Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 316

Thiên Kim Thai.

Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc, Đồ nhị gia cùng đứng dậy cung kính cúi chào hai người trước mặt: “Lan NguyỆt Hầu, thái sư!”

Lan NguyỆt Hầu khẽ mỉm cười coi như đáp lời. Đổng Chúc nhìn Tiêu Sắt, giọng nói đầy cảm thán: “Ngươi đã về rồi.”

Tiêu Sắt cúi người thi lễ lần nữa: “Đúng vậy, ta đã về.”

“Về là tốt rồi, dù sao Thiên Khải thành mới là nhà của ngươi.” Đổng Chúc chậm rãi nói: “Nhưng ngươi đã khá hơn năm xưa. Quả nhiên, cần phải ra ngoài rèn luyỆn một phen...”

“Ngươi phải hiểu được nỗi khổ tâm của phụ hoàng ngươi!” Đổng Chúc nói tiếp. Tiêu Sắt kinh ngạc, do dự một chút rồi gật đầu: “Tiêu Sắt xin ghi nhớ.”

“Thu phong tiêu sắt thiên khí lương, thảo mộc diêu lạc lộ vi sương. Cái tên này tuy mang ý thê lương nhưng cũng có chút ý cảnh.” Đổng Chúc nói.

(Gió thu tiêu điều trời trở rét,

Cỏ cây xào xạc đọng thành sương

Trích trong bài Yên ca hành- Thu phong của Tào Phi)

“Thái sư, chúng ta ngồi thôi.” Lan NguyỆt Hầu đột nhiên nói. Đổng Chúc gật đầu: " Được."

Sau khi thái sư Đổng Chúc và Lan NguyỆt Hầu bước vào Thiên Khải thành không tới một nén nhang, ngoài cửa bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Một tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, nam tử mặc quần áo hoa mỹ nhanh chóng nhảy xuống, vội vã chạy tới cửa, đang muốn đưa lễ vật trong tay cho người hầu của Thiên Kim Thai lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ô, không ngờ thượng thư đại nhân là quan văn mà có thể cưỡi ngựa chạy trong thành như vậy? Sao thế, muốn được điều tới bộ binh của ta à?”

Lý Nhược Trọng quay đầu lại, thấy thượng thư bộ binh Ngô Kinh thành vừa cười vừa cố ra vẻ bình tĩnh, không khỏi cười lạnh bước tới, vuốt ve nếp nhăn trên cổ áo của hắn: “Ngô thượng thư, cho dù ta ra ngoài gấp tới đâu đi nữa, cũng không tới mức tùy tiện khoác một bộ quần áo lên người. Chẳng lẽ bổng

lộc của bộ binh bị cắt xén rồi à? Đây là trách nhiệm của bộ hộ ta, đến lúc đó bị Đổng thái sư thấy, chẳng phải là gây thêm phiền toái cho ta à?”

“Hai vị đúng là trăng thanh gió mát nổi nhã hứng. Đã tới cửa rồi sao còn không vào?” Một giọng nói khàn khàn truyền tới, hai người không cần quay đầu lại cũng đoán được người này là ai.

Thượng thư bộ hình Chu Đức, người vô đức nhất trong Thiên Khải. Ai cũng biết bộ hình là địa ngục, còn Chu Đức chính là người trông coi địa ngục.

Chu Đức đi tới, trợn mắt nhìn hai người: “Đi thôi! Còn chờ gì nữa? Đợi ba vị thương thư khác tới, đi vào làm buổi họp lục bộ à?”

“Đi đi đi.” Lý Nhược Trọng đẩy hai người ra, bỏ lễ vật lại rồi đi vào. “Khách tới! Thương thư bộ hộ Lý Nhược Trọng đại nhân, đến!” “Khách tới! Thượng thư bộ hình Chu Đức đại nhân, đến!”

“Khách tới! Thượng thư bộ binh Ngô Kinh Thành đại nhân, đến!”

Khi Ngô Kinh Thành đi qua bên cạnh Diệp Nhược Y, hắn đột nhiên dừng lại: “Phụ thân ngươi bảo ngươi tới à?”

Diệp Nhược Y mỉm cười nhìn hắn lắc đầu: “Không, là ta tự tới. Nhưng Diệp Tự doanh nghe lỆnh trung quân Bắc Ly, trung quân Bắc Ly nghe lỆnh phụ thân ta, còn phụ thân ta, nghe lời ta.”

“Đúng là cô bé, không biết trời cao đất rộng.” Ngô Kinh Thành bỏ lại một câu không nặng không nhẹ rồi vào theo.

Lôi Vô Kiệt cau mày nói: “Đám người này là thượng thư đại nhân tại Thiên Khải thành?”

“Đúng vậy. Quyền lực chân chính của Thiên Khải thành nằm trong tay những người này.” Diệp Nhược Y quay đầu lại.

Càng ngày càng nhiều người chạy tới Thiên Khải thành.

“Khách tới! Thượng thư bộ lại Huyền Đức Trọng đại nhân, đến!” “Khách tới! Thượng thư bộ lễ, Từ Vi Thành đại nhân, đến!” “Khách tới! Thượng thư bộ công Chu Vũ Mạc đại nhân, đến!” “Khách tới! Tây Trạch hầu gia, đến!”

