Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 266

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Thời gian ba ngày không lâu, nhưng khi chờ đợi lại thấy quá dài.

Trong gian nhà lầu này có mười căn phòng lớn lớn nho nhỏ, mỗi phòng đều được quét dọn tới không dính một hạt bụi, thậm chí được xếp chăn đệm chỉnh tề, rất khó tưởng tượng đây là một hòn đảo cô quạnh chỉ có một người ở. Nhưng quả thật là vậy, bọn họ ở trong gian nhà này hai ngày liền nhưng chưa từng thấy bất cứ ai.

Thậm chí cả Mạc Y cũng biến mất.

Chỉ có một số động vật ra ra vào vào gian nhà lầu này, có những chú khỉ đứng thẳng đi lại như con người, có tiên hạc ngậm trái cây rừng tươi mới tới cho bọn họ, lại có những con sóc nhỏ chạy vòng qua vòng lại quanh Tư Không Thiên Lạc và Diệp Nhược Y. Bọn chúng có linh tính hơn nhiều so với đồng loại trên đất liền, dường như hiểu được tiếng người.

Tiêu Sắt nhận một trái cây rừng mà tiên hạc đưa tới, cắn một cái: “Xem ra Mạc Y thuần hóa động vật trên đảo này rất tốt.”

“Đạo pháp ảo diệu, kẻ ở gần sẽ nhận được linh khí. Khi tu luyện tới mức độ của hắn, không cần cố ý thuần hóa, những chim chóc muông thú này sống cạnh hắn lâu ngày, đương nhiên sẽ dính chút linh khí.” Diệp Nhược Y xoa đầu một con sóc nhỏ nhảy lên vai cô.

Lôi Vô Kiệt nhìn con sóc nhỏ đầy hâm mộ: “Diệp cô nương có nghiên cứu đạo pháp à?”

“Thân thể ta có thiếu hụt bẩm sinh, không cách nào tu luyện đạo pháp chính thống, chỉ có thể theo quốc sư học một số bí pháp trộm thiên vận. Nhưng nghe quốc sư nói nhiều, đương nhiên cũng hiểu được một chút.” Diệp Nhược Y mỉm cười với Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt lập tức xuân tâm rạo rực, mỉm cười ngây ngô. Tiêu Sắt lại hơi nhíu mày: “Nhược Y, mấy hôm trước cô từng nói khí tức trên người Mạc Y và Tề Thiên Trần rất giống nhau, chẳng lẽ Mạc Y cũng xuất thân Khâm Thiên giám?”

Diệp Nhược Y lắc đầu: “Trước khi bước vào Khâm Thiên giám, quốc sư từng bái tu tiên sĩ Thanh Phong đạo nhân trên núi Hoàng Long làm thầy. Ta từng nghe ông ấy nói, khi tuổi già Thanh Phong đạo nhân đã nhận một đệ tử. Đệ tử đó thiên phú hơn người, thậm chí còn trên cả quốc sư. Thanh Phong đạo nhân đặt kỳ vọng rất lớn vào đệ tử đó, ba lần liền dẫn đệ tử quan môn này ra ngoài tìm kiếm tiên duyên. Tốc độ trưởng thành của đệ tử này cũng cực kỳ nhanh chóng. Dưới trướng Thanh Phong đạo nhân có sáu mươi chín đệ tử. Trong ba năm ngắn ngủi, tu vi của đệ tử này đã xếp thứ hai trong môn phái, chỉ còn dưới quốc sư. Nhưng lúc đó quốc sư đã tu đạo suốt mười sáu năm, còn tiểu đệ tử này mới chỉ tu luyện ba năm, khi đó chỉ mới chín tuổi.”

"Chín tuổi?" Lôi Vô Kiệt lấy làm kinh hãi.

“Đúng vậy, chín tuổi. Theo lời giải thích của ông ấy hôm đó, quốc sư nói hắn đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Chín tuổi đã vào Thiên Cảnh, dõi mắt khắp Bắc Ly, từ trước tới nay chưa một ai đạt tới cảnh giới như vậy. Nếu hắn tiếp tục ở Bắc Ly, như vậy tương lai chắc chắn sẽ thành đệ nhất thiên hạ. Thế nhưng, hắn chỉ một lòng muốn ra biển tìm kiếm tiên duyên, muốn rời xa phàm trần, trở thành tiên nhân chân chính. Thanh Phong đạo nhân không lay chuyển được hắn, đành theo đệ tử của mình ra biển tìm kiếm tiên duyên. Thế nhưng lần đó đi rồi không bao giờ trở lại.” Diệp Nhược Y tiếp tục nói.

Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, vì sao lại cố chấp với việc thành tiên như vậy?”

“Nghe nói khi đứa trẻ đó bái lạy làm đệ tử của Thanh Phong đạo nhân, đã hỏi Thanh Phong đạo nhân một câu.”

“Câu gì?”

“Hắn hỏi, nếu ta tu đạo, tương lai có thể cứu sống muội muội của ta không? Thanh Phong đạo nhân trả lời là, ta không thể, nhưng không nghĩa là sau này ngươi không thể.”

