Kim Võ Trường.
Tất cả các thí sinh đều ngồi dưới mặt đất, điều dưỡng chân khí.
Kỳ thi võ vừa mới diễn ra chưa được bao lâu, đại đa số thí sinh đều bị thương không nhẹ trong trận chiến vừa rồi, giờ phút này dù sao cũng không ra được, bèn ngồi xuống dùng chân khí điều dưỡng chân khí. Chỉ có một người là khác.
Người này ngủ rồi.
Còn phát ra tiếng ngáy không nhỏ.
Đạo sĩ Triệu Ngọc Giáp.
“Này, đừng có ngủ, mất mặt quá.” Doãn Lạc Hà nghe một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được trợn mắt đá một cái.
Nhưng ai ngờ Triệu Ngọc Giáp vừa ngáp vừa xoay người, né được cú đá đó.
“Ngủ thật hay giả vờ thế?” Doãn Lạc Hà cả giận nói.
“Hắn ngủ thật, giả ngủ không phát ra được tiếng ngáy thật như vậy.” Diệp Đỉnh Chi bật cười: “Chắc là tu luyện tâm pháp nào đó của Đạo môn, ngủ là tu luyện nội công.”
“Trên đời có nội công tâm pháp tốt vậy à?” Doãn Lạc Hà hâm mộ: “Vậy vị bên này luyện môn nội công gì?”
Bách Lý Đông Quân ngồi xếp bằng, nhắm chặt hai mắt, nhịp thở kéo dài, đã một lúc lâu không nói gì, cũng không định tham gia thảo luận.
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, nhỏ giọng gọi y: “Bách Lý Đông Quân.”
Bách Lý Đông Quân vẫn im lìm không đáp.
“Bách Lý Đông Quân!” Diệp Đỉnh Chi tới bên tai Bách Lý Đông Quân, gọi to một tiếng.
“Ơ! Cái gì! Đến giờ rồi à!” Thân hình Bách Lý Đông Quân đột nhiên chấn động, lập tức nhảy từ dưới đất lên: “Vậy thì xuất phát thôi! Nhanh lên cho kịp! Đi thôi!”
“Xem ra vị này mới là ngủ thật.” Diệp Đỉnh Chi gãi đầu.
Lúc này Bách Lý Đông Quân mới phản ứng lại: “Diệp Đỉnh Chi! Có phải ngươi có bệnh không! Không dưng lại đi hù người khác!”
Triệu Ngọc Giáp cũng đột ngột quay người ngồi dậy, hắn duỗi người: “Đã đến giờ!”
Quả nhiên giám khảo đứng bên trên gõ chiêng vàng: “Đến giờ dậu.”
Doãn Lạc Hà kinh ngạc: “Công phu nằm ngủ của ngươi còn có thể dùng để tính giờ?”
“Bản lãnh vặt thôi, bản lãnh vặt thôi.” Triệu Ngọc Giáp mỉm cười, dẫn mọi người đi tới trước.
“Ba cái túi gấm, chọn một cái đi.” Giám khảo chỉ mấy túi gấm trước mặt.
“Cái này.” Doãn Lạc Hà bước lên trước một bước, lấy một cái trước.
Tiếp đó bốn người từ trong trường thi ra ngoài, Doãn Lạc Hà mở túi gấm, chỉ thấy bên trong có giấu một tờ giấy, trên giấy viết một câu thơ.
“Quân bất kiến chân võ lâm thế.” Bách Lý Đông Quân đọc chữ trên tờ giấy.
“Thế nào là chân võ?” Doãn Lạc Hà vẻ mặt khó hiểu.
“Chân võ không khó giải thích, là Chân Võ Đại Đế.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Triệu Ngọc Giáp: “Cái này chắc ngươi hiểu rõ hơn chúng ta, đây là thần linh của Đạo gia các ngươi.”
“Chân Võ Đại Đế tức Trấn Thiên Chân Võ Linh Ứng Hữu Thánh Đế Quân, thân cao trăm thước, mái tóc rối tung, người mặc giáp xích vàng, chân đạp Ngũ Sắc Linh Quy. Khi hàng thế thì bên cạnh có người ghi chép ưu khuyết thiện ác của tam giới là Kim Đồng Ngọc Nữ rải hoa rắc lá, hai bên là hai tướng quy xà đứng hầu, uy vũ mạnh mẽ. Ngài rút kiếm ra, một kiếm là có thể chặt đứt một góc Thái Sơn.” Triệu Ngọc Giáp không còn vẻ biếng nhác vừa rồi, nhắc tới điển cố Đạo gia là cực kỳ rõ ràng rành mạch: “Thần linh được thờ cúng trên Võ Đang chính là Chân Võ Đại Đế.”
“Lợi hại đến vậy à? Sao ta chưa từng nghe nói qua? Chẳng phải lợi hại nhất Đạo Gia là Tam Thanh tổ sư gia à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Triệu Ngọc Giáp trợn mắt lườm hắn: “Ngươi có đọc Tây Du Ký không?”
