"Này, cho tôi mượn chút tiền, trong vòng hai tiếng tôi sẽ trả lại."
Người ta luôn nghĩ viễn cảnh sẽ tốt đẹp, nhưng thực tế thì thường tệ hại.
Ý nghĩ của Lâm Kiều ngay lập tức vỡ vụn khi Đồng Tuyết Nhi đứng trước mặt cô.
Cô hỏi: "Cô không mở thanh toán điện tử sao?"
Nghe giọng điệu trong cuộc gọi vừa rồi, Lâm Kiều đoán ngay ra: người này đi ra đường mà không mang tiền. Cô thật sự thấy khó hiểu, thời buổi này ai mà chẳng có một chiếc điện thoại để trả tiền?
"Cái túi của tôi bị trợ lý mang đi rồi, thẻ ngân hàng, tiền mặt, cả chiếc điện thoại có liên kết thanh toán cũng nằm trong đó. Mà giờ cô ấy đã đến ga phía Nam Bắc Kinh chuẩn bị về nhà bằng tàu cao tốc." Đồng Tuyết Nhi kể lại, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, cố nén hết yếu mềm trong lòng.
Lâm Kiều lười khách sáo, "phì" một tiếng bật cười.
Hạ Trạch Nghĩa cũng cười theo, còn cố tình nói thêm: "Tôi cứ tưởng cô sẽ không bao giờ mở miệng nhờ Lâm Kiều nhà tôi đấy. Xem ra lăn lộn chốn giang hồ, nhiều bạn vẫn hơn nhiều thù, đúng không?"
Đồng Tuyết Nhi đã đủ mất mặt, nghe vậy tai đỏ bừng, giơ tay chỉ vào Hạ Trạch Nghĩa, yếu ớt mà cứng giọng: "Tôi hỏi mượn tiền anh, không phải cô ta."
"Thôi đi." Lâm Kiều "bốp" một tiếng gạt tay cô ta xuống, thu lại nụ cười, giọng nói dửng dưng: "Anh ấy là người của tôi. Tôi không cho anh ấy trả tiền cho cô thì cô nói thế nào cũng vô ích."
Ánh mắt Đồng Tuyết Nhi vụt tối, đôi má phồng lên, mọi lời đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Lâm Kiều liếc cô ta một cái nhạt nhẽo: "Đừng ra vẻ cao ngạo nữa. Cô rất ngốc. Người có mặt ở đây ai cũng nhận ra cô đang bối rối, lúng túng, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống."
"Cô..."
"Tôi sẽ cho cô mượn tiền." Lâm Kiều khẽ nhếch môi, "Nhưng từ nay về sau, gặp tôi đừng như chuột thấy mèo nữa. ân oán trước kia coi như đã hết từ ngày quay xong."
Đồng Tuyết Nhi sững người.
Cô không ngờ sau khi bị chế giễu một trận, Lâm Kiều lại nói một câu tháo bỏ nút thắt trong lòng mình.
Đó là lần đầu tiên, cô không mang chút ghen ghét nào nhìn người phụ nữ trước mặt. Thực ra, từ hồi quay phim ở Hoành đ**m, cô đã nhiều lần thầm khâm phục: Lâm Kiều rất kiên cường, lại đầy sức hút.
Mà lý do hôm nay cô chủ động tới vay tiền, chẳng qua là nhân cơ hội để bước ra một bước mà trước nay vẫn ngần ngại, sợ hãi.
"Cô cần bao nhiêu?"
Giọng Lâm Kiều kéo cô về thực tại.
"15 tệ."
"Hả..." Lâm Kiều lại bật cười. Đường đường là một nữ minh tinh, ngay cả 15 tệ cũng không có.
Cô quét mã thanh toán, nói với ông chủ: "Bữa này tôi trả. Vừa rồi cô ấy lỡ lời, ông đừng để bụng."
Rõ ràng là bù lỗi, vậy mà nhìn sang Đồng Tuyết Nhi vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Lâm Kiều nhíu mày: "Không xin lỗi à?"
