Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 267

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Từ khi trở thành đại đệ tử của Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng có cảm giác như bây giờ, cảm thấy cái chết tới nhanh như vậy, không có chút cơ hội phản kháng.

Trên người hắn còn cất giấu vài chục loại ám khí.

Quyền pháp của hắn mới thi triển thế thứ nhất.

Thế nhưng hắn không có chút cơ hội nào để phóng một món ám khí hay thi triển một chiêu quyền pháp. Hắn thậm chí không thể có viện binh, bọn Lôi Vô Kiệt không thể chạy tới vào lúc này, mà cho dù có tới, Đường Liên cũng sẽ khuyên bọn họ mau mau chạy trốn, đừng quay đầu lại!

Mạc Y này vốn không phải hải ngoại tiên nhân gì, mà là một tên ma quỷ!

“Hóa ra là vậy à?” Đường Liên khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.

Ống tay áo của Mạc Y đã đánh tới trước ngực hắn.

Thế nhưng đột nhiên có một luồng quyền phong đập thẳng xuống đầu Mạc Y!

Uy thế chiêu quyền này mạnh hơn Đường Liên lúc vừa rồi không chỉ mười lần, ngay cả Mạc Y cũng không thể khinh thường, đành thu ống tay áo, nhẹ nhàng phất lên, hóa giải luồng quyền phong kia.

Đường Liên lảo đảo rơi xuống đất, hắn mừng rỡ nhìn xung quanh. Hắn rất quen với luồng quyền phong đó, lớn tiếng hô: “Sư phụ!”

“Hắn tỉnh rồi à?” Mạc Y khẽ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào, nếu đã tỉnh thì phải ra ngoài tìm ta từ lâu rồi mới đúng chứ.”

Quả nhiên, sau một luồng quyền phong đó không có ai xuất hiện, cũng không có động tĩnh gì khác.

“Sư phụ, người đang ở đây phải không?” Đường Liên nhìn bốn phía xung quanh nhưng không ai đáp lời hắn.

“Xem ra hắn vẫn chưa tỉnh, chỉ có điều hắn quá quen thuộc với khí tức của người này nên mới ra tay bảo vệ theo bản năng.” Mạc Y cười khẽ, giậm mũi chân, chớp mắt đã tới trước mặt Đường Liên.

Đường Liên không kịp phản ứng lại, thấy mình sắp mất mạng dưới ống tay áo của Đường Liên. Lại thấy luồng khí tức quen thuộc xuất hiện lần thứ hai, Đường Liên bị một luồng chân khí kéo về phía sau, lại tránh được sát chiêu của Mạc Y. Luồng chân khí đó mãnh liệt dị thường, nhanh chóng kéo Đường Liên vào một huyệt động bên cạnh.

Mạc Y thở dài: “Thôi được.” Rồi vung ống tay áo đánh vào phía trên hang động, một loạt đá vụn rơi xuống che lấp cửa hang.

“Uống Mạnh Bà Thang vào là không thể tỉnh lại. Đôi thầy trò các ngươi cùng nhau ngủ tới chết trong đó đi.”

Đường Liên bị luồng chân khí đó kéo vào trong hang động, sau đó lại thấy cửa hang bị đá vụn mà Mạc Y đánh rơi che phủ, trong lòng thầm hô không tốt. Thế nhưng hắn lại thay đổi suy nghĩ: Chẳng lẽ sư phụ ở trong hang? Vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy trên vách đá bốn phía trong hang đều châm đầy nến, ở giữa đặt một cái bàn đá to, bên trên bày một vò rượu và ly rươu. Rượu trong đó có vẻ đã bị uống cạn, nhưng mùi rượu vẫn đọng lại, khiến toàn bộ hang động tràn ngập hơi rượu nồng nặc. Một người đàn ông nằm trên bàn đá, hắn mặc quần áo màu xanh, để hai hàng râu ria mỏng nhưng tuấn mỹ, hai mắt nhắm chặt, có vẻ đã say ngất.

Chính là Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân nổi danh giang hồ.

“Sư phụ!” Đường Liên vội vàng đi tới, lớn tiếng gọi.

Thế nhưng Bách Lý Đông Quân thậm chí không nháy mắt tới một cái, vẫn ngủ rất say.

“Sư phụ, mau tỉnh lại!” Đường Liên đẩy nhẹ Bách Lý Đông Quân mấy cái, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, vội vàng cầm chén rượu trên bàn lên. “Rốt cuộc là uống rượu gì mà ngủ say đến vậy?” Hắn cầm chén rượu lên, ngửi một cái, chỉ thấy thần thức trong đầu đột nhiên hỗn loạn, thiếu chút nữa thì say tới hôn mê bất tỉnh. Hắn vội vàng buông chén rượu xuống, nhớ lại loại rượu trong truyền thuyết.

Mạnh Bà Thang.