“Cho dù chưa từng đọc thì chắc chắn đã từng nghe. Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, trong quán trà tháng nào chẳng kể tới vài lần?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Vậy Tôn Ngộ Không đánh lên Thiên Cung, trực tiếp đánh tới Nam Thiên Môn, đánh với mười vạn thiên binh thiên tướng mà chẳng hề sợ hãi. Nhưng ngươi nói xem, vì sao Tôn Ngộ Không không đánh từ Bắc Thiên Môn vào?” Triệu Ngọc Giáp hỏi.
“Làm sao ta biết được, chắc là vì Nam Thiên Môn gần hơn.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu.
“Đó là vì Bắc Thiên Môn có Chân Võ Đại Đế trấn thủ, con khỉ ấy không dám vào theo đằng đó.” Triệu Ngọc Giáp chậm rãi nói.
“Ồ.” Bách Lý Đông Quân và Doãn Lạc Hà đồng thời ‘ồ’ lên một tiếng. Đối với bọn họ mà nói, có giảng giải điển tịch Đạo gia cả trăm ngàn lần thì bọn họ vẫn dốt đặc cán mai, nhưng nói theo tiểu thuyết thoại bản ‘Tây Du Ký’ như vậy thì bọn họ có thể lập tức hiểu được.
“Thế thì, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Trong Thiên Khải Thành có một tòa võ quán, trong võ quán có một bức tượng Chân Võ Đại Đế cao chín thước, là võ quán nổi tiếng trong thiên hạ. Có lẽ tới đó chúng ta sẽ tìm được đáp án.” Diệp Đỉnh Chi thu hồi túi gấm, đặt vào trong lòng mình: “Để túi gấm ở chỗ ta.”
“Vậy thì đi thôi.” Triệu Ngọc Giáp dẫn đầu, tung người nhảy về phía trước.
Sau khi bọn họ đi khỏi, có ai người âm thầm đi ra.
“Xem ra khó đối phó, bên cạnh hắn còn có người khác.” Một người nói.
“Cô gái kia trông rất xinh đẹp.” Một người khác trả lời: “Hai người còn lại hình như đều khó đối phó.”
“Vội cái gì, tỷ võ của học đường chắc chắn sẽ bị thương, chúng ta chỉ cần chờ thôi.”
Theo sau!”
“Hai vị, đã lâu không gặp.” Một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng hai người, bọn họ đồng thời xoay người: “Ai!”
“Ta!” Người nọ tháo mũ trùm đầu xuống, để lộ dung mạo trẻ trung bên dưới.
“Hồn Quan - Chung Phi Ly!” Hai người cả kinh: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu. Nếu các ngươi có thể xuất hiện ở đây, vậy vì sao ta lại không thể.” Chung Phi Ly cười nói: “Ta nhận lệnh của tôn sứ Vô Tướng, tới đây tìm Bách Lý Đông Quân. Tôn sứ Vô Tướng có một lời nhờ ta chuyển cho tiểu thư.”
“Lời gì?” Bạch Phát Tiên hỏi.
“Tôn sứ Vô Tướng không có ý định tranh giành chức vị tông chủ, xin tiểu thư cứ yên tâm. Nhưng chuyến này tôn sứ Vô Tướng nhất định phải dẫn Bách Lý Đông Quân đi, cũng xin tiểu thư để ý.” Chung Phi Ly khẽ mỉm cười.
Tử Y Hầu thở dài: “Thật không dám giấu diếm, lần này hai người chúng ta đến đây không được tiểu thư cho phép, chỉ là tự ý hành động, cũng là để mang Bách Lý Đông Quân đi.”
“Như vậy xem ra, mục tiêu của chúng ta giống nhau.” Chung Phi Ly ngẩng đầu lên: “Chẳng qua, có lẽ chúng ta đã tới chậm một bước.”
“Còn có ai ra tay?” Bạch Phát Tiên nghi hoặc hỏi.
Thiên Khải Thành, Vân Khải Phường.
Có ba người ngã xuống trong phòng, một người thì trước ngực là một cái lỗ to, máu tươi chảy ròng ròng, đã chết ngay tại chỗ. Hai người còn lại cũng bị trọng thương, thối lui ra góc phòng, hoảng sợ nhìn người trước mắt: “Vì sao?”
“Vì một người là đủ.” Người nọ quay người trầm giọng nói.
“Cho dù chúng ta chiến thắng, cùng được chọn vào học đường, nhưng Lý tiên sinh chỉ nhận có một vị đệ tử. Làm sao chúng ta tranh được với ngươi, sao phải hạ thủ giết người như vậy!” Một người nằm dưới đất cả giận nói, còn một người khác lén lút bò ra phía cửa sổ.
“Chết đi.” Người nọ vung tay, một cái chân ghế xuyên qua sống lưng người định nhảy qua cửa sổ bỏ chạy. Hắn đi tới, rút cái chân ghế ra, sau đó quay lại đi về phía người cuối cùng: “Đệ tử của Lý tiên sinh ở học đường, thế thì ghê gớm lắm sao?”