Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 35

"Trong thời gian phim phát sóng, tham gia vài show tạp kỹ thì không sao, nhưng về sau hạn chế nhận chương trình thực tế. Tính cách của cô ấy không hợp kiểu công việc đó." Giang Gia Kính chậm rãi nói.

Triệu Đế gật đầu: "Tôi đã tính đến chuyện này rồi, anh yên tâm. Diễn viên phải giữ được cảm giác bí ẩn, chúng tôi sẽ không để cô ấy lộ diện quá mức đâu."

"À đúng rồi, dạo này bên X có nhãn hàng mì ăn liền đang liên hệ với tôi, tôi đang cân nhắc có nên nhận không." Lý Sướng hỏi Triệu Đế.

Triệu Đế lập tức lắc đầu: "Những nữ minh tinh khác thì chụp quảng cáo nước hoa, socola, mỹ phẩm... còn cô ấy lại đi chụp mì gói?"

"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy nên mới đem ra bàn bạc với chị." Lý Sướng đáp.

"Đáng tiếc thật, em lại rất thích ăn hãng đó!" Lâm Kiều từ trong gương nhìn sang, cười nói, "Đây là thương hiệu quốc dân lâu năm mà, gói sốt siêu cay, em cực kỳ mê!"

Lý Sướng bật cười: "Nhưng chuyện này không hợp với kế hoạch thương vụ của chúng ta."

Thực ra Lâm Kiều cũng từng nghĩ tới. Quảng cáo đại chúng, kiểu như kem đánh răng, băng vệ sinh, nước giải khát... trong tài nguyên thương mại cũng rất quan trọng, tượng trưng cho độ phổ cập.

Thế nhưng cô hiểu rõ đội ngũ đang muốn xây dựng cho mình hình tượng cao cấp, nên không dám tự ý quyết định, chỉ thở dài: "Cho nên mới tiếc đó mà."

"Cô chỉ biết nghĩ đến ăn thôi, bây giờ nặng bao nhiêu rồi?" Giang Gia Kính đi tới, ngồi xuống cạnh cô.

Lâm Kiều suy nghĩ một chút mới đáp: "Anh vừa nhắc tôi mới nhớ ra, hình như tôi lâu rồi chưa cân."

Triệu Đế nghe vậy vội nhắc nhở: "Tháng sau em vào đoàn rồi, phải chú ý quản lý ngoại hình. Năm nay em 27 tuổi, mà trong phim có một nửa thời gian em phải diễn vai nữ sinh 17, trạng thái không tốt thì lên sóng sẽ bị mắng cho coi."

Lâm Kiều gật đầu: "Em biết rồi."

Trong lòng cô nghĩ, trên đời này chắc chẳng ai còn nghiêm khắc với bản thân hơn cô nữa.

Nhắc đến bộ phim thần tượng kia, Lâm Kiều chợt nhớ ra: "Bộ này em có thể dùng giọng gốc thật sao?"

Triệu Đế gật đầu: "Còn chuẩn bị cho em một bài OST nữa cơ."

Chuyện này vốn là tin tốt, nhưng Lâm Kiều nghe xong khóe miệng lại giật giật, nuốt khan một cái rồi mới nói: "Ồ, được thôi."

Giang Gia Kính nhìn cô thật sâu nhưng không lên tiếng.

*

Trang điểm, làm tóc và chụp hình xong thì đã khuya. Khi Lâm Kiều về đến nhà, đồng hồ chỉ hơn mười hai rưỡi. Cô vừa đói đến hoa mắt, vừa mệt mỏi rã rời, bao nhiêu ngọt ngào từng hứa với Giang Gia Kính đều bị vứt ra sau đầu.

Nhưng anh thì vẫn nhớ rất rõ.

Quan hệ giữa hai người chưa bao giờ là anh thương tiếc hay nhường nhịn cô. Vừa bước vào cửa, anh lập tức từ phía sau ôm chặt lấy, cằm tì lên vai, hôn lên tai và má cô.

Lâm Kiều mệt đến mức ngã ra là ngủ ngay, làm gì chịu theo ý anh. Cô đành tìm cách thỏa hiệp: "Để em đi tắm trước, anh nấu cho em tô mì, em sẽ cho anh."

Một câu nói thôi, toàn bộ hứng thú của Giang Gia Kính tắt ngúm. Cả người anh cứng lại, rồi bất chợt đè cô lên tường, ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói: "Biết đẩy đưa mới là tình thú, nhưng được nước lấn tới thì chẳng còn hay ho gì."

