“Đã chết? Chết như thế nào?” Cơ Nhược Phong đứng dậy.
“Chết trên đường vân du tới Bắc Vực, nhưng tin tức này còn chưa được đưa về học đường, cho nên học đường cũng không biết. Chúng ta chỉ vừa mới tra được.” Thiết Diện Quan trả lời.
Cơ Nhược Phong gật đầu, cầm bút trên bàn lên, nhanh chóng viết vài chữ lên đó, sau đó đưa cho Thiết Diện Quan: “Chuyển cho Tiêu Nhược Phong, đây là tin tức mà hắn muốn.”
“Vâng.” Thiết Diện Quan nhận lấy tờ giấy, ném vào trong một ô vuông trên tường.
Cơ Nhược Phong giơ tay tháo mặt nạ của mình: “Biên giới phía Bắc... ngoại vực... Gia Cát gia...”
Chân Võ Quán.
Bốn người Bách Lý Đông Quân đã chạy tới cửa đạo quan, nhưng trong đêm tối như vậy, toàn bộ đạo quan cực kỳ yên tĩnh, không có chút ánh lửa, cứ như một ngôi chùa chết.
“Nơi này... có thứ chúng ta cần tìm thật à?” Doãn Lạc Hà co mình về phía Bách Lý Đông Quân.
“Vào trong xem thử.” Diệp Đỉnh Chi thắp một mồi lửa.
“Pháp môn của Đạo gia muôn vàn ảo diệu, lát nữa các vị phải cẩn thận, tuyệt đối không được rời khỏi ta quá một trượng.” Triệu Ngọc Giáp nhắc nhở.
Mọi người gật đầu, bọn họ đều là người tập võ từ nhỏ, chỉ dựa vào trực giác là cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng, mà đạo quán này tỏa ra ý vị... rất không đúng.
“Đệ tử Triệu Ngọc Giáp, tới bái kiến, xin tổ sư gia đừng trách móc.” Triệu Ngọc Giáp bái lạy Chân Võ đại điện.
“Vì sao trong đạo quán không có đạo sĩ?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Thiên Khải Thành có vô số đạo quán, hương hỏa rất thịnh vượng. Mà Chân Võ Quán chỉ có một mình Chân Võ Đại Đế, đúng là hơi hiu quạnh. Hơn nữa bây giờ nằm dưới quyền của Hồng Lư Tự, không có chân nhân tu hành tại đây, đến đêm thì mọi người về hết, cửa lớn khóa chặt, cũng không có ai đến.” Triệu Ngọc Giáp giải thích.
“Chẳng lẽ trong đạo quán không có gì đáng tiền à? Không có gì sợ bị trộm mất sao?” Doãn Lạc Hà truy hỏi.
“Có, nhưng phải xem có gan ăn trộm không.” Triệu Ngọc Giáp cười một tiếng, vung tay, rải một đống phấn vàng. Chỉ thấy phấn vàng tan đi, xuyên qua ánh lửa có thể thấy từng sợi tơ tinh tế cột trên cửa vào đại điện.
“Bàn Long Ti của Hồng Lư Tự?” Diệp Đỉnh Chi khẽ cau mày.
Triệu Ngọc Giáp cúi người, lấy một thanh kiếm gỗ ra gõ nhẹ lên: “Bàn Long Ti được rèn từ tinh thiết, mỏng tới mức mắt thường khó lòng phân biệt, lại sắc bén tới mức chém sắt như bùn. Ngoài Đao Ti của Ám Hà ra, trên thế gian không còn vũ khí nào bí ẩn hơn nó. Hồng Lư Tự đúng là hung ác, nếu kẻ trộm không để ý mà đi thẳng vào nơi này, e là cả đời không đứng đậy nổi.”
Bách Lý Đông Quân rút thanh Bất Nhiễm Trần của mình ra, đột nhiên vung trường kiếm, chặt đứt Bàn Long Ti kia. Y mỉm cười: “Hình như không sắc bén đến vậy.”
“Kiếm của ngươi là cấp Tiên Cung, còn đây chỉ là Bàn Long Ti bình thường nhất.” Triệu Ngọc Giáp cười đáp.
“Còn có loại Bàn Long Ti không bình thường nữa à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Cái này ngươi phải hỏi vị tự khanh đại nhân của Hồng Lư Tự.” Triệu Ngọc Giáp bước vào trước.
“Đợi đã, sao ngươi biết kiếm của ta là cấp Tiên Cung?” Lúc này Bách Lý Đông Quân mới nhận ra.
Triệu Ngọc Giáp bước chậm lại, tiếp đó trả lời: “Bổn đạo gia đã xem vô số thanh kiếm, nhìn cái là biết.”
“Đây là tượng của Chân Võ Đại Đế.” Doãn Lạc Hà đi theo phía sau, tiếp đó ngẩng đầu lên: “Kiếm của ông ấy mới là kiếm Tiên Cung.”
