“Chân Hỏa Kiếm Quyết của Võ Đang, hay lắm!” Đạo nhân song đồng chớp mắt, vươn người nắm lấy thanh kiếm gỗ đào: “Đáng tiếc chỉ được cái mã ngoài, bôi nhọ thanh danh Võ Đang.”
Đây là yêu quái gì mà có thể tay không nắm lấy Chân Hỏa Kiếm. Triệu Ngọc Giáp thầm kinh hãi, trường kiếm lật lại, nhanh chóng xoay một vòng.
“Còn chưa đủ, còn chưa đủ!” Phất trần bên tay phải của đạo nhân song đồng hất văng Triệu Ngọc Giáp ra ngoài, vung ống tay áo bên trái, quát lớn: “Hiện nguyên hình!”
Kiếm trong tay Triệu Ngọc Giáp bị ống tay áo kia đè xuống, mắt thấy sắp gãy thành hai nửa, hắn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhấc trường kiếm lên, múa thành một đóa hoa kiếm.
Sau đó như hòn đá rơi vào hồ nước yên tĩnh, tạo thành từng gợn sóng.
Một đóa hoa kiếm biến thành mười đóa, mười đóa hoa kiếm kiếm biến thành trăm đóa, trăm đóa hoa kiếm lại biến thành ngàn đóa.
Diệp Đỉnh Chi hai mắt sáng lên: “Đây là...”
“Một thành một bại gọi là một kiếp, trước khi có thiên địa, đã có Vô Lượng Kiếp.” Đạo nhân song đồng mỉm cười: “Là Vô Lượng Kiếm, ngươi không phải là người của Võ Đang, ngươi là người của núi Thanh Thành. Sư phụ ngươi là Lữ Tố Chân!”
“Đúng thì đã sao?” Triệu Ngọc Giáp cầm trường kiếm trong tay, nhắm thẳng vào đạo nhân song đồng.
“Thế nhân đều nói, Thiên Khải có Tề Thiên Trần, dân dã có Lữ Tố Chân, ta rất tò mò, đệ tử mà hắn dạy bảo có năng lực thế nào, sao lại muốn gia nhập học đường chúng ta học nghệ?” Đạo nhân song đồng lấy ra một tấm bùa màu vàng, vung nhẹ lên. Tấm bùa vàng bay ra, lướt qua những ánh nến, cháy rực lên, nhưng những ngọn nến bị lá bùa màu vàng lướt qua đều tắt ngấm. Lá bùa bay về tay đạo nhân song đồng, hắn vê nhẹ.
Đại điện tối đen trở lại.
Triệu Ngọc Giáp vội vàng lùi tới canh ba người còn lại: “Cẩn thận, bây giờ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng.”
“Bây giờ trong đại điện tối thui, chúng ta không thấy hắn, hắn cũng không nhìn thấy chúng ta mới đúng.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.
“Người có song đồng, một cái là ngày, một cái là đêm. Giờ phút này trong mắt hắn đại điện vẫn sáng như ban ngày, còn chúng ta là bốn người mù.” Triệu Ngọc Giáp nghiêng đầu, vội vàng lùi sang một bên, một lá bùa vàng lướt qua trán hắn.
Diệp Đỉnh Chi cũng xoay người xuất chưởng, đánh nát một lá bùa vàng.
“Công phu hay lắm, võ công của ngươi không kém tên Lôi Mộng Sát kia bao nhiêu.” Giọng nói của đạo nhân song đồng vang lên khắp bốn phía của đại điện: “Có muốn bái ta làm thầy không?”
“Lần này tới đây là mong được một chỗ nho nhỏ dưới trướng Lý tiên sinh, cảm ơn vị đạo gia này.” Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng trả lời.
“Thế nhân đều biết Lý tiên sinh ở học đường là đệ nhất thiên hạ. Nhưng đệ nhất thiên hạ thì đã sao, trăm năm sau có ai không thành nắm đất vàng. Vì sao không theo ta, đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão?” Đạo nhân song đồng cười nói.
“Là quỷ hay là tiên còn chưa biết được. Quỷ mới giấu mình nơi tăm tối, thần tiên thì sợ gì gặp người lúc sáng?” Diệp Đỉnh Chi nói xong lại hạ giọng bảo ba người khác: “Ta cũng luyện nghe tiếng đoán vị trí vài năm, nhưng ta không nghe ra vị trí của hắn.”
“Đúng, ta cũng vừa tìm thử. Hình như hắn... không đâu không ở.” Triệu Ngọc Giáp cũng hạ giọng nói.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, vạn vật đều ta, ta cũng là vạn vật.” Đạo nhân song đồng cao giọng cười dài, Diệp Đỉnh Chi và Triệu Ngọc Giáp đã nói chuyện nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng.
“Nơi này không liên quan tới mục tiêu mà chúng ta cần tìm, chúng ta không cần dây đưa với hắn nữa, cứ chạy ra ngoài ra được.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhìn ra cửa.
