Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 8

Triệu Đế giúp Lâm Kiều giành được một cơ hội thử vai nữ chính trong một bộ phim cổ trang. Bà dặn cô trang điểm nhẹ, trước mười giờ phải có mặt tại khách sạn nơi đoàn phim ở để thử vai. Lúc này, Hạ Trạch Nghĩa đã lái xe đến đón cô.

Ban đầu Lâm Kiều còn ngái ngủ, vừa nghe tin đã lập tức bật dậy khỏi giường, vội vàng lao vào phòng tắm gội đầu trang điểm.

Cô sống ở Thiên Thông Viện, ngoài Ngũ Hoàn, đi đâu cũng xa ngút ngàn. Trước đây cô luôn cảm thấy vô cùng bất tiện, nhưng lúc này lại vừa hay có thể tranh thủ thời gian trên đường để đọc tài liệu.

Xem thông tin Triệu Đế gửi qua, Lâm Kiều mới biết bộ phim này được chuyển thể từ đại IP 'Thiên Hạ', là dự án trọng điểm mà nền tảng dùng để thu hút đầu tư, cấp bậc S+, không chỉ có đạo diễn nổi tiếng ngồi ghế chỉ đạo, toàn bộ ê-kíp đều thuộc hạng siêu sao, nam chính còn được xác định là Ôn Kiến Bạch — ngôi sao lưu lượng mới nổi từ năm kia nhờ một bộ phim võ hiệp đình đám.

Lâm Kiều kích động đến mức tay run lên.

Ngón tay run rẩy gõ chữ, cô tìm tiểu thuyết gốc bắt đầu chăm chú đọc. Câu chuyện quả thật hấp dẫn, khiến cô mê mải đến mức không rời mắt. Mãi đến khi Hạ Trạch Nghĩa nhắc nhở mới phát hiện đã đến nơi, xuống xe suýt chút nữa quên cả túi xách.

Triệu Đế ôm tài liệu thử vai của Lâm Kiều đứng chờ ngay trước khách sạn. Vừa thấy bà từ xa, Lâm Kiều đã gọi: "Chị!"

Hạ Trạch Nghĩa chống cửa xe, ngáp dài: "Sao gấp gáp vậy, chị lôi tôi ra khỏi chăn đi đón người, giờ vẫn còn choáng đây này."

Triệu Đế bước lên, trước tiên liếc Hạ Trạch Nghĩa một cái, nói: "Phía đoàn phim vốn dĩ chẳng chịu gật đầu, sáng nay tôi mới thấy tin nhắn sếp Từ gửi lúc rạng sáng." Sau đó quay sang dặn Lâm Kiều: "Đừng căng thẳng, cứ thể hiện thật tốt."

Lâm Kiều hiểu rõ, với dự án lớn thế này, bình thường đến cơ hội thử vai cô cũng chẳng chạm nổi. Triệu Đế để đề cử được cô hẳn đã bỏ ra không ít công sức. Có lẽ bà biết khả năng mỏng manh nên mới định đợi khi có chút manh mối mới cho cô chuẩn bị.

Nào ngờ tin báo lại đến đột ngột như vậy.

Thế nhưng Lâm Kiều chẳng hề lo lắng, đôi mắt sáng rực, thành thật nói: "Em đang rất phấn khích."

Triệu Đế thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười sâu xa.

Mỗi lần thử vai, quy trình đều gần như giống nhau.

Lâm Kiều nhận đoạn kịch bản, chuẩn bị qua loa rồi một mình gõ cửa bước vào phòng thử vai. Đoàn phim vô cùng coi trọng nhân vật nữ chính, tổng đạo diễn Lâm Thâm và nhà sản xuất Từ Khiêm đều có mặt. Vừa bước vào, không khí nghiêm túc đã ập đến.

Nhưng lòng Lâm Kiều vẫn không hề rối loạn.

Cô đã chờ cơ hội này từ lâu. Diễn vai phụ chẳng bao giờ thỏa cơn khát diễn xuất, chỉ có nữ chính mới mang đến kịch tính đủ đầy, tuyến truyện trọn vẹn. Cô luôn khao khát có một vai nữ chính thật sự.

