Mọi người đều nằm ngồi la liệt trên sofa, chỉ có mỗi Lâm Kiều là phụ nữ duy nhất đứng thẳng, vì thế càng trở nên nổi bật.
Ngay khi vừa dứt lời, Tạ Bân Long đã nhìn thấy cô.
Anh ta sững sờ, chớp mắt liên hồi rồi mới hỏi: "Tôi có nhầm không nhỉ? Đây là Lâm Kiều à?"
Có người cười đáp: "Bước ra khỏi cửa là thấy bảng quảng cáo của cô ấy liền, anh thử ra so sánh xem?"
Tạ Bân Long lúc này mới xác định người phụ nữ đang đứng trước mặt quả thật là Lâm Kiều. Anh ta không kìm được mà lộ ra nụ cười d*m đ*ng, tiến lên hỏi: "Sao, tối nay Giang Gia Kính không có ở đây? Cô đi chơi một mình?"
Ánh mắt Lâm Kiều trầm xuống, cô chỉ gượng ép nở một nụ cười, nói: "Tôi còn có việc, xin phép về trước."
Tôn Thừa quan sát sắc mặt hai người, tiến lên đấm Tạ Bân Long một cái: "Người ta ra ngoài thư giãn, anh vô cớ nhắc tới ông chủ khó ưa của cô ấy làm gì? Coi kìa, làm người ta giận rồi đấy."
Câu nói này mang ý mỉa mai, Tạ Bân Long sao không nghe ra, liền thuận lời cười nói: "Làm gì có, cậu không biết đấy thôi, cậu của cậu rất cưng chiều cô ấy, lần trước dẫn ra ngoài chơi, thậm chí còn không cho bọn tôi trêu đùa cô ấy."
"Ồ?" Tôn Thừa làm ra vẻ ngạc nhiên, "Lại còn có chuyện như vậy?"
"Đương nhiên rồi, không tin thì hỏi Lâm Kiều xem." Tạ Bân Long cười, thịt trên mặt run lên, trông thật kinh tởm.
Tôn Thừa đầy hứng thú nhìn Lâm Kiều, hỏi: "Thảo nào lần trước trong buổi tiệc, tôi muốn 'giao lưu sâu' hơn với cô Lâm đã bị cậu tôi cảnh cáo. Cứ tưởng anh ta bảo vệ nghệ sĩ nhà mình, hóa ra cô khác với Cao Phù Đồng."
Hắn càng nói càng thâm sâu, nụ cười khiến người ta ghê tởm: "Anh Long nói có đúng không, cô Lâm, cô và cậu tôi có quan hệ rồi sao?"
Người tung kẻ hứng, gần như là sự sỉ nhục trắng trợn.
Mặt Lâm Kiều bình tĩnh, không lộ chút cảm xúc, lại nói một tiếng: "Xin lỗi, sáng mai tôi còn có công việc, e rằng phải xin phép về trước."
Cô quay người định đi, Tôn Thừa liếc mắt ra hiệu cho Tạ Bân Long. Tạ Bân Long tiến lên chặn đường cô: "Ôi dào Lâm Kiều, đừng khó tính vậy mà, công việc sáng mai thì sáng mai làm, bây giờ là nửa đêm, cứ thoải mái tận hưởng những giây phút vui vẻ đi."
Tôn Thừa phụ họa: "Phải đấy, cô Lâm, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô thực sự đã ngủ với cậu tôi à? Vậy chẳng lẽ tôi phải gọi cô một tiếng dì?"
"Hình như Thừa Thừa thích k*ch th*ch nhất nhỉ?" Không biết ai đã buông lời tục tĩu xấu xa đó.
Tiếp theo liền có người cười đùa: "Ngủ với dì chẳng phải đã lắm sao, giống như chơi cùng hai em gái của cậu ấy."
"Biến đi, đầu óc mày toàn chuyện dơ bẩn, nhưng tao thích đấy, ha ha ha ha..." Tôn Thừa vô sỉ cười lớn.
"Mẹ nó ha ha ha ha..." Khiến mọi người đều bắt chước theo.
Vô số lời chế nhạo và sỉ nhục hóa thành tiếng cười, bao vây lấy Lâm Kiều.
Lâm Kiều nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc bị vây hãm bởi ác ý như vậy, chỉ có mỗi mình Ôn Thanh Vũ đứng dậy bênh vực cô: "Mọi người đừng như vậy, Lâm Kiều thực sự rất bận, để cô ấy về trước đi... a!"
Một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên.
Cái tát của Tôn Thừa gọn gàng vả lên gương mặt xinh đẹp của Ôn Thanh Vũ, hắn quát mắng: "đ*t mẹ mày, con đ* thối, ở đây có chỗ cho mày lên tiếng sao?"
Tôn Thừa trợn mắt giận dữ, lại giơ tay chỉ về phía người đàn ông bên cạnh Ôn Thanh Vũ: "Triệu Tĩnh Vũ, quản lý con đàn bà của mày cho tốt!"
Trên mặt Ôn Thanh Vũ in rõ năm ngón tay, còn bạn trai cô rõ ràng ở vào thế yếu trong nhóm người này, không có nhiều quyền phát ngôn. Nhìn thấy bạn gái mình bị đánh, nhưng hắn ta không dám hé răng nửa lời, chỉ đứng dậy lủi thủi, đè vai Ôn Thanh Vũ xuống, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Ôn Thanh Vũ ôm mặt, nhìn bạn trai với vẻ không thể tin nổi.
Lâm Kiều bắt được ánh mắt vô cùng phức tạp của Ôn Thanh Vũ, diễn xuất giỏi đến mấy cũng không diễn tả được hương vị của sự chấn động, phẫn nộ và sợ hãi đan xen trong khoảnh khắc này.
Ôn Thanh Vũ đã thay cô nhận một cái tát, Lâm Kiều nghĩ vậy.
Cô quả quyết đi đến bên cạnh Ôn Thanh Vũ, một tay kéo cánh tay cô ấy. Ôn Thanh Vũ ngẩng đầu, Lâm Kiều dùng ánh mắt ra hiệu cho họ đi cùng nhau.
Mắt Ôn Thanh Vũ nóng lên, sự phán đoán nguy hiểm của con người khiến cô gần như không suy nghĩ gì đã đứng dậy.
Lâm Kiều nắm lấy tay Ôn Thanh Vũ, quay người, nhưng một bức tường thịt lại lần nữa chặn đường cô.
"Lâm Kiều, tôi gọi một tiếng cô Lâm, cô đừng tưởng mình là cái gì." Tôn Thừa nhổ nước bọt, "Tôi nói không được đi, cô dám động đậy nữa thử xem?"
Lòng bàn tay Ôn Thanh Vũ đã đẫm mồ hôi, Lâm Kiều nắm chặt, ngẩng đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt Tôn Thừa, hỏi: "Anh Tôn, như anh nói, tôi là nghệ sĩ dưới trướng cậu anh, dù không cho tôi mặt mũi thì cũng nên xem chừng mặt mũi của anh ấy, có thể thả tôi đi không?"
Lâm Kiều đương nhiên biết giờ cô phải chịu trận sỉ nhục này chính là vì Giang Gia Kính, nhưng giờ đây, ngoài ba chữ Giang Gia Kính có thể mang ra dùng, cô không còn lá bài nào khác.
"Cậu? Ha ha ha ha ha, cậu? Ha ha ha ha..." Tôn Thừa cúi người cười lớn, gần như sắp ngất đi.
"..." Lâm Kiều lạnh lùng đối mặt.
Tôn Thừa điên cuồng cười lớn, mãi một lúc sau mới đột nhiên ngừng cười, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn. Hắn túm lấy cổ áo Lâm Kiều, kéo cô đến sát bên, hung ác nhìn chằm chằm, nước bọt văng tung tóe: "đ*t! Cậu nào? Tao coi trọng hắn thì gọi một tiếng cậu, còn không coi trọng, hắn chẳng qua là một con chó."
Hơi thở của Tôn Thừa phả vào mặt cô, hắn cười gằn: "Một con chó bị thiến."
Ánh mắt Lâm Kiều thoáng chớp, trong lòng như có ngàn vạn mũi kim đâm, chấn động dữ dội.
Biểu cảm này rơi vào mắt Tôn Thừa, k*ch th*ch mạnh mẽ sự cứng đầu và quái dị trong lòng hắn. Hắn cười ha hả, giọng nói như ác quỷ gầm gừ: "Nhìn biểu cảm của cô, dường như sớm biết hắn là một con chó bị thiến rồi, thế nào, hắn không thỏa mãn được cô đúng không, chi bằng để tôi thay hắn..."
Lời của Tôn Thừa và nửa câu nói lúc nãy của Ôn Thanh Vũ giống nhau đều bị gãy cụp trong cổ họng.
Lâm Kiều vả cho hắn một cái, dứt khoát, không chút nương tay, tức giận nói: "Đồ súc sinh!"
Cả phòng yên lặng, ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.
Mọi người im bặt, gần như không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Lâm Kiều ưỡn cổ, mặt đầy vẻ không sợ mà giận dữ nhìn Tôn Thừa.
Tôn Thừa bị tát đến mức cả đầu quay hẳn về một bên, dưới gầm trời này dám ra tay với hắn như vậy chỉ có hai người, một là Giang Gia Kính, hiện giờ là Lâm Kiều.
Hắn l**m bên má bị đánh, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chỗ, con ngươi đen kịt đáng sợ, ý chí giận dữ cuồn cuộn trào lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giật mái tóc dài của Lâm Kiều, thô bạo lôi kéo cô về phía bàn tiệc không xa, miệng hét: "Con đ* thối, dám đánh tao, tao sẽ xử mày ngay bây giờ!"
Lâm Kiều chống cự, giờ đây thực sự không cần thiết phải lo lắng về hậu quả, cô thẳng thừng chửi: "đ*t mẹ nhà mày! Đồ khốn, chó bẩn, mày buông tao ra!"
Lâm Kiều chống cự kịch liệt, Tôn Thừa giận dữ, lực tay càng lúc càng mạnh, gần như dùng cả hai tay túm lấy cô, như giết lợn đẩy cô lên bàn.
Trên bàn chất đầy rượu đắt tiền, cả người cô bị quăng qua, làm đổ vài chai, rượu chảy tràn trên bàn. Cô giật lấy cổ áo Tôn Thừa không chịu ngã xuống. Tôn Thừa mất kiên nhẫn đẩy đổ hết chai rượu, loảng xoảng quét xuống đất, rồi giơ chân đá mạnh vào bụng cô.
Một cú đá này không chút lưu tình, Lâm Kiều đau đến co quắp.
Tôn Thừa thừa cơ giẫm lên bắp chân cô, ấn mạnh cô xuống bàn. Lưng cô ướt đẫm rượu lạnh, tóc tai rối bù, trong chốc lát không nghe thấy gì, chỉ có tiếng khóc thét chói tai đầy hoảng sợ của Ôn Thanh Vũ: "Thả cô ấy ra, các người đừng làm vậy!"
Nhưng cầu xin không đổi được lòng tự trọng, Tôn Thừa không hề có dấu hiệu dừng tay.
Lâm Kiều sớm đã nhận rõ tình thế, từ bỏ ảo tưởng. Cô không ngừng chống cự, dù đã bị hắn ghì chặt trên bàn, cô vẫn gắng sức cào cấu cánh tay hắn, cố gắng đứng dậy. Trong quá trình này, cô dốc toàn lực, dù không chiếm chút ưu thế nào vẫn dùng hết sức bình sinh.
Tôn Thừa chưa từng thấy người phụ nữ nào nóng nảy như vậy, giơ tay tát Lâm Kiều: "đ*t, đừng động đậy nữa!"
Cơn đau dữ dội khiến Lâm Kiều đột nhiên bất động, sững sờ nhìn Tôn Thừa.
Tôn Thừa thở hổn hển, gật đầu cười lạnh: "Đồ tiện nhân, quả nhiên vẫn cần đánh! Phụt, không muốn ăn đòn thì ngoan ngoãn chút!"
Hắn làm bộ bóp cổ Lâm Kiều, tay kia vén mái tóc rối của cô, vừa định cúi xuống hôn cô thì Lâm Kiều giơ tay đấm vào mắt phải của hắn.
Không thể tin nổi.
Cô ta dám đánh trả.
Tôn Thừa bị đánh đến mức mắt không mở ra được, trong cơn choáng vánh cảm thấy chấn động sâu sắc, cảm xúc ập đến liên tục, ngay sau đó một trận ác ý khác tràn ngập lý trí của hắn.
Hắn gần như túm lấy Lâm Kiều như túm gà con, nắm chặt cổ áo cô, nhấc bổng cô từ trên bàn lên rồi ném mạnh xuống đất, gầm lên: "Tao muốn lên giường với mày, mày không biết điều, được thôi, tao để mày xem hậu quả của việc chọc giận tao!"
Hắn giơ chân đá Lâm Kiều. Cú đầu tiên trúng vào chân phải Lâm Kiều, Lâm Kiều lần mò trên đất nhặt chai rượu, điên cuồng ném về phía Tôn Thừa.
Tôn Thừa né một cái, liếc mắt nhìn mọi người đang xem chuyện vui rồi hét lớn: "Chúng mày đều chết hết rồi à, giữ chặt cô ta lại cho tao!"
Tạ Bân Long cảm thấy chơi hơi quá nên lên tiếng khuyên: "Thôi đi Thừa Thừa, dạy cho một trận là được rồi, cô ta dù sao cũng là nữ minh tinh có máu mặt, không đáng."
"Tao nói, giữ chặt cô ta lại!" Mắt Tôn Thừa đỏ ngầu, đã đến mức điên cuồng.
"Tôi xem ai dám động vào."
Cửa lớn mở ra, ánh đèn không thuộc về phòng riêng như b*n r* từ đám mây, một giọng nói quen thuộc truyền vào màng nhĩ trước khi nỗi đau lớn hơn ập đến.
Mắt Lâm Kiều bỗng dưng cay xè.
Quay đầu nhìn lại, Giang Gia Kính không biết lúc nào đã xuất hiện ở cửa.
Ngay trong khoảnh khắc cô quay người, anh nhìn thấy mái tóc dài rối bù của cô và cái tát trên mặt cùng bộ quần áo nhàu nát. Anh khẽ khép mắt, nhìn về phía Tôn Thừa.
Với sự xuất hiện đột ngột của anh, Tôn Thừa cũng không ngờ tới. Ánh mắt hắn lảng tránh một chút, ngay sau đó đón nhận một cách thách thức, cười nói: "Tưởng là ai, hóa ra là cậu, cơn gió nào đưa cậu tới đây?"
Giang Gia Kính lạnh lùng liếc Tôn Thừa, môi mím chặt, cằm căng cứng, không nói một lời.
Sau mười mấy giây im lặng chết chóc như vậy, anh mới bước vào phòng. Phía sau anh là năm sáu người, toàn là những kẻ bạo tàn mặc vest, có Kỳ Sơn, vệ sĩ và trợ lý khác của anh. Những người này đều đứng lại ngoài cửa không vào, cũng không đóng cửa.
Giang Gia Kính đi đến trước mặt Lâm Kiều, giơ tay kéo cô từ dưới đất đứng dậy, khẽ vòng tay ôm cô vào lòng, cẩn thận kiểm tra khuôn mặt và cơ thể cô.
Với một người hiếu thắng như Lâm Kiều, bị bắt nạt đến mức không thể chống đỡ là sự yếu đuối, là sự xấu hổ, vốn không nên để lộ chút yếu đuối nào.
Nhưng Giang Gia Kính thì khác.
Anh thực sự là người có thể chống lưng cho cô.
Mắt Lâm Kiều đỏ hoe, hoàn toàn không tránh ánh mắt của Giang Gia Kính, thậm chí cố ý làm vậy, giả vờ đáng thương, ép ra một giọt nước mắt long lanh như giọt sương.
Quả nhiên Giang Gia Kính đã xót xa, lông mày lập tức nhíu chặt, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, hỏi: "Rất đau à?"
Giọng Lâm Kiều đẫm nước mắt: "Đau."
Giang Gia Kính âm trầm v**t v* mái tóc mượt mà của cô bị Tôn Thừa giật đến rối bù, lại ôm cô, dẫn cô đến bên sofa. Người biết điều tự động dịch vào trong để nhường chỗ.
Tôn Thừa lạnh lùng nhìn tất cả, không lên tiếng ngăn cản, thậm chí rất muốn xác minh, có đúng như lời Tạ Bân Long nói, người phụ nữ này thực sự được Giang Gia Kính để ý đến vậy.
Lâm Kiều ngồi xuống sofa, Giang Gia Kính thì quỳ xuống bên cạnh, ngẩng đầu quan sát vết thương của cô. Giọng anh dịu dàng vang lên: "Hắn đánh em chỗ nào?"
Lâm Kiều ấm ức nói: "Mặt, chân và bụng." Cô nhấn mạnh, "Hắn đá vào bụng em, đau lắm."
Giang Gia Kính không biểu cảm gật đầu, nói: "Anh biết rồi."
Anh đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người trên sofa, có thuốc trên bàn, có c*n s*, xúc xắc, vết rượu lộn xộn, chai rượu và ly rượu ngổn ngang, cuối cùng dừng lại ở Tôn Thừa. Tầm mắt từ dưới lên trên, cho đến khi chạm mắt nhau.
Tôn Thừa từng bị Giang Gia Kính dạy dỗ không chỉ một lần. Dù có ngông cuồng đến mấy, trong lòng hắn vẫn còn một nỗi sợ hãi âm ỉ. Giờ phút này, cả người hắn khẽ run lên, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ chột dạ.
Chính vì nhận ra mình sợ hãi, hắn lại càng muốn tỏ ra hung hăng, buột miệng nói năng ngông cuồng như để lấy can đảm: "Sao hả, mày nghiện làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi à? Lần trước là Cao Phù Đồng, lần này lại đến Lâm Kiều. Mày định bẻ gãy mũi hay là chân tao nữa đây?"
Giang Gia Kính chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời.
Sự im lặng ấy khiến Tôn Thừa càng thêm hoảng, cố nặn ra vẻ ngang tàng: "Giang Gia Kính, mày tưởng mày muốn làm gì thì làm được chắc? Dám động vào tao xem, xem mày giải thích với ông ngoại thế nào!"
Nghe đến hai chữ "ông ngoại", Giang Gia Kính khẽ bật cười khinh miệt.
Anh chậm rãi tiến lại gần, bước chân nhàn nhã, đến khi chỉ còn cách nửa bước thì dừng lại, nghiêng đầu hỏi Lâm Kiều: "Hắn tát em bên nào?"
Lâm Kiều theo phản xạ đáp: "Bên trái."
"Bốp!" — một tiếng giòn tan vang lên. Giang Gia Kính mạnh mẽ vung tay, dứt khoát tát thẳng vào má trái của Tôn Thừa.
Tôn Thừa trừng mắt, không tin nổi mình vừa bị đánh, rồi lập tức nổi điên, định xông lên: "Mẹ kiếp Giang Gia Kính! Mày lại dám đánh tao?!"
Hắn còn chưa kịp nói hết, Giang Gia Kính lại vung thêm một cái tát, tiếp đó là một cú đá thẳng vào bụng. Tôn Thừa bị đá lùi ba bước, người còn chưa kịp đứng thẳng thì thêm một cú đá nữa giáng xuống.
Anh ra tay nhanh, gọn và mạnh. Mỗi cú đều chuẩn xác đến mức tàn nhẫn. Tôn Thừa bị đá lùi liền mấy bước suýt ngã, đến khi lưng hắn đập mạnh vào tường, đau đến mức r*n r* rồi trượt xuống đất, Giang Gia Kính mới dừng lại.
Đám người xem nãy giờ đã hoảng hốt la hét, nhưng không ai dám bước tới can ngăn.
Tạ Bân Long thấy Giang Gia Kính dừng tay, tưởng anh đã nguôi giận, liền nhanh nhảu chạy lại đỡ Tôn Thừa: "Gia Kình, thôi nào, đều là người trong nhà cả..."
Chưa nói dứt lời, Giang Gia Kính liếc xéo qua, không nói không rằng túm cổ áo hắn kéo ra một bên rồi tung chân đá mạnh. Tạ Bân Long ngã nhào xuống sàn, ôm bụng r*n r*.
Giang Gia Kính lạnh giọng nói: "Tôi dạy dỗ cháu mình, đó là chuyện nhà tôi. Từ khi nào đến lượt người ngoài xen vào? Ai còn nhiều chuyện, tôi đánh luôn cả người đó."
Đám bạn chơi cùng Tôn Thừa toàn lũ công tử ăn chơi, dựa hơi gia đình mà kiêu ngạo. Gặp người quyền thế thì nịnh bợ, gặp kẻ mạnh thì co đầu rụt cổ. Mà Giang Gia Kính chỉ đứng im thôi cũng đủ khiến người ta nghẹt thở. Thế nên, cả đám chỉ biết cúi đầu như chim cút, không dám hé răng.
Tôn Thừa ôm bụng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng người vẫn quỵ gối trên sàn, không sao đứng lên nổi — xem ra mấy cú đá của Giang Gia Kính thật sự khiến hắn bị thương.
Hắn nghiến răng gầm lên: "Giang Gia Kính, hôm nay mày dám làm vậy với tao, chẳng qua là dựa vào việc mày là con trai duy nhất của ông ngoại! Nhưng tao cũng là cháu ngoại duy nhất của ông, ông thương mẹ tao, cũng thương tao. Mày vì một con đàn bà mà đánh tao, để xem ông biết chuyện sẽ xử lý mày thế nào!"
Bị uy h**p trắng trợn như thế, Giang Gia Kính chẳng những không giận, mà ngược lại, khóe môi anh còn nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm thoáng nét tàn nhẫn và phấn khích: "Vậy sao? Vậy bảo ông ta đến tìm tao đi."
Nói rồi, anh xoay người định đưa Lâm Kiều đi.
Ai ngờ Tôn Thừa trong cơn điên loạn chẳng biết từ đâu chộp được một chai rượu, nhào tới định đập thẳng vào sau đầu Giang Gia Kính.
Lâm Kiều kêu lên: "Cẩn thận!"
Giang Gia Kính nghiêng đầu tránh kịp, Tôn Thừa mất đà lao về phía trước, anh nhân cơ hội tung chân đá mạnh vào lưng hắn, khiến hắn ngã sấp xuống đất.
Giang Gia Kính thong thả bước đến, giẫm lên vai hắn, giọng trầm lạnh như băng: "Mẹ mày dạy mày như thế à? Hút chích, cưỡng h**p, giở trò bẩn thỉu... ngay cả cậu ruột cũng dám chơi trò hèn hạ?"
Tôn Thừa nghiến răng cười nhạt: "Mày thì giỏi lắm chắc? Giang Gia Kính, mày chỉ biết chứng minh mình là đàn ông bằng mấy cú đấm thôi à? Ha... thật ra, mày còn là đàn ông được không? Đừng tưởng tao không biết..."
Ánh mắt Giang Gia Kính chợt tối sầm lại.
Tôn Thừa tưởng mình chọc trúng chỗ đau, càng thêm đắc ý, giọng gằn từng chữ: "Chúng mày có biết không, Giang Gia Kính hơn ba mươi rồi mà chưa kết hôn, là bởi vì —"
"Câm miệng cho tao!"
Lâm Kiều sấn tới, giáng thẳng hai cái tát "bốp bốp" vào mặt hắn.
Cô phải bịt cái miệng thối của hắn lại.
"Anh ta có được hay không, tao là người rõ nhất! Người lên giường với Giang Gia Kính là tao, không phải mày!" Lâm Kiều tức giận gằn từng chữ.
Giang Gia Kính nhìn cô, trong mắt chứa một cảm xúc khó diễn tả.
Ở đây ai cũng biết cô là ai — một ngôi sao lớn, lẽ ra dù thế nào cũng không nên thốt ra những lời riêng tư như vậy trước mặt người khác.
Cô làm thế... chỉ vì anh.
Cô không cho phép ai xúc phạm anh, đặc biệt là Tôn Thừa — con của người từng làm tổn thương anh.
Lúc nãy nghe Tôn Thừa nói những lời đê tiện đó, trong lòng Giang Gia Kính dâng lên một ngọn lửa giận ngùn ngụt. Nhưng lúc này, anh lại không còn giận nữa.
Anh nắm lấy cổ tay Lâm Kiều, ra hiệu cô đừng nói thêm. Cô nhìn anh, hiểu ý, dần bình tĩnh lại.
Giang Gia Kính ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: "Vì lợi ích của tất cả mọi người ở đây, chuyện tối nay, những gì nên nói hay không nên nói, tốt nhất là nuốt hết vào bụng."
Anh quét ánh mắt lạnh lẽo qua đám người rồi cất bước rời đi.
Ôn Thanh Vũ sợ đến mức mặt trắng bệch, hồn vía lên mây, chỉ biết như cái bóng lẽo đẽo theo họ ra ngoài.