Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 76

Sau khi Lâm Kiều và Giang Gia Kính chính thức xác lập quan hệ yêu đương, cả hai lại quay về nhịp sống bận rộn của riêng mình.

Giang Gia Kính tuy đã trở thành người nắm quyền mới của Phù Dao, nhưng vị trí vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Giang Gia Lệ vẫn là mối họa tâm phúc, còn một đám lão thành trong hội đồng quản trị thì luôn chực chờ soi mói.

Giữa vòng vây như hổ như sói ấy, anh buộc phải quyết đoán ra tay, đốt ba ngọn lửa đầu tiên khi vừa nhậm chức, để mọi người mở to mắt mà xem thực lực của mình.

Đó là đối ngoại.

Còn đối nội, anh thay một nửa người hầu và quản gia trong nhà họ Giang, rồi dọn sạch hết đồ của bà Giang và Giang Gia Lệ, chất thành mấy xe lớn, trực tiếp gửi thẳng đến nhà Giang Gia Huệ.

Bà Giang sau khi nhảy lầu may mắn giữ được mạng, nhưng tinh thần lại trở nên mơ hồ. Có lẽ như vậy cũng tốt, người sống đời này khó phải hồ đồ, ít nhất quãng đời còn lại bà có thể sống thanh thản hơn.

Chỉ là Giang Gia Kính tuyệt đối sẽ không để mẹ con họ bước chân vào nhà họ Giang thêm lần nào nữa.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh thắp cho mẹ ruột một nén hương.

Trong lòng anh, cái gọi là "căm hận" không phải thứ có thể nhờ thời gian mà phai nhạt, cũng chẳng thể buông bỏ. Chỉ có bốn chữ "có thù tất báo" mới thật sự giải được nỗi hận ấy.

Đấy, đức không xứng vị thì tai họa ắt tìm đến.

*

Lâm Kiều thì vẫn xoay vòng giữa kịch bản và hợp đồng quảng cáo.

Mấy hôm trước, fan làm cho cô một bảng tổng hợp thương vụ. Lúc đó cô mới nhận ra mình đang nắm hơn hai chục hợp đồng đại diện, trong đó hàng hiệu xa xỉ chiếm một đống, quả thật xứng với danh hiệu nữ hoàng thương vụ thế hệ mới.

Còn phim ảnh... lại ít đến đáng thương.

Dù ra mắt đã nhiều năm, nhưng số lượng tác phẩm thật sự để lại dấu ấn của cô vẫn đếm được trên mười đầu ngón tay. Năm ngoái cô còn trải qua cả một năm "bom xịt" liên tục, nên mọi lựa chọn năm nay đều cực kỳ quan trọng, dù không bùng nổ cũng phải giữ được danh tiếng.

Sau chuyến du lịch thực tế, Lâm Kiều vào đoàn phim điện ảnh chống buôn bán trẻ em của Đinh Khả với tư cách khách mời, quay mất nửa tháng. Vừa đóng máy xong đã lập tức vào đoàn phim mới, không có lấy một ngày nghỉ ngơi.

Bộ phim mới là một đại chế tác cổ trang gia đình xã hội, tên 'Thanh Ngọc Truyện', có cả tranh đấu chốn hậu phủ lẫn chuyện gia đình thường nhật. Phù Dao đầu tư hơn trăm triệu, chỉ cần lên sóng mà bùng hoặc có hiệu ứng dài hạn, chắc chắn có lãi thu về.

Phim quay tổng cộng tám tháng.

Tám tháng ấy cô đã trải qua cả bốn mùa xuân hạ thu đông.

Ngày nào cũng sống trong tiếng action và cut.

Trong đó đương nhiên không tránh khỏi đủ loại biến cố.

Ví dụ như mới khai máy chưa bao lâu, nữ phụ quan trọng bỗng phát hiện mình mang thai. Vì là thai phụ lớn tuổi nên cần dưỡng thai, phải rút vai. Đoàn phim đang đau đầu thì Lâm Kiều nhận được tin nhắn của Tống Vũ Vi.

Ngày xưa là cô đi nhờ người khác cưu mang; hôm nay người khác đến nhờ cô giúp.

Tốc độ đào thải của làng giải trí nhanh đến vô tình, minh tinh từng có phim đại nữ chủ lên sóng ba năm trước, ba năm sau có khi đã chẳng ai nhớ tên.