Chỉ thấy tượng Chân Võ Đại Đế cao tới chín thước, bên cạnh hai chân là Kim Đồng Ngọc Nữ cầm danh sách, hai bên hông là hai tướng Quy Xà cao năm thước. Tuy tượng được đắp nặn bằng đất, nhưng thanh kiếm trong tay Chân Võ Đại Đế lại được rèn bằng tinh thiết thật sự, cao khoảng bảy thước, nếu trường kiếm chém thẳng ngang một nhát, chắc chắn sẽ chặt đứt thân người.
“Chúng ta đã tới rồi, vậy tiếp theo làm gì? Manh mối của chúng ta chỉ có mỗi câu thơ đó thôi.” Bách Lý Đông Quân nhìn bốn phía xung quanh. “Chúng ta tới đây rồi mà hoàn toàn không biết nên tìm cái gì.”
Doãn Lạc Hà ngẩng đầu lên, nhìn tượng Chân Võ Đại Đế tới mức không chớp mắt.
“Ngươi nhìn gì vậy?” Diệp Đỉnh Chi hỏi cô.
“Ta cứ cảm thấy... ông ấy đang nhìn ta?” Doãn Lạc Hà nghi hoặc nói.
Sau đó con mắt của Chân Võ Đại Đế kia đảo một cái.
Doãn Lạc Hà vội vàng xoa mắt: “Ta hoa mắt à?”
“Ta cũng thấy, đôi mắt của Chân Võ Đại Đế này vừa đảo một cái.” Diệp Đỉnh Chi đưa mồi lửa trong tay cho Doãn Lạc Hà, tiếp đó tung người nhảy lên, xuất chưởng đánh về phía tượng Chân Võ Đại Đế.
“Thằng nhóc này, bức tượng này đã trải qua ba đời rồi, giá trị liên thành, nếu ngươi phá hủy nó, cho dù cuối cùng trở thành đệ tử của học đường thì cũng phải đền tiền đấy!” Một giọng nói hùng hậu như chuông đồng vang lên, một luồng chân khí lan tỏa từ tượng thần, hất văng Diệp Đỉnh Chi xuống đất.
“Ai!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên.
“Ta là Thiện Nam.” Bức tượng Kim Đồng đảo mắt.
“Ta là Tín Nữ.” Pho tượng Ngọc Nữ nhếch miệng.
“Ta là Thủy Quy.” Quy Tướng bên trái vẫy thương.
“Ta là Hỏa Xà.” Xà Tướng bên phải lè lưỡi rắn.
“Ta là Chân Võ Đại Đế!” Chân Võ Đại Đế khẽ nhếch miệng.
“Vạn vật trên thế gian đều là ta, ta cũng là vạn vật.”
“Yêu ma quỷ quái, còn giả bộ Chân Võ Đại Đế cái nỗi gì!” Triệu Ngọc Giáp vung tay, đánh vào mồi lửa, đốm lửa bắn ra tứ phía, lập tức thắp sáng ánh nến trong đại điện.
Chân Võ Đại Đế kia như lập tức bình tĩnh trở lại, chỉ có trong điện xuất hiện thêm một cái bóng nhanh chóng di chuyển.
"Quân bất kiến chân võ lâm thế, thiên hạ chúng ma hà cảm địch!"
Giọng nói kia như chuông đồng, khiến cho ánh nến lung lay mãnh liệt.
“Là câu thơ kia, chúng ta tới đúng chỗ rồi!” Doãn Lạc Hà vui mừng.
Người nọ bồng bềnh hạ xuống, mặc một bộ đạo bào, tay cầm phất trần màu trắng, hai con ngươi xoay tròn trên dưới, không ngờ một con mắt có hai con ngươi.
“Không, các ngươi đến sai chỗ rồi.” Đạo sĩ song đồng cười khẽ một tiếng.
“Song đồng.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
“Thương Liệt bốn mắt, làm sử quan cho Hoàng Đế. Không ngờ trên thế gian lại thật sự có người song đồng.” Bách Lý Đông Quân kinh hãi nói.
“Phàm nhân song đồng, nửa bước thần tiên. Người tu đạo song đồng, một bước lên trời. Ngươi là ai?” Triệu Ngọc Giáp không còn vẻ biếng nhác chậm rãi lúc trước, sắc mặt nghiêm nghị như gặp đại địch.
“Ta là hình phạt của các ngươi. Vì các ngươi đi nhầm nơi nên phải chịu phạt.” Đạo nhân song đồng khẽ mỉm cười.
“Ngươi là người của học đường?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Ta nói rồi, vạn vật là ta, ta cũng là vạn vật.” Đạo nhân song đồng phẩy phất trần.
“Giả thần giả quỷ!” Bách Lý Đông Quân bước tới, rút kiếm ra chém.
“Đúng là kiếm tốt.” Đạo nhân song đồng vung phất trần, cuốn lấy thanh Bất Nhiễm Trần: “Đáng tiếc người dùng kiếm hơi kém.”
“Phạt thế nào?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Đánh thắng ta thì tới chỗ Chân Võ, đánh thua thì ở lại đợi tới bình minh.” Đạo nhân song đồng phất tay: “Như vậy, mời?”
“Không mời! Cút!” Triệu Ngọc Giáp đứng dậy nhẩy lên, kiếm gỗ đào trên lưng theo tiếng hô rời vỏ, thân kiếm tỏa ra ánh đỏ rực rỡ.