Đồng Tuyết Nhi khó hiểu: "Cô đã trả tiền rồi, tôi đâu có ăn quỵt, xin lỗi cái gì?"
"..." Lâm Kiều thật sự muốn chửi thề.
May mà ông chủ quán dễ tính, cười xòa: "Không sao, không sao, cô gái này thẳng tính thôi."
Lâm Kiều cười với ông, rồi liếc Đồng Tuyết Nhi một cái sắc bén mới chịu thu ánh mắt lại.
Đồng Tuyết Nhi tới sớm, bát mì của cô đã được mang ra, trong khi mì của Lâm Kiều và Hạ Trạch Nghĩa mới bắt đầu nấu.
Ăn được vài miếng, Đồng Tuyết Nhi chợt hạ quyết tâm, nghĩ đã bước được một bước thì thêm bước nữa có sao, thế là bưng cả bát mì đi tới bàn Lâm Kiều.
"Bộp" một tiếng.
Bát mì đặt xuống bàn trước mặt họ.
Lâm Kiều nhíu mày ngẩng lên, Đồng Tuyết Nhi nhướn mày cười: "Sao, không dám ăn cùng tôi à?"
Lâm Kiều sững lại, rồi bật cười bất lực: "Chị à, thật sự là làm tôi mệt chết."
Nói xong lại cúi xuống bẻ đũa.
Dù lời chẳng hay, nhưng giọng điệu Lâm Kiều không hề khó chịu. Đồng Tuyết Nhi nhướn mày ngồi xuống, thản nhiên nói: "Tôi cứ ngồi đây làm phiền cô đấy thì sao nào?"
"..."
Lâm Kiều liếc cô ta một cái nhưng không đáp.
Thấy mình không bị đuổi đi, Đồng Tuyết Nhi trong bụng mừng như hoa nở.
Cô chưa từng nghĩ có ngày mình ngồi đối diện Lâm Kiều ăn cơm, thầm nghĩ phải tìm ngay một đề tài, nếu không sẽ lúng túng quá. Nghĩ ngợi một lát, cô hỏi: "Sao cô lại tới thử vai cho bộ phim này?"
Lâm Kiều không suy nghĩ, buột miệng: "Người quen giới thiệu."
Nghe vậy, lòng hiếu thắng của Đồng Tuyết Nhi lại dấy lên, liền nói: "Tôi cũng là người quen giới thiệu, Đinh Khả giới thiệu."
"Khụ khụ khụ..."
Lâm Kiều suýt sặc, một sợi mì mắc ngay ở cổ.
Hạ Trạch Nghĩa vội rót nước cho cô.
Cô uống một ngụm mới nói: "Tôi cũng do Đinh Khả giới thiệu."
Chuyện này chẳng cần giấu, đã ngồi cùng bàn, nhắc tới thì thẳng thắn nói ra còn hơn.
Dù là vậy, trên mặt cô vẫn thoáng qua chút mất mát.
Còn Đồng Tuyết Nhi thì không kiềm chế được, đôi mắt trừng lớn, kinh ngạc đến mức thiện cảm dành cho Đinh Khả giảm hẳn: "Tôi đã nói rồi, làm gì có nhiều người tốt thế, hóa ra là đem chúng ta ra làm quà nhân tình. Không biết ngoài chúng ta còn có ai được giới thiệu nữa không!"
Nhưng Lâm Kiều không nghĩ vậy. Dù có chút hụt hẫng, cô không cảm thấy thất vọng.
"Với địa vị của Đinh Khả, chẳng cần phải nâng đỡ diễn viên nhỏ. Cô ấy vẫn chịu chìa tay, bất kể là năm xưa với Ôn Thanh Vũ hay giờ là chúng ta, cũng đủ thấy cô ấy có lòng dìu dắt hậu bối. Nghĩ mà xem, nếu không có Đinh Khả, với dự án cấp S+ thế này, làm sao chúng ta dễ dàng có cơ hội thử vai nữ số hai?"