Lâm Kiều chỉ có thể giả vờ nghiêm túc, mặt mày chính khí: "Anh trai tốt, em lấy vai diễn sắp tới của mình ra thề, em không lừa anh đâu."

Giang Gia Kính không trả lời. Anh chẳng tin người như cô sẽ tin vào thề thốt hay nguyền rủa. Anh chỉ ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh buốt như dao cứa, khiến cô rùng mình run sợ.

Trong lúc cô còn đang xoay chuyển ý nghĩ, anh đã mạnh mẽ cúi xuống hôn. Nụ hôn dồn dập, chỉ vài giây sau, anh lại cố tình cắn mạnh môi cô.

Lâm Kiều đau đến hít một hơi bật kêu thành tiếng. Anh buông ra, cười lạnh: "Tôi chỉ tin em lần cuối. Tốt nhất hãy nghĩ kỹ xem hậu quả của việc lừa dối tôi sẽ thế nào."

Lâm Kiều thừa hiểu trót vướng vào con người này thì chẳng thể sống yên. Trong lòng cô thầm chửi rủa anh không biết bao nhiêu lần, rồi mới nhấc chân đi về phía phòng ngủ.

Đi chưa được hai bước, anh bỗng gọi: "Em có chắc mình muốn ăn mì không?"

Ý ngầm: Không sợ béo à?

Cô chẳng thèm quay đầu: "Tất cả tại chị Sướng nhắc tới hợp đồng quảng cáo, giờ em chỉ thèm một miếng thôi."

Giang Gia Kính im lặng, đợi cô đi xa hơn, lại bất chợt gọi: "Khoan đã."

Cô dừng bước, nghe anh nói: "Nhớ mặc tất đen."

Mặt cô tối sầm, phản ứng trong hai giây rồi giơ ngay ngón giữa, thầm rủa: "Đúng là quân vương hoang dâm vô độ, ăn chơi sa đọa!"

Giang Gia Kính thấy thế thì khóe miệng hơi nhếch.

Anh đi vào bếp, tìm một hồi thì quả thật thấy trong nhà có loại mì ấy, chắc là cô mua từ lúc nào rồi để quên.

Anh không vội nấu ngay. Nghĩ con gái tắm cũng phải mất ít nhất hai mươi phút, nên anh cũng đi tắm qua.

Chưa đến mười phút sau, anh đã quay lại bếp, đun nước. Mở tủ lạnh, chọn được ít rau cải thìa, hai cây xúc xích và nửa hộp thịt bò.

Nước sôi, rau cũng rửa xong. Anh cho hai gói mì vào nồi, đập thêm hai quả trứng, cho hết nguyên liệu vào, cuối cùng mới bỏ rau.

Hương thơm nhanh chóng lan tỏa trong không gian rộng lớn.

Chỉ mấy phút sau, tô mì nóng hổi đã xong.

Giang Gia Kính đến gõ cửa phòng Lâm Kiều nhưng không thấy ai đáp, anh đẩy cửa bước vào mới phát hiện cô đang đắp mặt nạ, ôm điện thoại, ngủ gục trên ghế trước bàn trang điểm.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh chợt nhói đau, thậm chí dâng lên một nỗi xót xa.

Như có bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, khiến nhịp thở anh chậm lại, chỉ đứng đó cau mày nhìn cô, rất lâu không động đậy.

Cũng may, cảm giác ấy đến dữ dội nhưng đi cũng nhanh.

Rất nhanh anh đã điều chỉnh lại nhịp thở, lấy lại dáng vẻ vốn có.

Anh tiến tới, vòng tay qua eo, bế cô lên như bế công chúa. Động tác chẳng hề nhẹ nhàng, vậy mà cô vẫn không tỉnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng anh hiện lên hai lựa chọn: đặt cô xuống giường để yên cho ngủ, hoặc bế ra phòng ăn, nhất định bắt cô ăn xong bữa này.

Cuối cùng anh vẫn chọn cách thứ hai.

Anh chưa từng có lòng tốt, vốn là kẻ rất tệ, mà lúc này thì càng tệ hơn.

Trên đường bế đi, lòng bàn tay cọ sát vào lớp vải khiến anh không kìm được khẽ cong khóe môi.

