Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 317

Sau mười sọt bạc là mười sọt vàng.

Toàn bộ Thiên Khải thành nhanh chóng nhận được tin một vị công tử áo trắng vừa tới thành. Vị công tử này mặt mũi tuấn tú như mỹ ngọc, khí độ

phi phàm như vương tôn, tùy ý rải lượng lớn vàng bạc xuống. Trong mắt một số bách tính bình thường, vị công tử này chẳng khác nào tiên nhân giáng trần, toàn thân tỏa hào quang vàng chói.

“Ngươi cũng ném một lúc đi.” Công tử áo trắng đưa sọt vàng cho gã tùy tùng phía sau rồi vào trong xe ngựa, cười hì hì nhìn vị tiên sinh đang tính toán sổ sách: “Điền chưởng quỹ, tính toán xong chưa?”

Tiên sinh ghi chép gõ mạnh một cái cuối cùng rồi ngừng bàn tính, xe ngựa cũng dừng lại ngay gần Thiên Kim Thai. Gã tùy tùng thò đầu vào trong xe ngựa, vung vẩy cái sọt trống rỗng: “Công tử, rải xong mười sọt vàng rồi,

muốn rải tiếp thì chỉ có ngân phiếu thôi. Nhưng xem tình hình bên dưới, nếu ném ngân phiếu khéo bị xé thành mảnh vụn mất.” Tiên sinh ghi chép lắc đầu một cái: “Cửa hàng cầm đồ Lạc Trạch Phường của chúng ta ở

Thanh Châu Bạch thành đã không còn rồi.”

Công tử áo trắng cười nió: “Điền chưởng quý, có phải ta phá của lắm không?” Tiên sinh ghi chép lắc đầu: “Ngươi phá của như vậy còn phá hơi kém.

Đừng nói so với phụ thân của ngươi, thậm chí còn kém hơn cả ca ca phong lưu của ngươi. Năm xưa ca ca ngươi ở trong lầu hoa một đêm mà mất tới hai cửa

hàng.”

“Dù sao ta cũng là người đọc sách mà.” Công tử áo trắng đứng lên, thò đầu ra khỏi xe ngựa. Xe ngựa đã ngừng những những người vây quanh xe chờ

nhặt vàng bạc vẫn chưa đi khỏi. Công tử áo trắng mỉm cười, thanh trường kiếm dắt bên hông đột nhiên rời vỏ, làm cuốn lên bụi bặm đầy đất. Lúc này đám người mới hiểu vị công tử phú quý này không chỉ có tiền mà còn có võ nghỆ kinh người. Nếu bây giờ hắn không định tán tài nữa, vậy tốt nhất là cách hắn càng xa càng tốt, đám người lập tức giải tán như bầy chim tan tác. Chỉ có một thiếu niên bẩn thỉu vẫn đứng trơ trọi tại đó, không chịu bỏ

đi.

Đó là một thiếu niên gầy gò đen thui, xem bộ dạng mới chỉ mười hai mười ba tuổi, đã tranh giày tới mức bụi đất khắp người nhưng hai tay vẫn trống trơn. Hắn nhận được tin hơi chậm, người lại gầy gò, đừng nói cướp được một ít vàng bạc, thậm chí không chen vào nổi.

“Ngươi có huynh đỆ không?” Công tử áo trắng cúi người hỏi.

Thiếu niên da đen suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu là huynh đỆ ruột thịt thì ta không có. Cha mẹ ta đã ra đi từ lúc ta còn nhỏ, nhưng ta có rất nhiều huynh đỆ kết nghĩa, bọn họ cũng giống như ta, không tiền không người thân. Nhưng chúng ta đã kết bái, còn thân hơn huynh đỆ ruột thịt.”

“Tốt lắm.” Công tử áo trắng xoay người, lấy viên minh châu trên nóc xe xuống. Viên minh châu tỏa sáng lấp lánh trong tay hắn. hắn quay lại đưa cho thiếu niên mặt đầy kinh ngạc kia: “Ta cho ngươi cái này. Ngươi giúp ta một chuyỆn.”

“Giúp cái gì?” Thiếu niên do dự một chút, không nhận hạt minh châu kia mà ngẩng đầu lên hỏi.

“Bảo các huynh đỆ của ngươi tới Kinh Diêm Lê phủ, Ti Nhạc phường, Công Tôn Liên đương phô và Thái Y lâu, nói cho bọn họ chuyỆn ở nơi này.”

“Nhưng mà... Đó đều là nhà của những người đại phú đại quý, e rằng ta và các huynh đỆ của ta không vào được.” Thiếu niên do dự nói.

“Ngươi cứ đứng ở cửa nói với bọn họ, Thanh Châu Mộc gia tới.” Công tử áo trắng đứng dậy, vạt áo phấp phới trong gió.

“Tới thu tiền thuê.”

“Bọn họ không dám cản ngươi.” Công tử áo trắng cúi đầu cười nói: “Đi đi.” Thiếu niên gật đầu trịnh trọng, nhận viên minh châu rồi vội vàng đi khỏi.