Đinh Khả không giúp là lẽ thường, đã giúp thì là ân tình.
Ân tình thì phải ghi nhớ, con người không thể vô ơn.
Nhưng nghĩ vậy, trong đầu Lâm Kiều lại hiện lên buổi tối lễ đóng máy hôm đó cùng cuộc nói chuyện dài dằng dặc với Giang Gia Kính.
Một cơn hối tiếc nghẹn lại trong ngực, khó thở đến cùng cực.
Đồng Tuyết Nhi nghe xong lời Lâm Kiều thì thoáng trầm ngâm, nghĩ hồi lâu mới chỉ khẽ nói: "Được thôi."
Rõ ràng cô ta chẳng thật sự bận tâm đến nhân phẩm của Đinh Khả, cũng như chưa từng suy nghĩ xem sau này có nên báo đáp hay không. Cô ta nghĩ rất đơn giản, cứ thử trước đã.
Lâm Kiều nhìn cô ta, trong thoáng chốc lại thấy ghen tỵ với những kẻ đầu óc trống rỗng, chẳng cần phải nghĩ nhiều.
Nhưng cô không hề muốn trở thành một người như vậy.
Bữa ăn kết thúc rất nhanh. Trước khi rời đi, Đồng Tuyết Nhi chủ động xin số liên lạc của Lâm Kiều, nói cho có: "Để sau này còn trả tiền."
Lâm Kiều hiểu rất rõ, người trước mắt đã xoay chuyển thái độ với mình đến một trăm tám mươi độ. Cô không định tiếp nhận, cũng chẳng định từ chối, bởi lúc này cô không cần thêm bạn, cũng chẳng muốn gây thêm thù.
Sau khi gọi xe giúp Đồng Tuyết Nhi, Lâm Kiều để Hạ Trạch Nghĩa về trước.
Cô mở danh bạ, lật đi lật lại rất lâu mới tìm được số của Kỳ Sơn, rồi bấm gọi không chút do dự.
Hai lần không ai bắt máy.
Đến lần thứ ba —
"Alô." May mà Kỳ Sơn nhận điện thoại.
Lâm Kiều khẽ cười: "Dạo này Giang Gia Kính ở đâu?"
Kỳ Sơn đáp lại: "Tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ báo cáo hành tung của sếp Giang với cô Lâm đâu nhỉ?"
"Vậy được, tôi không hỏi anh ta nữa, tôi hỏi anh, anh đang ở đâu?"
Câu phản kích nhanh chóng khiến Kỳ Sơn thoáng sững lại, một giây sau mới đáp: "Đừng làm khó tôi."
"Tôi đâu làm khó anh. Bây giờ là năm giờ chiều, anh chỉ cần nói có còn ở công ty hay không là được." Giọng Lâm Kiều bình tĩnh, chắc chắn.
Kỳ Sơn khẽ mỉm cười: "Được, vậy cô tới công ty đi."
Lâm Kiều dứt khoát cúp máy.
Đường đi kẹt xe, đến khi cô chạy tới tòa nhà Phù Dao thì vừa kịp thấy xe Giang Gia Kính rời đi. Điện thoại vang lên, là tin nhắn của Kỳ Sơn:
[Tôi tan làm rồi.]
Lâm Kiều nghiến răng, giận đến đập mạnh lên đùi, vội vàng nói với tài xế: "Bám theo chiếc xe phía trước!"
Vẫn chưa hết tức, cô liền gọi lại cho Kỳ Sơn. Vừa nghe máy, cô đã bật ra một tiếng chửi: "f*ck!"
Cúp máy, Lâm Kiều dán chặt mắt vào chiếc xe trước mặt.
Chiếc xe đó quá nổi bật, từ kiểu dáng đến biển số, khó mà nhầm lẫn. Cô ngồi rạp xuống ghế sau như một tên trộm, mắt không dám chớp lấy một lần.