Cô quả thật đã thay tất đen. Váy ngủ hai dây màu champagne, vừa phô bày sự phàm tục vừa toát ra nét xa hoa, tạo cảm giác diễm lệ khó cưỡng. Anh không nhịn được mà vuốt nhẹ – thế mà cô vẫn say ngủ, chẳng hề hay biết.

Anh bế cô đặt lên ghế cạnh bàn ăn, trước mặt vừa khéo là bát mì nóng hổi anh mới nấu, hai chiếc bát cùng hai đôi đũa đã sẵn. Cô ngồi xuống, vẫn còn ngủ say, người nghiêng nghiêng sắp ngã. Anh đưa nửa bàn tay đỡ lấy đầu cô, khẽ gọi: "Này, dậy đi."

Cô vẫn ngủ khì khì.

Anh chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, giật phăng mặt nạ trên mặt cô, rồi ngồi xổm xuống, nâng cằm cô lên, trực tiếp chặn môi hôn.

Đó là một nụ hôn dài, quấn quýt, mãnh liệt đến mức cô nghẹt thở, cuối cùng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Anh trai ơi, anh có cần điên cuồng đến thế không? Em ngủ rồi còn không buông tha à?" Lâm Kiều nheo mắt, bàn tay yếu ớt đẩy anh ra.

May mà cô chỉ vừa chợp mắt, nên tỉnh dậy không quá khó chịu. Nếu đang ngủ say mà bị lôi dậy, e rằng cô sẽ khóc loạn cả lên, lúc đó chẳng ai được yên.

Giang Gia Kính chỉ cười: "Suốt cả đời này, đây là lần đầu tiên tôi vào bếp vì phụ nữ. Em không ăn? Tôi không cho phép."

Anh đứng dậy múc mì cho cô.

Lâm Kiều chống tay lên bàn, nhắm mắt ngáp một cái, tiện tay rút vài tờ giấy lau sạch tinh chất mặt nạ còn dính.

Rất nhanh, trước mặt cô đã là một bát mì lớn, thêm cả trứng, xúc xích, thịt bò cuộn và rau cải.

Lâm Kiều hé mắt, chống cằm nhìn rồi bật cười: "Anh hào phóng quá nhỉ, thế anh không sợ em béo chết à?"

"Là em đòi ăn." Giang Gia Kính bất lực nhắc.

"Rồi rồi." Cô gật gù, bụng đói cồn cào, cũng chẳng buồn tranh cãi liền cầm đũa ăn.

Cô gắp rau ăn trước, dọn sạch toàn bộ rau xanh rồi mới ăn vài lát thịt bò. Thịt bò chỉ ăn ba miếng, còn trứng và xúc xích thì không động. Cuối cùng gắp thêm vài đũa mì, ăn xong thì đặt đũa xuống, lau miệng: "Thèm đã giải, em hài lòng rồi." Lâm Kiều nuối tiếc nhìn bát mì thơm ngào ngạt, "Ngày mai em quay quảng cáo, ăn nhiều tinh bột sợ mặt sưng. Thôi, vậy là đủ."

Quay sang, quả nhiên thấy gương mặt Giang Gia Kính đã âm u như sắp bão.

Lâm Kiều vội nịnh: "Anh nấu ngon lắm, thiệt đó!"

Nhưng anh vốn không quan tâm đến lời khen "ngon" ấy. Anh xuống bếp không phải để lấy lòng cô, càng chẳng phải vì thương cô, mà chỉ để cô ăn, rồi thuận nước đẩy thuyền cùng anh lên giường.

Nhìn dáng vẻ cô, anh biết chắc chắn sẽ không ăn thêm. Anh lạnh lùng cười: "Được, em không ăn, thì tôi cũng không ăn."

Anh đẩy bát mì ra, đứng lên, chìa tay ra hiệu cho cô nắm, hỏi: "Về phòng em, hay qua phòng tôi?"

Lâm Kiều biết rõ hôm nay anh không đạt được mục đích thì chẳng chịu buông, mà cô thì mệt rã rời, chẳng muốn hầu hạ. Khuôn mặt cô lạnh đi, nghiêm giọng nói: "Tối nay em không muốn. Em thật sự quá buồn ngủ."

Giang Gia Kính cũng trầm mặt: "Lâm Kiều, tối nay là em nhiều lần đồng ý với tôi. Lùi một vạn bước, cho dù em miễn cưỡng đồng ý chỉ để yên ổn trước mắt, vậy còn lần trước? Đêm em đóng máy, tôi và Giang Gia Lệ cãi nhau, trở về đầu óc rối loạn, chẳng còn hứng thú gì. Em nhân lúc tôi ngủ, trói tôi lại, rồi đối xử với tôi thế nào?"