Cô quá muốn có được vai diễn này, nên dồn hết cảm xúc, nỗ lực bộc lộ hết khả năng.

Ban đầu người diễn cùng cô là phó đạo diễn, không ngờ diễn đến nửa chừng thì nam chính xuất hiện.

Lâm Kiều sững lại. Đây là lần đầu tiên cô thấy Ôn Kiến Bạch ngoài đời. Anh có lẽ đến để thử tạo hình, đầu đội tóc giả, trang điểm hoàn chỉnh, khiến cô nhìn một lần liền choáng ngợp.

Bảo sao anh có nhiều fan đến vậy — quả nhiên rất điển trai, hơn cả trên màn ảnh, dáng người cao, khí chất trong trẻo sáng sủa như gió xuân tan tuyết. Đứng gần anh, ngay cả không khí cũng như trở nên trong lành.

Khác hẳn với Giang Gia Kính lúc nào cũng toát ra vẻ bạo liệt, lạnh lùng tính toán, khiến người ta vô thức ngửi thấy mùi máu tanh.

Ánh mắt Ôn Kiến Bạch dừng trên gương mặt Lâm Kiều hai giây, không lạnh lùng cũng chẳng kinh ngạc, rồi nhanh chóng dời đi, lịch sự chào đạo diễn và nhà sản xuất.

Đạo diễn đứng dậy bắt tay anh, nói: "Tôi sắp xem xong người cuối rồi, lát nữa sẽ lên ngay."

"Không vội." Ôn Kiến Bạch mỉm cười, "Nhà tạo mẫu vẫn đang chuẩn bị, nếu đạo diễn không ngại, tôi muốn ngồi xem một chút."

Đạo diễn sao có thể từ chối, phó đạo diễn còn chợt nghĩ ra, liền nói ngay: "Anh đã ở đây thì tiện quá, thử diễn chung với cô gái này xem, để coi có cảm giác cặp đôi không."

Ôn Kiến Bạch nhìn Lâm Kiều, cô mỉm cười gật đầu.

Đoạn thử vai mà Lâm Kiều nhận được là phân cảnh đã được biên kịch chỉnh sửa: nam nữ chính vì mâu thuẫn quốc gia mà tuyệt tình. Nam chính đẩy ngã nữ chính, rút kiếm ép hỏi liệu nàng có từng chân thành chưa. Nữ chính phải rơi lệ mà không để nước mắt rơi xuống, dùng vài câu thoại thể hiện nỗi đau đớn, phẫn hận xen lẫn kiêu hãnh bất khuất.

Thông thường, bị cắt ngang rồi diễn lại sẽ ảnh hưởng đến trạng thái. Nhưng Lâm Kiều đủ chuyên nghiệp, Ôn Kiến Bạch cũng nhanh chóng nhập vai, cả hai liền hòa nhập ngay.

Đến đoạn anh nói xong lời thoại, theo kịch bản mà đẩy mạnh cô một cái.

Cả người Lâm Kiều bị hất ngược ra sau, va phải bàn ghế sát bậu cửa sổ, ngã xuống đất phát ra tiếng "rầm" nặng nề.

Ôn Kiến Bạch giật mình, suýt nữa chạy tới hỏi có sao không. Nhưng Lâm Kiều kịp cảm nhận bước chân anh, vội đưa tay ngăn lại.

Anh lập tức đứng sững tại chỗ.

Lâm Kiều từ từ ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch, cắn chặt bờ môi run rẩy. Khi con người đau đớn tột cùng sẽ không nói được gì, cô như gom hết nghị lực để nén cơn đau lại.

Cả căn phòng lặng phắc nhìn cô.

Cô chống tay gượng dậy, quay đầu nhìn Ôn Kiến Bạch bằng ánh mắt đầy phẫn hận, khóe môi nhếch lên nụ cười kiêu hãnh: "Sao, phu quân định giết thiếp thật sao?"

