Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 75

Cái chết của Giang Vinh Tiên như một trận động đất làm rung chuyển giới thương trường.

Trong tang lễ, Giang Gia Kính ăn mặc chỉnh tề, đội khăn tang chủ trì mọi việc. Tất cả diễn ra đâu ra đấy, những bậc tiền bối trong giới đều đến viếng, ai nấy đều khen anh xử lý chu đáo, bình tĩnh, đúng mực, là bản lĩnh hiếm thấy ở một người trẻ.

Sau khi mọi việc hậu sự kết thúc, Giang Gia Kính lái xe thẳng đến nơi Lâm Kiều đang làm việc.

Lâm Kiều vừa được bổ nhiệm làm đại sứ thương hiệu của Louis Vuitton. Lý do được chọn chỉ vỏn vẹn một câu: "Cô ấy có một gương mặt khiến người ta muốn đắm chìm trong phù hoa."

Cô được đối đãi như minh tinh hạng A, quảng cáo được bay sang Pháp quay, hình ảnh phủ sóng toàn cầu. Khi trở về, cô còn được thương hiệu nâng đỡ lên bìa tạp chí VOGUE, ekip chụp ảnh bên Pháp thậm chí thuê chuyên cơ bay đến Bắc Kinh để phối hợp với lịch trình của cô.

Bộ ảnh mang phong cách táo bạo, Lâm Kiều uốn tóc xoăn tít như mì gói, đôi mắt phủ ánh xanh nhạt, môi tô đỏ rực, son bóng đến mức phản sáng. Chuyên gia trang điểm còn cố tình vẽ môi cô cho dày hơn, khiến gương mặt trắng mịn lộ ra vẻ quyến rũ xen lẫn sắc lạnh, đẹp đến rợn người, như có chút ma mị ngông nghênh.

Hết giờ làm, cô nhận được điện thoại của Giang Gia Kính. Không kịp tẩy trang, cô vội vàng chạy đi gặp anh. Vào thang máy, nhìn bóng mình trong gương mà suýt bị dọa sợ, mặt mũi lem nhem như nữ quỷ ,lại vội lôi khăn giấy ra chùi loạn, son phấn dính đầy tay.

"Đinh" — cửa thang mở. Cô thở hổn hển tìm xe anh.

Ai ngờ anh nóng ruột hơn cả, đã xuống xe đón cô.

Bãi đỗ xe tầng hầm ngoằn ngoèo, hai người lại đi ngược hướng nhau. Khi cô chạy đến xe thì anh vừa bước tới thang máy.

Cô gọi cho anh: "Xe đây rồi, người đâu?"

Vừa nói vừa th* d*c, lại không quên cúi xuống soi gương chỉnh trang.

Anh ngạc nhiên: "Em xuống nhanh vậy à?"

Trước giờ lần nào anh cũng phải đợi cô cả nửa tiếng, thành thói quen rồi.

Anh nói: "Đợi anh năm phút."

Chưa đầy năm phút sau, cô thấy một người đàn ông mặc vest chạy như bay về phía mình, từng chiếc xe lướt qua bên cạnh, đèn pha chiếu sáng mặt đường, soi rõ cả vạch kẻ trắng và biển chỉ dẫn. Ánh sáng ấy lướt qua anh, bỏ lại phía sau, mà anh vẫn cắm đầu chạy đến.

Trong tầng hầm u ám ấy bỗng như có ánh mặt trời rực rỡ tràn vào.

Lâm Kiều không kìm được cũng chạy về phía anh. Anh dang rộng tay từ xa, còn người chưa từng nếm mùi yêu đương thời thiếu nữ như cô phút chốc như hóa thành cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, chẳng nghĩ ngợi gì mà lao thẳng vào lòng anh.

Anh ôm cô thật chặt.

Mùi hương của anh và cô hòa vào nhau, như va chạm rồi nổ tung trong lồng ngực.

Không phải lần đầu họ ôm nhau, nhưng lại giống như lần đầu tiên.

Lâu rồi không gặp, người yêu của anh.

Lần đầu gặp, người yêu của em.

Họ ôm nhau, chẳng bận tâm thân phận, chẳng nghĩ đến hậu quả, chẳng màng ai đang nhìn, bởi đời người cần có những phút giây điên cuồng, những hành động chẳng cần lý do, chỉ cần muốn là làm.

Không ai hỏi "Chuyện tang lễ xong hết chưa?" cũng chẳng hỏi "Dạo này em ổn không?" hay "Anh có nhớ em không?"

Tất cả câu hỏi và câu trả lời đều nằm trong vòng tay này.

Nhịp tim là câu hỏi.

Hơi ấm là đáp án.

Họ ôm rất lâu, rất lâu. Rồi Giang Gia Kính mới khẽ buông cô ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt lem nhem phấn son của cô. Dù lớp trang điểm đã nhòe, cô vẫn đẹp, vẻ đẹp kỳ lạ, nổi loạn và cuốn hút.

Thế mà anh lại nói: "Lâu không gặp, sao em lại xấu đi rồi vậy?"

Cô giận tím mặt, giơ chân giẫm mạnh lên chân anh: "Đồ đàn ông già, lấy tư cách gì chê nhan sắc của nữ minh tinh hả!"

Mỗi khi cô nổi điên thì đều rất dùng lực, anh đau đến mức suýt khụy xuống, vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng cười nói: "Em định giết chồng à?"

Cô bĩu môi: "Em giết anh hồi nào?"

Anh nheo mắt cười: "Thừa nhận rồi nhé."

Cô tròn mắt, trên mặt viết rõ hai chữ "vô sỉ", rồi lại giẫm thêm một cái.

Anh đau đến kêu "A—! Anh phục rồi! Đừng quậy nữa, để anh hôn em cái."

Cô đẩy anh ra: "Mơ đi."

Quay người bước về phía xe, mái tóc dài vẽ nên một đường cong kiêu hãnh trong không khí.

Anh lao tới, vòng tay ôm lấy eo cô, khiến cô hét lên vì bất ngờ. Anh bật cười, càn rỡ và phóng túng, mặc kệ cô vùng vẫy, cứ thế bế bổng cô lên, áp sát vào nắp capo.

Cô hoàn hồn, hốt hoảng nói: "Cẩn thận, đừng để bị chụp hình!"

Anh gằn giọng, hai mắt ánh lên ngọn lửa dữ dội: "Ông đây bỏ tiền mua hết!"

Nói xong, anh thô bạo tách hai chân cô, ôm lấy eo, kéo cô sát vào mình rồi cúi đầu hôn cô.

Răng họ va vào nhau, anh không kiềm chế nổi mà xâm chiếm, còn cô đáp lại, ngọn lửa bén từ đầu lưỡi lan khắp người. Tiếng thở gấp hòa vào nhau, môi lưỡi cuốn lấy nhau, càng lúc càng chặt, như thể họ sinh ra là để hòa vào nhau, không thể tách rời.

Thì ra đây mới là tương nho như keo sơn.

Tháng Năm chưa phải giữa hè, nhưng hơi nóng đã bắt đầu hừng hực, cũng như tình cảm bị kìm nén suốt bao lâu, nay lại bùng lên dữ dội, khiến tim người ta run rẩy.

Anh gần như mất kiểm soát, còn cô cảm nhận được điều đó, bèn nhẹ nhàng đẩy anh ra, một tay đặt lên vai anh, một tay khẽ lau mồ hôi trên trán anh, khẽ cười: "Anh vẫn đang để tang đấy, làm được không?"

Anh nhìn cô, ánh mắt dày đặc sự khao khát, nhưng rồi nén lại.

Không phải vì chuyện "đang để tang", mà vì nơi này không thích hợp.

Anh nói khẽ: "Lên xe."

Cô dựa vào đầu xe, cười mỉm: "Đi đâu?"

Anh vừa bước tới ghế lái, vừa quay đầu lại, hai mắt ánh lên vẻ càn rỡ đặc trưng: "Mẹ kiếp, khách sạn! Mở phòng!"

Cô bật cười.

Hai người, vẫn là khách sạn cũ, căn phòng cũ, chiếc giường cũ.

Đêm đen như mực, ánh trăng mờ đục phủ lên mặt đất một lớp sương mỏng, mơ hồ và ám muội. Trong bóng tối ấy là cùng một đôi nam nữ, nhưng tình cảm giữa họ lại dậy lên những làn sóng hoàn toàn khác biệt.

Vào lúc nửa đêm, Lâm Kiều khoác áo sơ mi của Giang Gia Kính, chân trần đứng bên cửa sổ.

Đối diện là tấm bảng quảng cáo khổng lồ từng là của Tôn Tuyết Huân, nay đã đổi thành hình của cô.

Anh bước đến, ôm cô từ phía sau. Cảnh tượng giống hệt lần trước, ngay cả câu hỏi cũng giống: "Đang nhìn gì thế?"

Cô khẽ cười, trong tiếng cười xen lẫn chút cảm khái: "Hồi đó anh nói sau này em sẽ được treo trên tấm biển đó, bây giờ đúng là thành sự thật rồi. Giống như lời chúc của anh, 'Cuộc đời thuận lợi như Louis, sự nghiệp vững vàng như Vuitton,' cuối cùng cũng ứng nghiệm."

Giang Gia Kính ngẩng đầu nhìn tấm bảng quảng cáo rực sáng, khuôn mặt của cô trên đó lấp lánh ánh kim xa hoa, rạng rỡ như viên kim cương được mài giữa thế giới danh lợi.

Anh nghiêng đầu, khẽ hôn lên sau gáy cô, giọng trầm thấp: "Cuộc đời thuận lợi, vững vàng không chỉ là sự nghiệp đâu."

Cô hiểu anh nói đến tình yêu.

Nhưng có vài điều cô nhất định phải nói rõ với anh.

Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh: "Giang Gia Kính, em muốn ở bên anh. Nhưng nếu chúng ta ở bên nhau, thì tình cảm này... phải nhường chỗ cho sự nghiệp của em."

Anh không hỏi "tại sao", chỉ khẽ cúi mắt, im lặng nhìn cô.

Cô nghiêm túc nói tiếp: "Thỏa thuận cá cược đó anh có thể hủy bất cứ lúc nào, nhưng em muốn hoàn thành nó."

Giang Gia Kính gật đầu, giọng nói bình tĩnh, chẳng hề xem đó là vấn đề: "Em muốn phấn đấu thì cứ phấn đấu đi. Sự nghiệp và tình yêu vốn không mâu thuẫn. Dù thế nào, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."

Cô nhìn anh, nhẹ lắc đầu: "Nhưng với nghề nghiệp của em, công việc và tình yêu không thể song hành. Ba năm tới em sẽ không công khai, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn. Nếu anh có thể chấp nhận thì chúng ta tiếp tục. Còn nếu..."

Cô nghẹn lời. Cổ họng như bị đổ đầy xi măng, không phát ra nổi âm thanh.

Cuối cùng, là chính anh nói thay cô: "Nếu anh không chấp nhận... thì em sẽ buộc phải buông tay, đúng không?"

Cô im lặng nhìn anh rất lâu, trong lòng như bị xé rách. Từ trước đến nay, Lâm Kiều luôn là người rõ ràng, cô có thể không biết mình không muốn điều gì, nhưng tuyệt đối biết rõ mình muốn điều trở thành ai.

Câu nói này cô đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu vô số lần, tưởng rằng có thể thốt ra nhẹ như không. Nhưng khi thật sự đối mặt với anh, cô lại thấy khó khăn đến thế.

Điều khiến cô bất ngờ nhất là chính anh lại nói thay điều đó.

Từ miệng anh nói ra, câu nói vốn dĩ sẽ làm anh đau, ngược lại lại khiến cô thấy đau đến tận tim.

Thì ra đây chính là mùi vị của tình yêu.

Ngọt ngào thì mãnh liệt, rực rỡ như pháo hoa.

Nhưng vị đắng mới là thứ dai dẳng, thấm sâu, khiến người ta chẳng thể thoát ra.

Một lúc sau, Lâm Kiều khẽ gật đầu.

Giang Gia Kính mỉm cười, nụ cười sâu không đoán được.

Anh nói: "Lâm Kiều, em luôn đánh giá thấp tình yêu của anh."

Đối với Lâm Kiều, mọi thứ trong đời đều là một trận chiến, tiền bạc, tự do, ước mơ, tôn trọng cùng tình yêu... Mỗi thứ đều phải giành được bằng nỗ lực.

Còn với Giang Gia Kính, anh sinh ra đã có tất cả — tiền bạc, địa vị hay sự tôn kính. Thứ duy nhất anh không có là tình yêu.

Với một người thiếu tình yêu, thì dù là tự do hay danh dự, tiền tài hay mộng tưởng... tất cả đều sẽ phải nhường chỗ cho nó.

Tiền quyền sao sánh được với một cái ôm mềm yếu?

Giữa họ là khác biệt rõ ràng đến cay đắng. Nhưng đồng thời, họ lại giống nhau ở những điều sâu kín nhất.

Cô biết anh yêu cô, chỉ là không biết tình yêu ấy sâu đến mức nào.

Anh khẽ vuốt mái tóc cô, ánh mắt trầm lắng: "Lâm Kiều, anh yêu em một phần vì em yêu chính ước mơ của mình. Anh thích tham vọng của em, thích sự kiên cường, thích cái cách em dám gầm gừ như một con sói cái. Vậy nên em cứ yên tâm, anh sẽ không bao giờ là vật cản. Anh chỉ có thể là người đẩy em bay cao hơn."

Anh vốn là kẻ đã chán ngán thế giới này. Không còn ngọn lửa tham vọng, không còn nhiệt huyết, cũng chẳng còn sức sống. Và chính vì thế, anh bị cô thu hút.

Người đời yêu em vì ánh sáng rực rỡ của em, chỉ riêng anh nhìn thấy cả bóng tối trong em và vẫn yêu trọn vẹn nó.

Anh mỉm cười, dáng vẻ bất cần nhưng giọng nói lại chân thành: "Có lẽ em muốn bay lên trời cao, còn anh sẽ là cơn gió nâng em đi."

Anh sẽ không giữ em bằng cách bẻ gãy đôi cánh. Cũng không trói em bằng sự nuông chiều. Em chỉ cần bay, và mỗi tối, nhớ đường về tổ là được.

Người khác yêu em sẽ tìm đủ cách giữ em lại.

Còn anh, anh để em tự do.

Lâm Kiều nghe đến đó thì hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

Đó là lần đầu tiên cô thấy Giang Gia Kính thật đáng thương.

Một người đã chịu đủ thiếu thốn về mặt tình cảm sao lại cứ phải yêu một cô gái như cô, một người không biết đặt tình yêu lên đầu?

Cô bật khóc, nghẹn ngào hỏi: "Nhưng em có thể làm gì cho anh đây?"

Anh lau nước mắt cho cô, dịu giọng nói: "Em không cần làm gì cả."

Cô lắc đầu, vừa khóc vừa nói như đứa trẻ: "Không được, làm người phải có lương tâm chứ!"

Anh bật cười, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy đến lễ cúng 49 ngày của Giang Vinh Tiên, em đi cùng anh nhé."

Anh luôn là người ôm hết mọi chuyện trong lòng, một mình chịu đựng. Người ngoài chỉ thấy anh trầm ổn, xử lý tang sự chu toàn, mang phong thái của một người gánh vác. Nhưng họ đâu biết anh phải một mình đối mặt với cả nhà họ Giang, đông đúc mà lạnh lùng.

Nỗi cô độc đó không dễ chịu chút nào.

Lâm Kiều im lặng, ngập ngừng một lúc mới nói khẽ: "Nhưng... em thì tính là gì đây?"

Cô vẫn chưa từng bước qua cánh cửa nhà anh.

Anh nhìn cô thật sâu, giọng nói dứt khoát, không cho phép ai nghi ngờ: "Em là người đứng về phía anh."

Câu nói ấy khiến cô sững sờ.

Anh lại chậm rãi, chắc nịch mà nhấn mạnh thêm: "Là cùng một chiến tuyến với anh."

Vậy... như thế đã đủ chưa?

So với danh phận nữ chủ nhân nhà họ Giang, lời khẳng định ấy lại khiến cô càng xúc động hơn.

Lâm Kiều rưng rưng nước mắt, thì ra trong kịch bản người ta viết không sai, khi thật sự hạnh phúc, con người ta sẽ muốn khóc.

Cô bực bội mắng anh, giọng nói nghẹn lại trong nước mắt: "Phiền chết đi được! Ở bên anh khiến em khóc hết cả nước mắt hai mươi mấy năm tích góp rồi đó!"

Anh phá lên cười sảng khoái, dáng vẻ ngông nghênh mà ôm cô vào lòng. Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh buông cô ra, nói: "Em chờ anh một chút."

Cô ngẩng đầu: "Sao thế?"

Anh không trả lời, chỉ quay người bước nhanh ra ngoài.

Lâm Kiều nhấc chân định đuổi theo, rồi lại thôi, đứng yên nơi đó, ngoan ngoãn chờ anh quay lại.

Chẳng bao lâu sau, Giang Gia Kính trở lại, hai tay giơ cao, lòng bàn tay nắm chặt một chiếc hộp quen thuộc. Ánh mắt anh sáng rực, như thể đang sắp lao lên phá một pháo đài, hớn hở hỏi: "Sao chúng ta lại quên mất cái này nhỉ?"

Là chiếc vòng ngọc phỉ thúy ấy!

Lâm Kiều lúc này mới giật mình nhớ ra.

Cô bước lên đón lấy chiếc hộp, tự tay mở ra. Anh rút vòng ra, cười nói: "Anh đeo cho em."

Lần này cô không từ chối, còn cố tình làm dáng, ra vẻ kiêu kỳ đưa tay ra: "Được thôi, vậy em đành miễn cưỡng nhận vậy."

Anh vừa cúi người định đeo lên cho cô vừa bật cười, khẽ chạm vào giữa trán cô, giọng nói chứa đựng sự châm chọc: "Em đúng là 'miễn cưỡng' thật đấy."

Dù miệng trêu, tay anh vẫn nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay cô.

Cú va chạm khiến đầu cô hơi ngửa ra, vô thức đưa tay lên xoa giữa trán. Còn tay kia đang đeo chiếc vòng lấp lánh,lập tức được cô giơ lên trước ánh đèn.

Nặng trĩu, trong suốt, sáng rỡ — như chính tấm chân tình anh dành cho cô.

Cô nhìn đến ngẩn người.

Anh cúi đầu, khóe môi khẽ cong, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng ngắm cô.

Một lát sau, anh ghé sát bên tai, thì thầm điều gì đó.

Cô thoáng sững lại, rồi gương mặt bỗng đỏ bừng. Cô giơ tay định đánh anh, nhưng Giang Gia Kính đã nhanh hơn, anh nắm lấy tay cô, cúi xuống cắn nhẹ lên đầu ngón tay, tiện đà đẩy cô áp vào khung cửa sổ, rồi cúi đầu hôn xuống.

Đêm còn rất dài.

Bình Luận (0)
Comment