Cho đến khi xe kia chạy vào con đường quen thuộc, tim cô như bước vào đếm ngược, gấp gáp dữ dội.
Toàn thân cô căng cứng, đến khi chắc chắn chiếc xe sặc sỡ đó rẽ vào tòa nhà ở Ngự Kim Đài, cô mới thở hắt ra, mệt lả như vừa chạy tám trăm mét. Nhưng không cho phép mình nghỉ ngơi lâu, cô lập tức xuống xe, lao thẳng về nhà.
Vừa vào cửa, cô đá vội giày, chạy thẳng đến phòng ngủ của Giang Gia Kính. Gặp đúng lúc bác giúp việc đang cắm hoa, cô vội hỏi: "Anh ấy về chưa?"
"Chưa đâu." Bác giúp việc đáp.
Bả vai Lâm Kiều sụp xuống trong thoáng chốc.
Ngay lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng "cạch" khóa cửa.
Cô ngẩn ra hai giây, xoay người lại thì thấy Giang Gia Kính trong bộ vest chỉnh tề đứng nơi cửa ra vào, thoạt trông như một bóng hình xa vời không có thật.
Bộ não Lâm Kiều điên cuồng xoay vòng, không biết phải làm gì.
Cô đã mong chờ khoảnh khắc anh trở về, nhưng khi giây phút ấy đến, cô lại không biết phải đối diện thế nào.
Đầu óc cô rối tung, cơ thể run lẩy bẩy.
Ngay khi anh thay giày xong, chuẩn bị đi lại phía cô, Lâm Kiều bỗng bật người lao tới.
Cô ôm chặt cổ anh, cả thân người treo lên người anh, nhào vào ngực anh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, gọi một tiếng đầy tự nhiên: "Giang Gia Kính, anh về rồi!"
Bác giúp việc thoáng thấy cảnh đó thì tưởng hai người đang tình tứ, che miệng cười rồi rút lui.
Giang Gia Kính thoáng khựng lại, suýt không đỡ nổi sức nặng của cô, loạng choạng lùi mấy bước. May có bức tường phía sau, lưng anh đập mạnh vào đó.
Mái tóc dài của Lâm Kiều theo cú va chạm mà xõa tung trước mặt.
Cô hất tóc ra sau, nhìn thẳng vào mắt anh, trách móc: "Anh có biết anh đã bao lâu không về rồi không?!"
Giang Gia Kính vẫn lạnh nhạt: "Nhà của tôi muốn về thì về, muốn đi thì đi, còn cần đếm ngày tháng sao?"
Giọng anh đều đều không chút cảm xúc, khiến Lâm Kiều thoáng nhớ lại gương mặt bạo ngược đêm mưa hôm ấy.
Cơn sóng lớn dấy lên trong lòng cô còn chưa kịp suy nghĩ thì anh đã lạnh lùng đẩy mạnh.
Bởi một giây lơ đãng, cô không kịp giữ thăng bằng mà ngã lăn xuống đất.
"Chừng ấy thời gian không có đàn ông nào tìm đến cô sao, phải khao khát đàn ông đến vậy sao?" Giang Gia Kính đứng nhìn xuống với ánh mắt hờ hững.
Lâm Kiều ngẩng lên từ dưới sàn cười nhạt: "Họ gọi tôi gần như mỗi ngày, hẹn tôi đi chơi. Nhưng tôi chưa từng đồng ý, vì tôi vẫn chưa định kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta."
Giang Gia Kính lặng im quan sát. Người phụ nữ này vô cùng khôn ngoan, mấy ngày qua bằng vô số tin nhắn và cuộc gọi, cô thể hiện mình yếu thế.
Nhưng nay anh xuất hiện, cô liền trở lại bản chất. Cá đã cắn câu, thì không cần mồi nữa.
Anh từng nghĩ qua vô số kịch bản sau khi trở về: cô có thể cứng cỏi, có thể giả vờ cao ngạo, hoặc cố tình quyến rũ.
Duy chỉ không ngờ, cô lại giả vờ như chưa từng có gì.
Có chiêu mới hóa giải được chiêu.
Cô không ra chiêu, anh lại nghẹn hàng đống lời trong lòng.
Anh chỉ mải suy nghĩ, chẳng hề có ý định đưa tay kéo cô dậy.
Cô cũng chẳng trông mong anh sẽ đỡ, tự mình chống tay đứng lên, bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh: "Sếp Giang của Phù Dao tức giận với nghệ sĩ Lâm Kiều, nhưng người bình thường Lâm Kiều chưa từng đắc tội với Giang Gia Kính, chẳng phải thế sao?"
Trong lòng Giang Gia Kính thoáng kinh ngạc, thầm khen cô đúng là bậc thầy ngụy biện.
Còn Lâm Kiều thì chỉ biết lúc này đây, dù có phải nịnh, phải lừa, phải giả vờ, cô cũng phải giữ chặt lấy anh.
Cô tự nói tiếp: "Chẳng những không đắc tội, ngược lại, Lâm Kiều còn từng mang đến cho Giang Gia Kính rất nhiều niềm vui."
Nói rồi, cô kiễng chân, đặt một nụ hôn thật khẽ lên môi anh.
Anh không rõ đó là thăm dò hay khiêu khích, cũng chẳng muốn nghĩ sâu thêm để khỏi bực bội.
Gương mặt Giang Gia Kính vô cảm, anh lại đẩy cô ra, vừa bước vào phòng ngủ vừa lạnh giọng: "Tôi muốn đi tắm, không rảnh nghe cô nói nhảm."
"..." Lâm Kiều siết chặt nắm tay, tức anh sắt đá, cũng tức bản thân bất lực.
Thế nhưng khi đến cửa phòng, anh bỗng quay người: "Sao thế, không phải cô luôn nói công tư phân minh sao? Giờ tôi đã tan làm rồi, không còn là sếp Giang nào cả."
Cô ngơ ngác đứng đó.
Anh lạnh lùng liếc cô một cái: "Còn không đi theo?"
Tim Lâm Kiều bất chợt đập dồn dập.
Ván cờ này cuối cùng cô vẫn liều lĩnh thắng được một bước.
Đã là anh chủ động đưa bậc thang đi xuống, cô không có lý do gì mà không thuận theo.
Cô ung dung nhấc chân, chậm rãi đi về phía anh.
Anh biết rõ cô cố tình làm bộ nhàn nhã, bất giác chau mày, mất kiên nhẫn chờ đợi mà xoay người bước vào phòng.
Thấy vậy, tim cô chợt khựng lại, vô thức bước nhanh hơn.
Nhưng rất nhanh, cô lại dừng chân.
Trò kéo đẩy giữa nam nữ đã đi tới bước cuối cùng, sao cô có thể đảo lộn trái phải?
Cô cược rằng anh sẽ bao dung đến cùng. Nếu cược sai thì ứng phó lại từ đầu, dù sao giờ anh đã ở ngay trước mắt, không sợ không có cách đối phó.
Ý nghĩ đã trở nên ổn định, cô bình thản hơn nhiều, chậm rãi đi đến trước cửa phòng anh.
Cô đẩy cửa, vừa định bước vào thì bất ngờ bị người túm lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo vào trong.
Cửa phòng ngủ "rầm" một tiếng rung lên, cô bị sức lực như núi của anh ép chặt vào cánh cửa.
Bàn tay anh siết lấy tay cô, cưỡng ép đan chặt mười ngón, rồi thô bạo hôn xuống.
Cô nhiệt tình đáp lại, hai người vừa hôn vừa lui tới phòng tắm, quần áo rơi vãi khắp nơi.
Không biết bao lâu sau, cả hai ngồi vào bồn tắm ấm áp. Anh từ phía sau ôm lấy cô, còn cô ngồi trên đùi anh, đầu tựa vào ngực, nhắm hờ mắt mà th* d*c.