Trong mắt Ôn Kiến Bạch thoáng gợn sóng. Anh lặng vài giây, rồi giơ kiếm lên, trầm giọng nói: "Nàng vọng tưởng khống chế trái tim đế vương. Nhưng trái tim đế vương vốn dĩ không thể khống chế."

Nếu như trước đó có thể gọi là xuất sắc, thì từ khoảnh khắc này, sức căng đối diễn mới thực sự bùng nổ.

Trong sự phối hợp của Ôn Kiến Bạch, cảm xúc của Lâm Kiều từng lớp dâng cao, lời thoại dõng dạc, ánh mắt đẫm lệ mà vẫn kiên quyết không để rơi. Cô khắc họa trọn vẹn nỗi đau xen lẫn kiêu hãnh của một tình yêu tan vỡ, bi thương mà bất khuất.

Khi kết thúc, căn phòng lặng im hồi lâu. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Kiều.

Mãi đến khi đạo diễn đi đầu vỗ tay: "Thật sự tuyệt vời." Rồi quan tâm hỏi, "Cô không sao chứ? Vừa rồi ngã chắc đau lắm?"

Ôn Kiến Bạch đưa tay định đỡ, Lâm Kiều liền nắm lấy tay anh đứng dậy, sau đó còn giơ cao cánh tay anh, mỉm cười thoải mái với đạo diễn: "Đạo diễn mắt tinh như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra vừa rồi tất cả đều là tôi diễn?"

Mọi người ngỡ ngàng — hóa ra là thế.

Lâm Kiều mỉm cười bình thản, quay sang nhìn Ôn Kiến Bạch: "May mà có thầy Ôn phối hợp tốt."

Ôn Kiến Bạch thoáng ngẩn ra, nhưng vẫn giữ khoảng cách, lịch sự đáp: "Là cô diễn giỏi."

Nhà sản xuất vốn im lặng bấy lâu cũng mở miệng: "Triệu Đế vì muốn cô có cơ hội thử vai mà hại dạ dày mình tổn thương. Tôi còn thắc mắc sao bà ấy liều mình đến vậy, hóa ra cô thật sự có thực lực."

"Không chỉ là diễn xuất đâu." Đạo diễn gật đầu liên tục. "Ngoại hình cũng rất hợp. Khi không cười thì đôi mắt sắc sảo, đẹp đẽ uy nghi; mà khi cười lại phong tình lả lướt, diễm lệ động lòng."

Nghe được những lời khen ấy, Lâm Kiều theo phản xạ khẽ cong môi, nhưng nụ cười mới gợn nửa chừng đã thấy sống mũi cay xè.

Không lạ gì hôm đó trong bữa tiệc, Triệu Đế phải dùng nước thay rượu — thì ra bà đã quá nhiều lần liều mình vì công việc...

Cô thoáng ngẩn ngơ. Dù đã ký với Phù Dao, nhưng xét cho cùng cô vẫn chỉ là một diễn viên chưa có tác phẩm ra hồn, tên tuổi lại không nổi, diễn xuất cũng chẳng phải là tiêu chuẩn duy nhất để được chọn làm nữ chính. Cô không biết bản thân có xứng đáng với từng chén rượu mạnh mà Triệu Đế đã phải uống thay mình hay không.

Lâm Kiều nhanh chóng rời khỏi phòng thử vai. Vừa mở cửa đã thấy Triệu Đế và Hạ Trạch Nghĩa đứng chờ, dáng vẻ chẳng khác nào phụ huynh ngóng con thi đại học, từng nét nơi khóe mắt đuôi mày đều đang hỏi: "Thế nào rồi?"

Cô khẽ cụp mắt, mỉm cười: "Đạo diễn nói em thể hiện không tệ."

Triệu Đế thở phào: "Vậy thì tốt."

"Không tệ thì có ích gì? Rốt cuộc có chắc được chọn hay không?" Hạ Trạch Nghĩa lập tức dội gáo nước lạnh.

Câu này Lâm Kiều chẳng biết nên đáp thế nào.

Cô đã quá quen với những lần bị loại, bị từ chối. Thử thách không làm cô sợ, nhưng kết quả thì luôn khiến tim run rẩy.