“Khách tới! Đại Lý tự khanh, Trầm Hi Đoạt đại nhân, đến!” “Khách tới! Thị lang bộ hộ La Tam Toàn đại nhân, đến!” “Khách tới! Ngự Sử đài, ngự sử Trần Trác Tôn đại nhân, đến!”

Trong vòng nửa canh giờ sau khi thái sư Đổng Chúc và Lan NguyỆt Hầu bước vào Thiên Khải thành, tất cả quan viên từ nhị phẩm trở lên của Thiên Khải thành đều lục tục chạy tới. Thiên Khải thành vốn trống rỗng lập tức náo nhiệt. Quan viên trò chuyỆn với nhau khắp bốn phía. Thái sư Đổng Chúc và đám người Lan NguyỆt Hầu, bao gồm các vị đại học sĩ đến từ

Long Đồ các ngồi xuống bàn, có quan viên tính cách tỉ mỉ phát hiện chén trà trước mặt thái sư đã được rót nước ba lần liền..

“Tiệc rượu còn chưa bắt đầu à?” Lý Nhược Trọng âm u nói.

Ngô Kinh Thành cười lạnh một tiếng: “Xem ra tính tình vị hoàng tử này đến chết vẫn không đổi, vẫn bướng bỉnh chẳng khác nào năm xưa. Chắc hai vị vương gia huynh đỆ của hắn còn chưa đến, hắn sẽ không bắt đầu tiệc rượu.”

Chu Đức cười lạnh nói: “Mời được Đổng thái sư đúng là năng lực của hắn, nhưng hai vị vương gia có mua khoản nợ này hay không, thật sự không đoán nổi.”

“Nếu muốn tới thì đã tới từ lâu rồi, không phải chờ tới bây giờ.” Thượng thư bộ lễ Từ Vi Thành nói: “Thật quá thất lễ, quá thất lễ.”

“Nhưng ta nghe nói lần này Tiêu Sắt mời tất cả phú thương trong thành, song theo tình hình trước mặt, không có ai tới cả.” Thượng thư bộ công Chu Vũ Mặc quét mắt khắp bốn phía.

Ti Nhạc phường.

Hỗ đại nương nằm đó, chậm rãi hít một hơi thuốc rồi phun một ngụm khói: “Quan tước đều đã đến, thật lợi hại. Nhưng mà... liên quan quái gì tới ta?”

“Đại nương, Lê gia, Trần gia và Công Tôn gia, bây giờ vẫn không ai nhúc nhích. Thiên Khải tứ đại phú thương, không ai nể mặt vị lục hoàng tử

này.”

“Đám người làm quan đó luôn coi thường những người buôn bán chúng ta. Thế nhưng không có chúng ta, bọn chúng lấy bạc đâu ra mà hưởng lạc?

Trong thế gian này, bạc vĩnh viễn là thứ hữu dụng nhất. Bọn chúng không dám động vào chúng ta, huống chi, chúng vốn có thành tâm đâu, chúng ta làm giảm uy phong của tên tiểu tử kia, bọn chúng vui còn chẳng kịp.”

Trong thời điểm đã định sắn sẽ có mưa gió này, một chiếc xe ngựa tiến vào Thiên Khải thành. Bình thường Thiên Khải thành bị phong tỏa, ra vào không dễ dàng, nhưng đúng như lời Hỗ đại nương vừa nói, trên thế gian này bạc là thứ hữu dụng nhất.

Chiếc xe ngựa không chỉ vào Thiên Khải thành, hơn nữa còn rất phách lỗi.

Bởi vì có tận năm con ngựa kéo xe, năm con ngựa này có bộ lông trắng toát, nhìn là biết mỗi con đều đáng giá ngàn vàng.

Còn bề ngoài của chiếc xe ngựa cũng cực kỳ hoa mỹ, trên đỉnh khảm một viên minh châu, bây giờ sắc trời đã dần tối, nhưng viên minh châu kia vẫn tỏa sáng mơ hồ.

Một vị tiên sinh trông như người ghi chép ngồi trong xe ngựa, cầm bàn tính, tính toán sổ sách.

“Điền chưởng quỹ, chúng ta đã tới rồi. Bước kế tiếp phải làm sao?” Công tử nho nhã mặc áo trắng hỏi nhỏ.

“Nói cho bọn họ biết, chúng ta đã tới.” Tiên sinh ghi chép không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói.

“Được.” Công tử nho nhã đứng dậy vén tấm rèm xe.

Bên trái xe ngựa cắm một lá cờ, bên trên là một con phượng hoàng tắm lửa, như muốn bay lên.

Công tử nho nhã mỉm cười, giơ tay ra, có người hầu đưa cho hắn một cái sọt, trong sọt đầy những đĩnh bạc lấp lánh. Hắn tiện tay nắm một cái ném ra rìa đường: “Mời các bằng hữu Thiên Khải thành, vui lòng nhận cho!”

Người đi đường thấy vậy kinh ngạc, sau đó ai nấy ùa lên, giành giật lẫn nhau.

Chiếc xe hoa mỹ do năm con ngựa trắng kéo này cứ thế đi thẳng về phía trước, không ai ngăn cản, nhưng lại bị mọi người vây quanh.

Mười sọt bạc, chẳng bao lâu đã hết. “Chủ nhân, hết bạc rồi.” Người hầu nhỏ giọng nói. Công tử nho nhã cười đáp: “Thế thì lấy vàng ra.” 
Bình Luận (0)
Comment