Trong truyền thuyết khi người thành vong hồn, đi qua cầu Nại Hà, trước khi tới kiếp sau, nó đã được Mạnh Bà bưng trong tay, lẳng lặng chờ ngươi uống vào. Người sống trên đời, bao nhiêu khó khăn khổ cực, uống bát canh này vào là một loại thư thái, cắt đứt hoàn toàn với kiếp trước.

Nhưng theo lời Bách Lý Đông Quân, Mạnh Bà Thang là thứ rượu thần kỳ nhất trên đời. Nó có thể khiến người ta rơi vào một giấc mộng, trong mộng những chuyện xưa kia đã quên đi đều được nhớ tới, người đã đi khỏi cũng sẽ trở lại, chỉ đắm chìm trong giấc mộng tươi đẹp nhất như vậy mãi tới lúc chế đi. Cũng có người sẽ tỉnh lại, hắn sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, sau đó là một cuộc sống mới.

Hắn vẫn thiếu một loại rượu dẫn cuối cùng, xem ra đã tìm thấy ở đây.

Có điều ngủ mơ như vậy, liệu hắn có tỉnh lại không?

“Ngươi là ai?”

“Ngươi không biết ta à? Phụ thân ta tên là Bách Lý Thành Phong, mẫu thân ta tên là Ôn Lạc Ngọc. Trong thành này không ai không biết ta cả.”

“Ngươi nghe sai câu hỏi của ta rồi, ta hỏi, ngươi là ai?”

“Ta là ai? Đang hỏi tên ta à. Ta tên là Bách Lý Đông Quân.”

“Đông Quân? Cái tên này rất dễ nghe. Đông Quân đeo ngọc bước đinh đang, Cởi ngựa xuống trần quá cửu quan,

Mới biết trời cao muôn vạn dặm, Gió xuân chưa thổi đến nhân gian. Ngươi có biết bài thơ này không?”

(Lập Xuân Hậu Tác của nhà thơ của Vương Sơ đời Đường)

“Chưa từng nghe nói.”

“Đây là câu thơ ở quê chúng ta. Tại quê hương của chúng ta, Đông Quân là chỉ thần mùa xuân. Thần mùa xuân đại diện cho hy vọng.”

“Quê của ngươi đẹp lắm à? Nghe bài thơ này cảm thấy rất đẹp.”

“Đúng là rất đẹp nhưng lại hoàn toàn khác với bài thơ ấy. Nơi đó không có mùa xuân, một năm bốn mùa đều có tuyết rơi. Có đôi lúc nó quả thật rất đẹp nhưng đại đa số thời gian lại khiến người ta có cảm giác rất cô độc. Chúng ta mong ánh mặt trời ngày xuân có thể chiếu đến đó, khi đó chúng ta có thể trở lại quê hương mình.”

“Nếu vậy, ta có thể giúp ngươi à?”

“Ngốc, ngươi chỉ tên là Đông Quân mà thôi chứ có phải thần mùa xuân thật đâu. Ta phải đi đây, có dịp chúng ta sẽ gặp lại.”

“Sau này ta làm sao tìm được ngươi?”

“Đến lúc đó chắc sẽ khá phiền toái, ta không thể hành động tự do được. Như vậy đi, ngươi trở thành người nổi danh thiên hạ, đến lúc đó ta sẽ biết ngươi đang ở đâu. Ta tới tìm ngươi.”

" Được."

“Phụ thân ngươi tên là Bách Lý Thành Phong, mẫu thân ngươi là Ôn Lạc Ngọc. Đúng là bọn họ rất nổi tiếng. Nhưng còn chưa đủ, ngươi phải trở thành người nổi tiếng hơn nữa mới được.”

" Được."

“Đi nhé. Chờ khi nào ngươi nổi danh thiên hạ, chúng ta sẽ gặp lại.”

“Uống chén rượu đi, coi như lời thề.”

“Sao ngươi còn nhỏ vậy đã biết uống rượu rồi?”

“Vì rượu uống rất ngon.”

Đường Liên thấy khóe miệng Bách Lý Đông Quân nhếch lên, hắn đã nằm mơ suốt mười ngày, cuối cùng cũng mơ thấy câu chuyện bắt đầu.

Năm đó, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Hắn mười hai tuổi, là công tử bột tiểu ác bá nổi danh trong thành Càn Đông, trong khắp thành trên thì gia gia của hắn Trấn Tây Hầu, dưới thì quán rượu hàng rong bên đường, ai ai cũng sợ hắn.

Còn nàng mười lăm tuổi, mỗi lần xuất hiện trong thành đều rực rỡ như minh châu. Vẻ đẹp của nàng khiến người ta kinh ngạc, nhưng nàng lại chưa từng nói với ai một câu, mãi tới khi gặp hắn.

Khi đó, còn cách lần gặp mặt thứ hai của Tửu Tiên uy chấn giang hồ và con gái Bắc Khuyết Đế mười năm.

Mười năm sau, Tuyết Nguyệt thành, hoa sơn trà đầy trời, bọn họ gặp nhau lần nữa.

Lại mười năm qua đi trong giấc mộng.
Bình Luận (0)
Comment