"Chuyện nào nói chuyện đó. Anh nhắc lại làm gì?" Lâm Kiều mất kiên nhẫn.

Nhưng anh chẳng buồn nghe. Cả ngày nay anh cùng cô bận rộn, rồi còn xuống bếp, chờ đợi cô... và cuối cùng chỉ thế này?

Anh tức tối, tự nói tiếp: "Tối nay với em có thể không công bằng. Nhưng trước kia em đối xử với tôi thì công bằng chắc? Bao lần em được lợi, giờ tôi chỉ lấy lại chút lãi, thế mà em nhìn tôi bằng cái vẻ mặt đó sao?"

Ban ngày khi đồng ý cùng anh là cô thật lòng. Bây giờ không muốn cũng là thật lòng.

Cô hiểu quan hệ nào cũng cần hai bên dung hòa. Anh không phải bạn trai cô. Khi trước cô từng chiếm phần lợi, giờ anh đòi lại cũng chẳng sai.

Nhưng cô vẫn bực bội vô cớ.

"Về phòng em!" Cô chỉ muốn kết thúc.

Thật nực cười, khi nói "Em quá buồn ngủ", trong thoáng chốc cô còn nghĩ anh có thể tỏ ra một chút phong độ đàn ông. Nhưng anh thì không, anh vốn dĩ là một kẻ khoác lên lớp vỏ cao quý để che giấu bản chất lưu manh.

Cô lặp lại: "Về phòng em, em đi đánh răng đã."

Giang Gia Kính nhìn cô, chẳng màng cô miễn cưỡng hay thật tâm. Chỉ cần cô gật đầu là đủ. Anh suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tôi cũng đi đánh răng."

Trong phòng cô tất nhiên không thiếu bàn chải dự phòng.

Sau khi cả hai đánh răng xong, cùng nằm xuống giường, anh mới phát hiện đạt được mục đích rồi, nhưng lại chẳng hề vui.

Không những không vui, thậm chí còn thấy nhạt nhẽo.

Anh không hiểu, tại sao lại có cảm giác kỳ quái này?

Rốt cuộc, anh thật sự muốn điều đó, hay chỉ là cơn bốc đồng sinh lý, hay sự cố chấp tâm lý?

Lâm Kiều nào hay biết những mâu thuẫn trong lòng anh. Cô chỉ biết dốc hết bực dọc, biến thành những nụ hôn dữ dội, c*n m*t, cào cấu, trút hết lên người anh.

Mãi lâu sau anh mới sực tỉnh, thô bạo xé nát đôi tất đen đắt tiền của cô rồi nhét vào miệng cô.

Cô giận điên, cào lưng anh đến bật máu. Anh đau quá dừng lại, hỏi: "Em là mèo hả?"

Mắt cô sáng rực, không đáp, chỉ rút vải khỏi miệng, cúi xuống cắn mạnh vào ngực anh đến rướm máu, lạnh lùng hỏi: "Thế này đủ sướng, đủ thỏa mãn anh chưa?"

Anh thấy vậy cũng bị khơi gợi, càng mạnh bạo hơn.

Cô bị ép đến mức sắp rơi khỏi giường, vừa r*n r* không kìm nổi, vừa chửi: "Đồ vô liêm sỉ! Anh tuổi trâu à mà húc khỏe thế?"

Anh bật cười sảng khoái: "Đúng, tôi vô liêm sỉ đấy! Tôi còn nhiều trò vô liêm sỉ hơn, em có muốn thử không?"

Cứ thế, như một trận chiến.

Lâm Kiều còn tưởng với khí thế ban đầu, anh sẽ triền miên cả đêm. Nào ngờ sau một hiệp, anh chỉ ôm chặt cô, khẽ nói: "Ngủ đi."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lại bị anh ấn xuống thô lỗ: "Còn không ngủ, tôi lại tiếp tục đấy."

Cô vội vã rúc vào ngực anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Anh muốn gì mặc kệ, miễn giờ cô có thể ngủ là tốt.

Lâm Kiều nhanh chóng chìm vào giấc sâu.

Chỉ còn Giang Gia Kính mở mắt trằn trọc không sao chợp nổi. Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lưng cô. Trong sự tĩnh mịch của đêm tối, trái tim anh cũng lặng yên đến kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment