Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 63

Trên con phố rực rỡ ánh đèn neon như sao trời, gió đông lạnh buốt thổi qua khiến Lâm Kiều co người lại, khoanh tay ôm lấy mình, cảm giác như cơ thể vừa được sống lại một chút.

Giang Gia Kính bảo Kỳ Sơn đưa Ôn Thanh Vũ vừa bị dọa đến sững sờ về nhà.

Anh và Lâm Kiều ngồi trong xe, không nổ máy, chỉ bật chế độ sưởi. Hai người lặng im, không nói lời nào.

Xe cộ qua lại, người cũng qua lại, có lẽ ngay cả gió, mây hay máy bay trên trời cũng lần lượt lướt qua. Chỉ có họ ở khoảnh khắc này là đứng yên.

Lâm Kiều có quá nhiều điều muốn hỏi — vì sao anh lại đột nhiên trở về Bắc Kinh, chuyện tối nay rốt cuộc sẽ dẫn đến hậu quả gì, Giang Vinh Tiên bên kia anh sẽ giải thích ra sao...

Nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ hỏi: "Sao anh không hỏi xem em có bị thương không?"

Giang Gia Kính quay đầu nhìn cô: "Anh nghĩ em nên bình tĩnh lại trước đã."

Lâm Kiều mỉm cười: "Giống như anh cũng cần bình tĩnh lại, đúng không?"

Ánh mắt Giang Gia Kính khẽ dao động, bị nhìn thấu khiến anh thoáng ngẩn người.

Chuyện tối nay với bất kỳ ai trong họ đều như một cơn sóng dữ bất ngờ ập đến.

Cô là người bị thương, nhưng không phải người duy nhất cảm thấy đau.

Anh không thể diễn tả nổi cảm giác khi mở cửa và nhìn thấy cô — khoảnh khắc đó, tầm mắt như nổ tung, trái tim lại như đóng băng. Thì ra, khiến một kẻ kiên cường và lạnh lùng thấy đau đớn lại dễ dàng đến thế, chỉ cần chạm vào chút tàn dư của tình cảm trong anh là đủ.

Lâm Kiều khẽ chạm lên nửa khuôn mặt vẫn nóng rát, buột miệng chửi: "Cái thằng khốn đó ra tay độc thật."

Giang Gia Kính cau mày, đưa tay chạm nhẹ lên dấu bàn tay đỏ trên má cô, ánh mắt lạnh lẽo chứa chút sát khí, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ vì sợ làm cô đau.

"Hay là đến bệnh viện đi, cả người em đều bị thương, nên kiểm tra một lượt." Anh nói.

Lâm Kiều lắc đầu: "Không cần đâu, em biết rõ tình trạng của mình, chỉ là trầy xước ngoài da thôi, về bôi thuốc là được."

Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm. Cô thấy thế thì cười, giơ tay vuốt nhẹ hàng mày đang cau chặt của anh: "Yên tâm đi, em cũng đánh lại rồi. Em ghét nhất là bị thiệt. Hắn tát em một cái, em trả một cái. Hai cái cuối cùng là lời đấy."

Cô càng tỏ ra thản nhiên, anh lại càng nhíu mày sâu hơn.

Lâm Kiều thở dài: "Này, Giang Gia Kính, anh ba mươi tuổi rồi đó. Nhăn mãi là có nếp nhăn thật đấy."

Anh sững lại, rồi bất lực gõ nhẹ lên đầu cô: "Giờ này rồi mà còn nói mấy chuyện đó à?"

Cô bĩu môi, định trêu thêm vài câu, rồi chợt sực nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra xem: "Trời ơi, qua 31 tháng 12 rồi! Hôm nay là sinh nhật anh — sinh nhật ba mươi tuổi của anh đó!"

Anh tựa vào ghế, ánh mắt lơ đãng: "Có gì đáng vui đâu."

Cô cười: "Sao lại không vui? Một đời người có mấy lần tròn mười năm đâu?"

Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt uể oải, trông như đang đấu tranh nội tâm, cuối cùng mới nói thật: "Nói cho em biết nhé, anh gấp gáp về Bắc Kinh là để tìm em ăn sinh nhật cùng. Ai ngờ lại gặp chuyện này, đúng là... hết nói nổi."

Lâm Kiều sững sờ.

Phải rồi, cô còn chưa kịp hỏi sao anh lại đột nhiên xuất hiện như vị thần giáng thế để cứu cô.

Anh dường như đoán được, liền giải thích: "Trong đám người của Tôn Thừa có người của anh. Em vừa xuất hiện, anh liền nhận được tin."

Anh là kiểu người sắp xếp thời gian đâu ra đấy, công việc hay chuyện riêng đều chu toàn. Khi đó vừa xuống máy bay, anh còn đang hỏi Kỳ Sơn "giờ này còn chỗ nào đặt bàn được không" thì nhận tin cô gặp chuyện.

Anh lập tức lao tới hội sở, vậy mà vẫn trễ một bước, để cô chịu thiệt.

Ánh mắt Lâm Kiều sáng lên: "Thế anh có chuẩn bị bánh sinh nhật không?"

Giang Gia Kính mím môi, hơi ngạc nhiên, sau đó liếc cô: "Anh là người được mừng sinh nhật mà phải tự chuẩn bị bánh à? Em không thấy anh đáng thương sao?"

"Nhưng anh đến bất ngờ thế này, em lấy đâu ra bánh cho anh?" Cô nói.

Anh nhìn cô một cái thật lâu.

Cô cũng thản nhiên nhìn lại: "Đừng nhìn em, giờ muộn rồi, đâu mua được bánh. Ngày mai em còn phải biểu diễn, không có thời gian chúc mừng đâu."

Anh mím môi, không rõ là giận hay không, cuối cùng chỉ buông gọn ba chữ: "Tùy em vậy."

Anh khởi động xe, chậm rãi nhấn ga.

Ánh đèn neon lùi dần ra sau, màn đêm đặc quánh, mờ ảo và sâu thẳm.

Lâm Kiều nhìn gương mặt cau có của anh thì thấy buồn cười, bèn đưa tay chọc nhẹ: "Này."

Anh không nói gì, vẫn nhìn thẳng phía trước.

Cô lại chọc tiếp: "Này!"

Anh né tránh, nói: "Đừng làm phiền, anh đang lái xe."

Cô bật cười khúc khích, rồi cố nín lại, ngoan ngoãn quay đi không trêu nữa.

Một lúc sau, anh lén liếc nhìn cô. Cô thật sự im lặng, nhưng càng khiến anh bực bội hơn, ngọn lửa trong lòng bốc lên, như bó củi ướt bị đốt, cháy không ra lửa, chỉ toàn là khói.

Anh đạp ga, xe lao đi vun vút.

Thứ anh tăng tốc không chỉ là xe mà là cả cơn bực tức vô cớ trong lòng.

Về đến nhà, mặt anh vẫn lạnh như băng. Cô vào nhà tắm rửa mặt, anh xuống dưới mua thuốc và túi chườm đá.

Cô vừa ra, anh đã nghiêm mặt mở hộp thuốc, bóc viên kháng viêm rồi nói: "Uống đi."

Cô ngoan ngoãn nuốt thuốc, uống nước.

Anh lại lấy túi chườm đá và băng gạc đưa cô: "Chườm lên."

Cô giơ cằm lên: "Anh giúp em đi."

Anh nhíu mày: "Em không có tay à?"

Cô cười khẽ: "Đàn ông ai cũng dễ thay đổi như anh sao? Lúc nãy còn thương em lắm cơ, chưa đầy mấy phút đã trở mặt rồi."

Cô giỏi nhất là "vừa ăn cướp vừa la làng", rõ ràng là cô chọc anh trước, giờ lại nói anh sai.

Giang Gia Kính tức đến nghẹn họng, suýt đã nặng lời.

Cô lập tức xị mặt, giọng nói nũng nịu vang lên: "Đau quá trời luôn, không chườm lạnh là mai em không diễn được mất... sao số em khổ thế này, trời ơi khổ quá mà..."

Anh vòng một tay qua chiếc eo thon của cô, tay kia giữ lấy gáy cô, bất ngờ kéo mạnh cô vào lòng, cuồng bạo áp môi mình lên môi cô trong cơn giận dữ tột cùng.

Hương vị hormone nam tính nồng nàn lập tức bao trùm lấy cô, khiến tim cô đột nhiên đập thình thịch điên cuồng. Anh không phải là kiểu đàn ông thô kệch, nhưng lại có nét điên dại của một kẻ văn nhã bại hoại.

Mỗi một nụ hôn sâu, anh luôn như muốn nuốt chửng cô vào bụng, như thể muốn nhai nuốt cô từng chút một.

Ban đầu cô vùng vẫy đôi chút, nhưng anh càng lúc càng áp đảo, cô liền mặc kệ, buông xuôi cho anh muốn làm gì thì làm.

Không biết đã hôn nhau bao lâu, anh buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Phải làm thế này mới chặn được cái miệng toàn lời dối trá của em đúng không?"

Tim cô vẫn đập loạn xạ, nhưng đôi mắt không hề chớp: "Em dối trá chỗ nào? Chẳng lẽ em không thấy đau à?"

"Em đau, nhưng em cũng hư." Giang Gia Kính nói.

Anh nhìn cô chằm chằm, càu nhàu: "Không chỉ hư, mà còn tham lam nữa. Rõ ràng biết anh xót em, lại cố tình khiến anh xót hơn. Rõ ràng biết anh để tâm đến em, lại không chịu ban phát một chút lợi ích mà em có thể dễ dàng cho đi."

Những cô gái được cho là hiểu chuyện dù đau cũng phải nói không đau, để đối phương khỏi lo lắng. Lâm Kiều thì khác, xước da cô phải phóng đại thành rất đau, sợ đối phương không cuống quýt, nhưng lúc thật sự rất rất đau, cô lại vờ như không hề gì.

Anh biết lúc nãy trong xe, cô vẫn còn kinh hồn bạt vía, một người bình thường không thể nào vô cảm trước hành vi bạo ngược đó.

Thế nhưng giờ đây, cô đã lành sẹo quên đau, lại cố tình muốn anh phải đau.

Giang Gia Kính sớm đã nhìn thấu cô.

Anh trừng mắt với cô: "Vừa hư vừa tham, miệng lưỡi lại sắc sảo độc địa."

"Này!" Lâm Kiều không nhịn được trừng lại anh, "Em đâu có tệ như anh nói? Chưa nói đến chuyện khác, anh xem anh đi, nói xấu em nhiều như vậy mà em vẫn chỉ lắng nghe, chỉ riêng điểm đó thôi, em đã tốt lắm rồi còn gì!"

Giang Gia Kính nhìn cô không nói gì.

Anh chỉ cúi xuống lấy túi chườm đá đặt lên má cô. Cô bị cái lạnh làm giật mình, oán trách nhìn anh. Cô miễn cưỡng nhận lấy túi chườm từ tay anh, cách xa anh cả sải, ngồi ở đầu giường vừa lầm bầm chửi rủa vừa chườm đá.

Giang Gia Kính nhìn cô, chỉ thở dài một tiếng.

Anh bước ra ngoài, ngồi xuống sofa, gọi vài cuộc điện thoại. Chuyện của Tôn Thừa tối nay nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nhất là trong thời điểm mấu chốt đang có sự tranh đấu ngầm này.

Ngồi một lát, đột nhiên có người vòng tay qua vai anh từ phía sau rồi hôn nhẹ lên má anh.

Anh không né tránh, để mặc cô châm lửa.

Thấy cô quấn quýt không thôi, nhưng nụ hôn vẫn không đặt lên môi anh, anh hỏi: "Sao không hôn môi?"

Cô chờ anh hỏi câu này mà! Cuối cùng cũng có thể trả đũa lại: "Miệng anh độc quá, không hôn được, em sợ bị trúng độc chết."

Giang Gia Kính sững người, rồi bật cười nhẹ nhõm.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể giận cô đây? Anh không làm được, cơn giận thật sự không kéo dài quá ba giây. Cô lanh lợi và đáng yêu như vậy, anh luôn dễ dàng bị cô chọc cho vui vẻ.

Thấy anh cười, cô cũng cười theo: "Anh xem em là người thiện lương đến mức nào, bị cháu anh hành hạ, lại bị anh mắng một trận té tát, thế mà vẫn chịu hôn anh, vẫn chịu chọc cho anh cười."

Giang Gia Kính không phủ nhận, anh nắm lấy cổ tay cô, ra hiệu cô vòng qua sofa rồi ngồi lên đùi anh.

Cô làm theo, từ từ tiến đến trước mặt anh, bị anh dùng chút lực kéo vào lòng. Anh ôm cô, nhìn cô đăm đăm rồi đột nhiên đưa tay lên vò loạn tóc cô, như vò một con chó xù, khiến đầu cô lắc lư, tóc bết cả vào mặt.

Rồi anh lại nâng mặt cô lên, bóp dẹt rồi lại bóp tròn, má cô bị anh nhào nặn đến biến dạng.

Ban đầu cô còn chịu chơi với anh, sau đó không nhịn được bắt đầu vùng vẫy đòi đứng dậy.

Nhưng anh lại ấn cô xuống, nở nụ cười phóng túng. Cô tưởng tiếp theo sẽ là một nụ hôn dữ dội, nào ngờ, anh lại hướng đến bên má bị đau của cô rồi khẽ khàng hôn lên.

Anh hôn má cô rất nhẹ, rất nhẹ, nâng niu cô cẩn thận, rồi hôn lên mí mắt mềm mại của cô. Cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào môi cô mà nói: "Cái miệng em ấy hả, vừa sắc vừa độc."

Lâm Kiều: "Anh!"

"Nhưng cũng rất ngọt, rất ngọt, ngọt đến mức làm người ta mất phương hướng." Anh cười, cuối cùng đặt xuống một nụ hôn.

Vẫn là nụ hôn rất dịu dàng, nhẹ như gió thoảng qua mặt, như chuồn chuồn lướt nước.

Cô lại không kìm được mà nhắm mắt lại, chìm sâu vào sự tấn công dịu dàng của anh. Hôn được vài cái, anh lại dừng, bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn vào sâu thẳm con ngươi anh, nghe anh nói: "Anh xin lỗi."

Xin lỗi vì mọi chuyện tối nay, tất cả đều là lỗi của anh.

Tha thứ cho việc anh đã đến muộn, tha thứ cho tính khí tồi tệ của anh.

Hơi thở của cô khẽ khựng lại, nhìn anh hồi lâu không động đậy. Câu này vốn không nên thốt ra từ miệng một người như Giang Gia Kính, nhưng ngay khoảnh khắc anh nói ra, cô lại không hề bất ngờ.

Cô chợt cười: "Ba chữ 'anh xin lỗi' thiếu thành ý quá, em muốn anh bồi thường bằng thứ khác."

Anh nhìn cô, như thể đang hỏi: "Hả?"

Cô nhìn anh đầy ám muội, ánh mắt như có móc câu, nhưng giọng nói lại mềm mại đến tan chảy: "Giang Gia Kính 30 tuổi, em muốn kiểm tra hàng."

Sự kiềm chế của anh bị câu nói đó thiêu rụi hoàn toàn, hơi nóng xộc thẳng xuống phía dưới. Anh ôm lấy đầu cô, để trán hai người chạm vào nhau, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: "Yên tâm, anh sẽ khiến em hài lòng."

...

Ánh đèn tường lờ mờ phác họa đường nét cơ thể Lâm Kiều, xa xa là ánh đèn thành phố đang tuôn chảy, Bắc Kinh luôn là một thành phố không ngủ.

Và đêm nay đã định sẵn là một đêm thức trắng.

Cuộc mây mưa này dường như khác biệt so với bất kỳ lần nào khác.

Khi anh đè lên người, Lâm Kiều ôm chặt lấy anh, nhưng đôi mắt lại vô tình nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Đây là lần đầu tiên cô không vì sự hưởng thụ thuần túy mà là hy vọng anh có thể thỏa mãn tột độ, hy vọng anh cảm nhận được niềm vui sướng nhiều hơn cô.

Lời xin lỗi của anh quả thật quá nặng ký.

Cô tự hỏi, bao năm chung chăn gối, cô thật sự không yêu người đàn ông này sao? Không một chút nào sao?

Nhiều người đàn ông đã yêu cô, trong số đó không thiếu những trái tim trong suốt như pha lê được đặt trước mặt cô.

Nhưng cô đều không cần.

Huống chi là một trái tim còn vương mùi máu tanh của Giang Gia Kính?

Thế nhưng... tại sao...

...Tại sao trong lòng cô lại nảy sinh một ý nghĩ "thế nhưng" như vậy.

Lâm Kiều lẽ ra nên hiểu rõ, kể từ khi Giang Gia Kính bày tỏ rõ ràng tình cảm, quan hệ giữa hai người họ đã không còn là trạng thái đồng bộ tiến bước nữa.

Cô cũng nên bộc lộ thái độ của mình với anh. Dù hai người ngầm thỏa thuận duy trì như cũ, nhưng tình cảm nam nữ là điều vô cùng tinh tế, không thể khuôn phép phát triển theo từng điều khoản.

Anh đã tiến lên rất nhiều, còn cô vẫn giậm chân tại chỗ, đó chính là một kiểu thụt lùi theo ý nghĩa khác.

Có lẽ, câu chuyện lẽ ra đã phải bước vào một bước ngoặt tiếp theo.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Chỉ năm chữ ngắn ngủi của Giang Gia Kính đã cưỡng chế kéo linh hồn đang xuất thần của Lâm Kiều trở lại.

Anh đã nhận ra sự giả vờ trong âm thanh của cô.

Anh quá quen thuộc với cơ thể cô, cô không thể lừa dối anh về việc cô có thật sự thỏa mãn hay không.

Anh nhanh chóng khẳng định, Lâm Kiều của lần này có chút gì đó mang ý làm hài lòng, và anh ghét cảm giác này.

Anh hơi nhổm dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang dao động của cô.

Anh nói: "Tối nay em không được phép phân tâm. Nếu không, chúng ta sẽ cứ tiếp tục cho đến khi em hoàn toàn và toàn tâm toàn ý chìm đắm!"

Cô hờn dỗi nói: "Em nào có phân tâm?"

Ánh mắt anh tối sầm lại, hôn lên môi cô: "Em có thể cứng miệng, nhưng anh sẽ khiến em mềm nhũn như một vũng nước."

Dứt lời, anh hết sức tận tâm khuấy động x**n t*nh. Còn cô lại từ từ đắm chìm vào đó.

...

Khi sắp đạt đến cao trào, cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, kề sát tai anh thì thầm: "A Kính, sinh nhật vui vẻ."

Toàn thân anh cứng đờ, gầm lên một tiếng rồi gục hẳn xuống người cô.

Bình Luận (0)
Comment