Anh đợi hồi lâu nhưng phát hiện cô chẳng có ý định hỏi gì.
Bèn mở miệng trước: "Sao em không hỏi tại sao tôi lại đột ngột trở về? Xem ra em thật sự chẳng để tâm chút nào."
Cô mở mắt, nâng tay anh lên hôn khẽ: "Trong tình cảnh này, chúng ta nói chuyện công việc có tiện không?"
Giang Gia Kính lại hỏi ngược: "Tại sao vậy? Rõ ràng em cầu tôi trở về, mà khi tôi về rồi, thái độ em vẫn cứng rắn như thế. Lâm Kiều, em thực sự không sợ tôi giận tiếp sao?"
"Anh biết rõ trong lòng em, tất nhiên em không muốn anh giận thêm." Lâm Kiều khẽ nói.
Anh cúi đầu, môi rơi xuống cổ cô, nhẹ nhàng c*n m*t: "Nhưng thái độ của em chỉ khiến tôi thấy em muốn chọc tôi tức chết."
Cô bị anh hôn đến ngứa ngáy, không kìm được né tránh, nhưng anh lại bám riết chẳng chịu buông, như bướm theo hoa. Cuối cùng, cô chỉ có thể thuận theo, vừa cười vừa nói: "Chọc anh tức chết thì có lợi gì cho em? Em chỉ mong anh ngày nào cũng vui vẻ. Có lẽ em chính là người duy nhất trên đời này hy vọng anh mỗi ngày đều có tâm trạng tốt nhất."
Lời ấy chẳng liên quan phong nguyệt, nhưng lại động lòng người.
Anh dường như rất để tâm đến câu cô nói. Nụ hôn đang vương vấn bỗng dừng lại, rồi như chẳng để ý, rất nhanh lại rơi xuống vành tai cô.
Trái tim Lâm Kiều bị anh hôn đến nhấp nhô dữ dội. Anh vùi đầu vào hõm vai cô, thở than vừa đau đớn vừa thỏa mãn.
Một lúc sau, anh mới nối tiếp lời cô: "Lâm Kiều, trong mắt em tôi rốt cuộc là hạng người gì? Rõ ràng hôm qua còn nhìn tôi với đôi mắt sáng rực đầy cảm kích, vậy mà hôm nay lại coi tôi như kẻ khốn nạn. Chẳng lẽ những lời tôi từng nói với em, rằng sẽ nâng niu em, sẽ không làm hại em đều là uổng phí?"
Chữ cuối cùng rơi xuống, Giang Gia Kính cắn mạnh lên vai Lâm Kiều.
Một cú cắn thật sâu, đến mức rỉ máu. Lâm Kiều cắn môi chịu đựng, không phát ra tiếng, anh lại đưa đầu lưỡi chậm rãi l**m lấy dòng máu ngọt ngào ấy.
Hơi nóng của nước cùng nhiệt độ cơ thể rực cháy của anh khiến Lâm Kiều cảm thấy toàn thân tràn ngập hơi ấm.
Cô không ngăn cản hành động ấy, chỉ khẽ nói: "Dĩ nhiên em biết anh tốt, nhưng biết làm sao được, em vốn là kẻ không biết điều như vậy."
Thực ra Lâm Kiều chưa bao giờ quên ân nghĩa tri ngộ của Giang Gia Kính.
Chỉ là đêm đó, anh giúp cô cũng chính là giúp chính mình, không hề mâu thuẫn, nên cô mới từng nghĩ anh tồi tệ đến thế.
Cô chống tay lên thành bồn, quay đầu nhìn anh: "Em chỉ có thể hứa, từ nay về sau, sẽ không nghi ngờ anh nữa."
Anh lười biếng mở mắt: "Thật sao?"
Cô ngẩng đầu, "ào" một tiếng nước bắn, cô hôn lên mắt anh: "Em chẳng có phẩm hạnh gì đặc biệt, nhưng em là người đã nói thì sẽ làm."