Công tử áo trắng lại ngồi về xe ngựa, tiên sinh ghi chép lại tính toán lách cách một hồi: “Một quán trà ở Vân Gian thành, một khách sạn ở Bạch thành, không còn.”

“Keo kiệt.” Công tử áo trắng cười lắc đầu một cái. Tiên sinh ghi chép đập bàn tính một cái: “Phá của!”

“Không phá của làm sao làm ăn lớn.” Công tử áo trắng chậm rãi duỗi người.

“Mộc gia tam công tử muốn làm ăn từ bao giờ vậy? Chẳng phải luôn miệng nói muốn làm đại phu à?” Tiên sinh ghi chép cười nói.

“Làm ăn trên đời này không gì lớn bằng thay đổi triều đại! ChuyỆn làm ăn như vậy, ta đồng ý làm!” Công tử áo trắng ánh mắt lẫm liệt. “Điểm đáng tiếc duy nhất là lần này chỉ thay đổi được thế hỆ chứ không thể đổi được triều vua!”

Tiên sinh ghi chép bất đắc dĩ nói: “Công tử, lời này của ngài mà truyền ra ngoài là mưu phản đấy.”

“Ha ha ha ha.” Công tử áo trắng cười vang, vén rèm lên nói: “Tiếp tục đi thẳng, tới gặp các bằng hữu của ta.”

Phu xe gật đầu một cái, vẫy nhẹ dây cương, xe ngựa lại tiến thêm một chút, cuối cùng dừng lại ngoài cửa Thiên Kim Thai.

“Quả nhiên là ngươi. Ta đang đoán ai lại gây ra động tĩnh lớn như vậy!” Lôi Vô Kiệt vui mừng khôn xiết, bước lên vài bước. “Mộc huynh đỆ, sao ta không nghe Tiêu Sắt bảo ngươi sẽ tới!”

Người hầu của Thiên Kim Thai nhìn danh sách từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn Mộc Xuân Phong từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng đành bó tay.

“Đừng nghĩ nữa, ngươi không nhận ra cũng phải thôi, hắn không phải người Thiên Khải thành.” Diệp Nhược Y nói.

Người hầu không hiểu: “Vậy ngài ấy từ đâu tới?”

“Thanh Châu, Vân Gian thành, Thanh châu Mộc gia.” Diệp Nhược Y chậm rãi nói.

“Hả?” người hầu há hốc mồm.

Thanh Châu, nơi lắm tiền nhất Bắc Ly.

Vân Gian, thành trì lắm tiền nhất Thanh Châu. Mộc gia, gia tộc giàu có đông đúc nhất Vân Gian.

“Lôi huynh đỆ, Diệp cô nương!” Mộc Xuân Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, đi tới ôm Lôi Vô Kiệt một cái: “Gặp nhau ở Thiên Khải thành có vui không?”

Lôi Vô Kiệt cười nói: “Sao Mộc huynh đỆ lại đột nhiên tới? Khiến ta hết hồn đấy.”

“Ta nghe tin Tiêu Sắt trở về Thiên Khải thành, thầm nghĩ có lẽ mình giúp được chút gì, cho nên chạy không ngừng nghỉ đến đây!” Mộc Xuân Phong nói.

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Tới rất đúng lúc! Đủng rồi, bỆnh của đại ca ngươi ra sao rồi? Đã chữa khỏi chưa?”

Sắc mặt Mộc Xuân Phong hơi lúng túng, gãi đầu một cái: “Thân thể đại ca đã khá hơn trước một chút, nhưng nếu muốn tìm lại uy phong ngày trước vẫn phải điều trị thêm một thời gian.”

“Vậy thì tốt, không uổng công chúng ta bắt rắn cực khổ như vậy.” Lôi Vô Kiệt nói xong câu này lại không kìm nổi nhớ tới Đường Liên, trong lòng khó tránh khỏi đau xót, vẻ vui mừng trên mặt lập tức phai đi.

Mộc Xuân Phong thông minh nhường nào, dọc đường hắn cũng nghe không ít tin tức, đương nhiên biết lúc này Lôi Vô Kiệt đang nghĩ đến điều gì. Hắn tiến lên vỗ vai Lôi Vô Kiệt một cái: “Hôm nay tổ chức tiệc, không nghĩ tới chuyỆn buồn nữa. Tương lai còn dài, có một số món nợ, dù thế nào cũng phải khiến bọn chúng trả lại.”

“Ta hiểu!” Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Mộc huynh đỆ tới rồi thì vào trước đi, Tiêu Sắt đang ngồi ở trong.”

“Không vội.” Mộc Xuân Phong quay đầu lại như đang suy tư: “Ta chờ một số người.”

Điền Mạc Chi vẫn ngồi trong xe ngựa lặng lẽ thu hồi bàn tính, tựa đầu vào xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại chưởng quỹ, quả nhiên ánh mắt của ngài không sai.”
Bình Luận (0)
Comment