Tống Vũ Vi cố gắng, nghiêm túc, nhưng làm diễn viên thì phải đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không được. Cô ấy đã một năm không nhận phim chính quy. Vai nữ hai, nữ ba của đoàn phim lớn thường là cơ hội để các tiểu hoa được nền tảng nâng đỡ, đâu đến lượt một diễn viên ngoài ba mươi đang xuống dốc.

Lâm Kiều rất bình tĩnh nhận lời giúp đỡ.

Cô giới thiệu Tống Vũ Vi với đạo diễn, thử vai xong là nhận được vai.

Hồi trước, Lâm Kiều từng nghĩ, một ngày nào đó khi mình vươn lên, nhất định phải đạp những kẻ từng xem thường mình xuống đất.

Nhưng đi lâu rồi mới phát hiện chẳng biết mấy người đó đã sớm biến đâu mất.

Người thì biến mất, người thì rút khỏi giới.

Đối thủ cũ cũng chẳng còn là đối thủ.

Đóng máy phim đó xong, cô quay tiếp một phim chick-flick nhỏ, bộ phim điện ảnh đầu tiên cô đóng vai nữ chính. Kinh phí không cao nhưng đủ để lấy nhỏ thắng lớn.

Phim quay ba tháng, đến một năm sau chiếu đúng dịp Thất Tịch, thu về ba trăm triệu phòng vé, thành tích coi như sáng sủa.

Xong phim, cô lại lập tức vào đoàn phim mới, phim tiên hiệp "Yêu Thần".

Năm đó cô tròn ba mươi tuổi. Nữ phụ và nữ ba trong đoàn đều là tân binh của công ty, cần cô dẫn dắt giống như ngày xưa Đinh Khả từng dẫn cô vậy.

Cả đoàn cùng ăn cơm nhân ngày khai máy.

Mấy tân binh đồng loạt nâng ly, nói: "Sau này mong chị Kiều chiếu cố nhiều hơn!"

Khoảnh khắc ấy, Lâm Kiều như thấy chính mình của nhiều năm trước.

Phim quay năm tháng.

Trong thời gian đó, bộ phim 'Thản Đãng' mà cô đóng vai cameo bên phía Trần Ngạn cuối cùng cũng ra rạp. Cơm ngon không sợ muộn, phim được đánh giá rất tốt, đây mới thật sự là tấm vé đưa cô bước vào giới điện ảnh, giúp cô thực hiện cú lội ngược dòng đẹp đẽ.

Dù vẫn chỉ ở đáy giới phim ảnh, nhưng ít ra tên tuổi của cô không còn vô danh.

Bộ phim nhanh chóng được công chiếu tại Nhật, Lâm Kiều với tư cách là một trong những diên viên chính đến Tokyo dự công chiếu, cũng tại đây cô đón sinh nhật tuổi 30.

Trong buổi phỏng vấn sau đó, có người hỏi cô ước gì. Cô nửa đùa nửa thật: "Hy vọng sớm giành được giải Ảnh hậu!"

Lại có người hỏi: "Giành được rồi thì sao?"

Cô trả lời: "Giành được giải Ảnh hậu thì tôi kết hôn."

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi trong hành trình theo đuổi ước mơ.

Trong thời hạn đối cược, Lâm Kiều dốc sức như thiêu đốt bản thân. Đúng lúc sắp hết thời gian, 'Thanh Ngọc Truyện' bùng nổ thành hiện tượng, giúp cô vượt xa mục tiêu ba trăm triệu của bản đối cược. Ba năm ấy không chỉ mình Lâm Kiều tiến về phía trước, thế giới quanh cô cũng không ngừng đổi thay.

Giang Gia Kính bây giờ sống rất thoải mái. Anh dứt khoát, một hơi kéo Giang Gia Lệ xuống khỏi vị trí rồi tống vào tù. Giang Gia Huệ bị dọa đến co vòi làm người, Tôn Thừa thì lại gây họa, còn cô ta phải chăm lo cho người mẹ bị sa sút trí tuệ, ngay cả lo cho thân mình còn không xong.

Thế nên bây giờ anh có thể nói là ung dung không lo nghĩ gì.

Trong giới giải trí thì người mới nổi lên liên tục, người rời đi cũng chẳng ít. Ví dụ như Đồng Tuyết Nhi giờ đã chuyển nghề làm vlogger, sống vui vẻ thoải mái hơn hẳn so với cảnh tranh giành xé tóc trong showbiz.

Chu San vẫn kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, lại còn yêu một anh bồ mới, tình cảm của hai người rất tốt, có ý định kết hôn.

Thi Vi càng lớn tuổi càng ít phim, dứt khoát chuyển qua làm nhà sản xuất, giờ cũng là một người phụ nữ độc lập.

Tạ Chi Khôn bắt đầu livestream bán hàng.

Từ Khê cuối cùng thắng kiện công ty cũ, cũng phải mất mấy năm trời. Lúc quay lại mới chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu, khuôn mặt đẹp, nhân khí cao, lại được công ty mới nâng đỡ — tương lai rộng mở.

Trong nhóm các đại hoa thì—

Thời Hy vẫn lúc ẩn lúc hiện, hai ba năm mới đóng một phim, thương vụ cũng giảm mạnh, nhưng địa vị không hề lay chuyển.

Trần Giai Tĩnh thì trở về với gia đình, chăm chồng dạy con.

Việc chuyển hướng của Đinh Khả không hề suôn sẻ, phim của cô lúc thì được khen nức nở, lúc lại bị chê tơi tả, đủ để chứng minh đội ngũ phía sau chọn kịch bản rất... hên xui. May mà giá trị thương mại của cô vẫn đứng top, giữ được fan, không đến mức lao dốc quá nhanh.

Dương Chi Dao lại là người đi con đường diễn viên vững nhất, nhưng gần đây cũng liên tiếp có hai bộ phim doanh thu lẫn danh tiếng đều rớt thảm. Cũng may là tư bản mạnh, nền tảng vững, nên ngôi vị đại hoa vẫn chưa lung lay.

Ba năm qua, Lâm Kiều thật ra vẫn đang chậm rãi chuyển hình.

Cô vẫn xen kẽ một bộ điện ảnh rồi một bộ truyền hình. Không thể bỏ hoàn toàn nhu cầu của fan, chuyển hình cũng phải từ từ, lỡ thất bại thì vẫn còn đường lui.

Ngày còn trẻ khi chẳng có gì trong tay, cô có thể vì độ hot mà hạ thấp tiêu chuẩn diễn xuất. Nhưng bây giờ, đã đến lúc vì tuổi nghề mà giảm dần sự phụ thuộc vào lưu lượng.

Tuy vậy, giảm sự phụ thuộc vào lưu lượng không đồng nghĩa với không cần lưu lượng.

Cô không thấy phim tiên hiệp hay phim thần tượng là xấu. Tuổi thanh xuân đôi mươi tươi đẹp như thế, không đóng thì để ai đóng?

Vấn đề của cô chưa bao giờ là tiếp tục nhận những phim thần tượng này; mà là đến một độ tuổi nhất định, không thể mãi đóng vai thiếu nữ mười sáu mười bảy. Dù có giữ dáng hay chăm da đến đâu, sự chênh lệch tuổi tác vẫn sẽ hiện rõ.

Lâm Kiều rất tỉnh táo. Cô biết lưu lượng lớn nhất luôn thuộc về thế hệ mới, những diễn viên hai mươi mấy tuổi mới là lực lượng chủ lực của ngành.

Vậy nên cô phải tranh vị trí.

Nhìn Dương Chi Dao là biết, hoàn toàn có thể cùng nắm giữ danh tiếng và địa vị.

Cô muốn trở thành một diễn viên vừa có độ hot, vừa có địa vị. Cô muốn vừa là ngôi sao, vừa là nghệ sĩ.

Có người sẽ nói cô tham lam.

Nhưng đã bước chân vào giới giải trí, không tham thì còn gọi gì là chuyên nghiệp? Nếu thật sự muốn sống kiểu buông bỏ thì đi làm ni cô cho rồi, cần gì làm diễn viên? Khi còn có tư cách để tham vọng, thì cứ để giấc mơ lớn thêm một chút.

Không biết từ bao giờ, Lâm Kiều âm thầm tự hứa với bản thân phải để lại một tác phẩm có thể sống mãi trên màn ảnh rộng, để sau này nhắc đến, tên tuổi của cô vẫn còn trong sử sách điện ảnh.

Đáng tiếc, trong giới phim điện ảnh, cô gặp va vấp nhiều hơn truyền hình.

Vận may như trêu ngươi, có kịch bản nhìn thì tốt, quay xong cũng thấy ổn, vậy mà lúc ra rạp lại không đạt kỳ vọng, còn bị khán giả hiểu lầm, mắng cô bất chấp tất cả để kiếm tiền. Ngược lại, những phim cổ trang thần tượng cô nhận vì cát xê... thì lại đại bạo. Cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Hạ Trạch Nghĩa lại dẫn cô đi xem bói. Thầy phán cô không có duyên với điện ảnh, sự nghiệp truyền hình sẽ có thành tựu hơn.

Về việc này, Giang Gia Kính lại hoàn toàn phản đối. Anh nói: "Thế giới này rất kỳ lạ. Người càng thành công lại càng sợ thất bại. Lâm Kiều, anh khuyên em đừng đi xem bói nữa. Chỉ một câu của thầy năm đó đã khiến em cả đời đổi tên, giờ chẳng lẽ lại để một câu khác thay đổi hướng đi tương lai của em?"

Điều Lâm Kiều yêu nhất ở Giang Gia Kính là anh để cô tự đi từng bước.

Mọi lựa chọn đều do cô quyết định.

Thành công hay thất bại, anh chưa bao giờ chen vào.

Anh chỉ dẫn đường.

Chỉ động viên.

Và luôn luôn làm bệ đỡ vững chắc sau lưng.

Cô biết, ba năm nay, lý do cô có thể đi xa đến vậy là vì anh mang những nguồn lực tốt nhất đặt ngay trước mặt cô.

Lúc đầu, Chu San từng nói một câu: "Giới thiệu một cơ hội cho cậu không bằng giới thiệu cả một nhà đầu tư. Cho cậu con cá không bằng dạy cậu cách câu cá."

Nhưng tài nguyên và nguồn vốn đều là "cá". Còn quyền lựa chọn mới là "cách câu cá".

Và Giang Gia Kính đã giúp cô có được điều đó.

'Thanh Ngọc Truyện' chính là ví dụ điển hình. Một bộ phim cổ trang đầy rẫy những lão nghệ sĩ gạo cội, thậm chí mời được cả nữ diễn viên từng đoạt Phi Thiên – Bách Hoa vào vai phụ. Theo lý thì vai nữ chính xuyên suốt toàn bộ phim vốn chẳng tới lượt cô. Nhưng cuối cùng, người được chọn lại là cô — cũng nhờ anh.

Rồi đến điện ảnh. Mỗi lần đóng xong phim truyền hình, cô đều có thời gian sang điện ảnh thử sức, vai nhỏ, vai khách mời hay cát-xê thấp... Với điều kiện đối cược ba trăm triệu, đây không phải lựa chọn tối ưu. Nhưng cô vẫn có thể làm, chắc chắn là nhờ anh bật đèn xanh.

Bởi anh biết, với cô, tương lai là điều quan trọng. Và anh hiểu không ai được phép chạm vào giấc mơ của cô.

...

Năm Lâm Kiều 32 tuổi.

Cô nhận được một lời mời bất ngờ, bộ phim đầu tay do Dương Chi Dao làm đạo diễn, 'Hương Hạ Nhạt, Thu Sắc Đậm', mời cô đóng vai nữ chính.

Lâm Kiều từng vô số lần mơ tưởng được hợp tác cùng Dương Chi Dao. Không ngờ có ngày chính cô ấy chủ động tìm tới.

Trên máy bay, Lâm Kiều đã đọc xong kịch bản, nữ chính là nữ thi sĩ bị người tình lừa sang Nhật những năm 90, rơi vào hoàn cảnh sa ngã, dính líu đến tội phạm. Câu chuyện cực hay, kịch bản chắc tay.

Vừa đáp máy bay, cô lập tức đồng ý nhận vai.

Vào đoàn rồi mới biết kịch bản này biên kịch mất 5 năm để mài giũa, Dương Chi Dao tự móc túi lập ekip, gom góp mọi mối quan hệ có thể.

Địa điểm quay chính là Nhật Bản và vùng Đông Bắc.

Ngày đầu tiên vào đoàn:

Buổi sáng hai cảnh, Lâm Kiều diễn khá ổn;

Buổi chiều thì liên tục NG, bị Dương Chi Dao mắng không thương tiếc.

Ai cũng có những thói quen diễn xuất khó bỏ. Lâm Kiều cũng không ngoại lệ. Một vài biểu cảm nhỏ khi đóng truyền hình thì không sao, nhưng lên màn ảnh rộng thì rõ mồn một, rất "thiếu chất".

Dương Chi Dao là kiểu đạo diễn vô cùng nghiêm khắc nhưng tầm nhìn lại sắc bén. Cô chỉ ra lỗi ngay tại chỗ, tuyệt đối không nể mặt ai.

Đến lần NG thứ năm, Dương Chi Dao quăng cả tai nghe, nói: "Lâm Kiều, tôi nhắc em bao nhiêu lần rồi? Trước khi thoại thì đừng nhướng mày! Sao cứ phải nhướng? Em có biết những tiểu biểu cảm cố định đó sẽ khiến khán giả thấy quen, thấy đó là Lâm Kiều, không phải Akiko không? Khiến khán giả thoát vai là đại kỵ của diễn viên!"

Lâm Kiều dù sao cũng là đại minh tinh. Bị mắng ngay tại chỗ, đúng là mất hết thể diện.

Nhưng làm chưa tốt thì vẫn là chưa tốt.

Cô không có gì để cãi.

Ngay cả việc cúi người xin lỗi, cô cũng thấy... nhạt nhẽo.

Dương Chi Dao khoát tay nói: "Em vào nghề hơn chục năm rồi, nhiều chuyện không cần tôi phải cầm tay chỉ việc nữa. Em điều chỉnh trạng thái trước đi, mười phút nữa chúng ta quay tiếp."

Máy quay vừa tắt, Lâm Kiều liền bước xuống sân khấu.

Cô vừa quay người đã bất ngờ đối diện với một ánh mắt quen thuộc. Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Giang Gia Kính nhướn mày cười: "Bộ phim này Phù Dao đầu tư. Anh đến xem dự án của nhà mình, chẳng lẽ không được?"

Đúng là nói cho có.

Đừng nói đến chuyện anh trở thành người nắm quyền của tập đoàn Phù Dao rồi giao mảng điện ảnh cho người khác; chỉ riêng việc mỗi ngày anh bận ngập đầu, xử lý bao nhiêu chuyện như thế, lấy đâu ra thời gian để quan tâm sống chết của một dự án nhỏ?

Lâm Kiều chậm rãi đảo mắt.

Nghĩ đến chuyện mình vừa bị đạo diễn chỉnh, chắc chắn anh nhìn thấy rồi, ngực cô như bị một tảng đá đè nặng.

Cô cười mà như không: "Vậy sếp Giang cứ từ từ trò chuyện với đạo diễn, giám chế, nhà sản xuất đi nhé. Em đi ôn lại kịch bản đây."

Sắc mặt Giang Gia Kính hơi thay đổi, cô gọi anh là sếp Giang, nhưng giọng điệu thì chẳng có chút tôn trọng nào, nghe thế nào cũng như đang giận dỗi. Vấn đề là bên ngoài còn nhiều người, anh không tiện nổi nóng, nếu không nhất định sẽ kéo cô vào lòng, cù cho cô cười ngặt nghẽo rồi hỏi xem có chịu sửa cái miệng sắc sảo này hay không.

Lâm Kiều ngồi xuống ghế diễn viên, Giang Gia Kính nhìn cô vài giây rồi mới quay sang chào hỏi Dương Chi Dao.

Dương Chi Dao đứng dậy bắt tay anh: "Sếp Giang đại giá quang lâm, đoàn phim chúng tôi đúng là rạng rỡ hẳn."

Khi nói câu này, cô ấy giống hệt một người phụ nữ biết trước biết sau, chẳng còn chút nghiêm khắc nào lúc nãy, đối mặt với nhà đầu tư thì phải có thái độ của người đối mặt với nhà đầu tư chứ.

Giang Gia Kính cũng cười: "Tôi sang Nhật công tác, tiện đường ghé xem mọi người. Sao thế, mới khai máy mà lửa đã bốc lớn vậy rồi? Quay không như kỳ vọng à?"

Dương Chi Dao liếc nhìn Lâm Kiều, rồi nói: "Không, chỉ là diễn viên có vài tật nhỏ, không sửa thì tôi khó chịu."

Giang Gia Kính gật đầu: "Lâm Kiều có tiềm năng rất lớn, cô cứ kiên nhẫn quay cho tốt. Phòng vé lẫn danh tiếng, cố gắng lấy hết."

Dương Chi Dao cười: "Tôi sẽ cố."

"......"

Bình Luận (0)
Comment