“Chẳng lẽ mục đích tu đạo thành tiên của đứa bé ấy là muốn cứu sống muội muội của mình?” Tiêu Sắt buông trái cây rừng trong tay xuống: “Đứa bé năm xưa chính là Mạc Y ngày nay? Như vậy Thanh Phong đạo nhân đâu?”

“Quốc sư nói, năm đó khi Thanh Phong đạo nhân đi khỏi đã một trăm mười hai tuổi, trong lòng ông chỉ còn đệ tử quan môn, ngoài ra trần thế đã chẳng còn chuyện gì khiến ông quan tâm. Nếu ta không đoán sai, đã nhiều năm như vậy, e rằng ông ấy đã về coi tiên lâu rồi.” Diệp Nhược Y nói.

“Hắn nói chuyện thay đổi thiên mệnh, chắc là cứu sống muội muội của mình. Thế nhưng người này đã chết nhiều năm như vậy, thậm chí hài cốt cũng đã tiêu tan không biết ở đâu, như vậy rồi còn cứu sống được không?” Lôi Vô Kiệt cau mày.

“Sinh lão bệnh tử là thiên đạo. Cưỡng ép nghịch chuyển sinh tử, là quỷ đạo, cũng là đại kỵ của tiên gia.” Diệp Nhược Y đột nhiên quay lại nhìn mọi người, nói rất kiên định: “Nhưng phải chữa cho Tiêu Sắt, chúng ta đã không có đường lui. Chuyện tiếp theo, mọi người nhất định phải nghe cho kỹ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta vào ngày mai.”

Trên đỉnh tiên sơn, mây mù lượn lờ, Mạc Y toàn thân mặc áo trắng rảo bước giữa mây nước, tuyệt thế như tiên nhân. Hắn khoanh tay nhìn lên trời, nhẹ giọng cười nói: “Muội muội, cuối cùng chúng ta cũng được gặp lại.”

Khi chín tuổi cúi người bái lạy, hắn đã kiên định với niềm tin này.

Sau đó hắn trở thành đệ tử có thiên phú nhất trên núi Hoàng Long, đọc hết cả vạn ngàn đạo pháp, chứng kiến vô số trường sinh, nhưng chung quy lại, vẫn không thấy phục sinh.

Về sau, hắn đứng giữa bến bờ thiên địa tu luyện thành địa tiên tuyệt thế, nhưng vẫn phải chứng kiến sư phụ chết đi trước mắt mà không thể làm gì. Thế mới biết thiên đạo vận chuyển, sức mình vẫn rất nhỏ bé.

Mãi tới tận lúc này thấy cô gái áo lục, hắn mới ngộ ra khâu quan trọng nhất trong phương pháp phục sinh.

Mạc Y mỉm cười, cúi đầu, nhìn tòa tiên đảo này, ánh mắt đầy ý cười.

Mãi tới tận khi chứng kiến bộ áo đen hối hả chạy trên đảo, hắn đã chạy suốt một ngày một đêm, chạy gần nửa hòn đảo Bồng Lai này. Mạc Y biết hắn đang tìm cái gì, thứ mà hắn tìm kiếm rất có thể sẽ thành biến số vào ngày mai.

Mà hắn không cho phép khâu cuối cùng này có biến số nào xuất hiện.

Mạc Y tung người nhảy một cái, ống tay áo phất phới, cưỡi gió bay đi. Chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt người áo đen.

Người áo đen kia đương nhiên là Đường Liên đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Bách Lý Đông Quân trên đảo. Thấy Mạc Y đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, hắn không khỏi kinh hãi nhưng tiếp đó lập tức khôi phục tâm trạng, cung kính nói: “Mạc Y tiên sinh.”

“Tuy là hạng giun dế nhưng cũng thật chướng mắt.” Lúc này trong mắt Mạc Y đã không còn vẻ ôn nhu và ý cười hòa hoãn như lúc trước, giọng nói lạnh lẽo kiêu ngạo.

Cũng tức là Thái Thượng Vong Tình, đây mới là dáng vẻ chân thực của tiên nhân.

Ngay khi hắn xuất hiện, Đường Liên đã giữ cảnh giác tuyệt đối, lúc này nghe Mạc Y nói vậy, lập tức vận chân khí toàn thân, không hề do dự dù chỉ một chốc.

Mạc Y bước một bước về phía trước.

Đường Liên lập tức xuất chưởng đánh ra. Nội công Thùy Thiên, quyền pháp Hải Vận, không hề do dự chút nào, xuất cả mười thành công lực, thanh thế như sóng biển trào dâng ập tới!

Thần sắc Mạc Y vẫn không hề thay đổi, hắn nhẹ nhàng vung ống tay áo.

Đường Liên cảm thấy một luồng nội lực mạnh hơn thế quyền của mình tới vài lần phả thẳng vào mặt, công pháp lập tức bị phá tan, thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Đây là uy lực của Thần Du Huyền Cảnh, địa tiên chốn nhân gian. Hắn đã là cao thủ đứng thứ ba trong Lương Ngọc bảng, đạt tới Tự Tại Địa Cảnh mà nhiều người cả đời cũng không sánh kịp. Nhưng trước mặt Mạc Y, hắn thậm chí không thể đáp trả.

Mạc Y lại vung ống tay áo.

“Lần này, ngươi phải chết.”
Bình Luận (0)
Comment