Lại có bốn tấm bùa vàng lập tức hạ xuống!
Bách Lý Đông Quân đột nhiên quay lại, nhìn thẳng về phía Chân Võ Đại Đế uy nghiêm trang trọng.
“Ta có cách rồi!” Y hô lớn.
Trong học đường.
Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đang ngồi đối diện nhau, chậm rãi uống trà.
“Ngươi nói bọn họ tới Chân Võ Quán thật à?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Đúng. Manh mối của bọn họ có liên quan tới hai chữ Chân Võ, Chân Võ Quán là nơi gần với hai chữ này nhất Thiên Khải Thành.” Tiêu Nhược Phong đáp.
“Nhưng, chẳng phải có một vị đạo trưởng của học đường chúng ta luôn ở trong đạo quán đó à... Chẳng lẽ vị đạo trưởng đó là mới thật là người thử thách bọn họ?” Lôi Mộng Sát sắc mặt lo lắng.
“Phải nói là bọn họ không được may mắn, lại rút trúng cái túi gấm này, phải qua cửa của đạo trưởng kia. Cho dù là chúng ta tới đó cũng chưa chắc đã thắng được.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng, nhấp một ngụm trài: “Nhưng quy tắc là quy tắc.”
“Tiểu tiên sinh, vừa có người đưa một bức thư tới.” Quản gia của học đường vội vàng đi tới.
Tiêu Nhược Phong nhận lá thư, trên thư viết một chữ ‘Hiểu’.
“Ngươi hỏi mua tin tức ở chỗ Bách Hiểu Đường?” Lôi Mộng Sát nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, trả một đống bạc đấy.” Tiêu Nhược Phong thở dài, tiếp đó mở tờ giấy ra.
Trong thư không có nhiều chữ, nhưng mỗi hàng chữ mà hai người đọc được đều khó mà tưởng tượng nổi.
Lôi Mộng Sát nhíu mày: “Có nên ngừng kỳ thi không?”
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Danh dự của học đường không thể bị tổn thất, không thể gián đoạn kỳ thi.”
“Nhưng mà...” Lôi Mộng Sát vội vàng la lên.
“Chúng ta tới tìm bọn Bách Lý Đông Quân thôi!” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
Chân Võ Quán.
Bách Lý Đông Quân quay người, mặt hướng về phía tượng Chân Võ Đại Đế, đột nhiên rút kiếm lao tới, chém thẳng về phía tượng Chân Võ Đại Đế kia, đồng thời quát lớn: “Có người nói cái này rất đắt giá?”
“Ta đập nát cho ngươi xem!”
“To gan!” Một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy ánh nến trong điện lập tức sáng lên, đạo nhân song đồng từ sau bức tượng Chân Võ Đại Đế lướt ra, xuất chưởng đánh xuống Bách Lý Đông Quân.
“Đi!” Ba người Diệp Đỉnh Chi xuất chưởng đánh tan ba tấm bùa vàng, lập tức lao ra khỏi đại điện, ra ngoài sân. Với khinh công của bọn họ, chỉ cần tung người hai ba lần là ra khỏi Chân Võ Quán, hoàn toàn thoát khỏi vị đạo nhân song đồng thần không ra thần quỷ không ra quỷ kia. Nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn còn trong điện, nếu bọn họ đi rồi, với sức của một mình Bách Lý Đông Quân, vốn không thể đối phó được với đạo nhân song đồng.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời ngừng lại, xoay người, rồi thấy Bách Lý Đông Quân bị một chưởng đánh bay.
“Bách Lý Đông Quân!” Doãn Lạc Hà hô to một tiếng, vung ống tay áo lên.
Bách Lý Đông Quân bị một chiêu của đạo nhân song đồng đánh rơi xuống đất, ống tay áo kia vừa vặn quấn lấy eo của y. Doãn Lạc Hà lập tức kéo lại, lôi y ra ngoài sân.
“Hay cho chiêu dương đông kích tây, nhờ ngươi đấy.” Doãn Lạc Hà khen.
“Chẳng qua trong nhà có tiền, cho nên trả được thôi!” Bách Lý Đông Quân mỉm cười, phun một ngụm đờm dính máu xuống đất, xem ra một chưởng trong lúc tức giận của đạo nhân song đồng kia có uy lực không nhỏ. Nhưng bốn người ra lùi ra ngoài sân, tuy bốn phía không có ánh nến, nhưng tối nay trăng sao trên trời rất sáng, cũng có thể miễn cưỡng thấy được cảnh tượng trước mắt. Tuy vừa rồi đã bỏ lỡ cơ hội đào tẩu, nhưng ít ra cũng khá hơn lúc ở trong đại điện tối đen như mực.
“Nếu không thể trốn thoát, vậy thì đánh thôi.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Bốn người đánh một, còn sợ nắm tay chúng ta không đủ cứng hay sao?”
Bách Lý Đông Quân mắng: “Ngươi cứ đấu chưởng với hắn đi, rồi biết ngay ai mới cứng!”