay.
“Ngươi còn biết nịnh bợ cơ đấy.” Bách Lý Đông Quân chế nhạo.
“Chắc chắn ngươi phải độc thân rồi?” Diệp Đỉnh Chi đáp lễ một câu.
“Giờ tuất.” Cao thủ dùng độc ở Lạc Dương, Tân Lộ rút được lá thăm thứ ba.
Người cuối cùng là đệ tử của Tây Nam Kiếm Trang, rút được giờ hợi. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
Doãn Lạc Hà đi xuống, nói với vẻ đắc ý: “Ta biết ngay Gia Cát Vân sẽ rút lá giờ thân, nhưng ta không rút, có lúc thứ hai mới là tốt nhất.”
“Các vị còn lại, chúng ta đã chuẩn bị một ít rượu và thức ăn đơn giản. Các ngươi có thể nghỉ ngơi, đợi tới thời khắc xuất phát của mình.” Lôi Mộng Sát nói xong bèn quay người lui xuống, Liễu Nguyệt công tử và Mặc Trần công tử cũng đi theo. Kim Võ Trường rộng lớn chỉ còn lại đám người hầu đang dọn ba cái bàn nhỏ ra, bên trên để bốn món ăn, một bình rượu, đúng là đơn giản hệt như lời của Lôi Mộng Sát.
Mọi người ngồi xuống, Bách Lý Đông Quân nếm một ngụm rượu rồi phun thẳng ra, mắng: “Thế này mà gọi là rượu à!”
“Nếu thắng, ta mời ngươi đi uống Thu Lộ Bạch ở Điêu Lâu Tiểu Trúc.” Diệp Đỉnh Chi vỗ vai y, nở nụ cười hào phóng.
“Chuyện thắng thì chờ lúc thắng hẵng nói.” Bách Lý Đông Quân đổ bình rượu xuống đất, tiếp đó cầm túi rượu bên hông lên đổ hết vào trong bình: “Mấy canh giờ tiếp theo chúng ta sẽ là đồng đội kề vai chiến đấu, ta mời các ngươi uống chén này trước đã.”
“Chén rượu này tên là gì?” Triệu Ngọc Giáp nhận chén rượu của Bách Lý Đông Quân, lắc nhẹ.
“Đắc Thắng.” Bách Lý Đông Quân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ba người còn lại học theo bộ dạng của y, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ngoài cửa Thiên Khải Thành có ba người đang đứng.
Bọn họ mặc áo khoác, mũ trùm kéo sâu, che khuất gương mặt.
“Đây là Thiên Khải Thành, thành trì tập trung mọi vinh hoa trong thiên hạ, đúng là khác với những thành trì khác.” Một người cảm thán.
Một người khác lại khá lạnh nhạt: “Có gì khác đâu, chẳng qua là lớn hơn một chút, phồn hoa hơn một chút mà thôi. Ở lâu cũng thấy chán.”
“Ngươi mới là chán ngắt ấy, xuất phát đi, cho bọn chúng biết trò chơi trẻ con ấy cũng nên kết thúc rồi.” Người nọ ngẩng đầu lên, nở nụ cười âm trầm lạnh lẽo.
Thiên Khải Thành, Cẩn Vương phủ.
Có hai người đang ngồi đối diện, vừa uống trà vừa đánh cờ.
Một người trong đó đương nhiên là chủ nhân của Cẩn Vương phủ này, Cẩn Vương. Còn người còn lại, chính là cửu điện hạ Tiêu Nhược Phong.
“Đệ đệ, trong kỳ thi học đường lần này, ai có thể trở thành tiểu sư đệ của đệ?” Cẩn Vương mặc mãng bào màu tím hỏi.
“Huynh trưởng cũng cảm thấy hứng thú với chuyện của học đường chúng ta?” Tiêu Nhược Phong điềm nhiên mỉm cười.
Hai người gọi nhau là ‘đệ đệ’ và ‘huynh trưởng’, chứ không gọi theo thứ vị hoàng tử, bởi vì trong lòng bọn họ chỉ có hai người bọn họ mới là chung một mẹ, là huynh đệ thật sự.
“Trong triều có rất nhiều người hứng thú với học đường, nhưng ta biết suy nghĩ của đệ, cho nên xưa nay không hỏi nhiều. Chẳng qua ta điều tra được, một thí sinh lần này là người của Thanh Vương.” Cẩn Vương hạ một quân cờ, nhắc nhở.
“Cho dù hắn là ai, vào học đường thì là người của học đường.” Tiêu Nhược Phong cũng hạ một quân cờ: “Huynh trưởng, huynh thua rồi.”