"Có thể." Triệu Đế thay cô nói dứt khoát.

Ánh mắt bà ấy kiên định nhìn sang Hạ Trạch Nghĩa, không mấy hài lòng vì anh nói gở, chất vấn: "Nhân vật thế này, kịch bản thế này, nền tảng thế này, cộng thêm gương mặt và diễn xuất của con bé, sao lại không được?"

Lời ấy khiến sống mũi Lâm Kiều cay xè, suýt nữa òa khóc. Cô còn chưa kịp nói thì Triệu Đế đã quay sang căn dặn: "Đừng nghĩ chị đang dỗ dành em. Bộ phim này, nếu không có cơ hội thì thôi, nhưng đã bước được một bước lớn như vậy, nhất định phải nắm lấy. Chúng ta đều đang đợi một cơ hội. Em chỉ cần lo diễn cho tốt, những việc khác để chị lo. Tuyệt đối không thể để sếp Giang đặt nhầm cược."

Chính khoảnh khắc ấy, Lâm Kiều mới hoàn toàn hiểu vì sao Giang Gia Kính lại để Triệu Đế làm người phụ trách cho cô. Bởi cả hai đều từng chìm lặng quá lâu, trong lòng sự nghiệp đều nén một luồng khí không cam lòng.

Sau buổi thử vai, Triệu Đế trở về công ty làm việc, còn Hạ Trạch Nghĩa đưa Lâm Kiều về nhà, rồi cũng vội về đi làm.

Giữa đường, Lâm Kiều nhận được điện thoại của Triệu Đế: "Lâm Kiều, chúc mừng em. 'Thiên Hạ' chọn em rồi! Bảo Tiểu Hạ quay xe, chúng ta đi ký hợp đồng!"

Lâm Kiều lặng người rất lâu không thốt nên lời. Hạ Trạch Nghĩa phải búng tay trước mặt cô mới kéo cô về thực tại, để rồi cảm xúc cuồn cuộn ào đến, nhấn chìm cả người.

Cô gào thét trong xe, vừa khóc vừa giậm chân, vừa cười vừa rơi lệ!

Cô gọi điện cho Chu San, hét lớn: "San San, mình sắp làm nữ chính rồi! Mình có tiền trả cho cậu rồi! Cũng có thể mua đồ hiệu tặng cậu mặc nữa!"

Cúp máy, cô lại tìm đến số của Tang Bình. Môi run rẩy mãi, cuối cùng vẫn không bấm gọi, chỉ nghẹn ngào gào vào điện thoại: "Thấy không! Con giỏi hơn mẹ! Không cần mẹ, con cũng có thể nổi tiếng!"

"Cô tỉnh lại đi, hợp đồng còn chưa ký đã mơ mộng, thời buổi này ký rồi cũng chưa chắc an toàn. Vào đoàn rồi còn bị thay người là chuyện thường. Dù có quay xong chưa chắc đã được chiếu. Có chiếu rồi, nổi tiếng được hay không lại là chuyện khác..."

"Cút mẹ anh đi! Anh còn lảm nhảm nữa, tôi cắt lưỡi anh đấy, tin không!" Lâm Kiều phát điên, đá Hạ Trạch Nghĩa mấy cái liền, "Nhanh, phì phì phì!"

Anh bất đắc dĩ, vừa lầm bầm "đồ điên" vừa làm theo: "Khụ... phì phì phì! Lâm Kiều của chúng ta nhất định sẽ một phát thành sao hạng A!"

Cô mới chịu tha cho anh.

Dù Hạ Trạch Nghĩa thường thần kinh thô, nhưng không phải người xấu. Huống hồ giờ anh và Lâm Kiều cùng một thuyền, chẳng có lý do gì không mong cô thành công.

Ký xong hợp đồng, anh đưa cô đến Ung Hòa Cung thắp hương. Lâm Kiều vốn muốn tìm Giang Gia Kính nói mấy lời trong lòng, nhưng nghe Triệu Đế bảo anh ta không có ở công ty, đang ra ngoài bàn chuyện, nên cô mới theo Hạ Trạch Nghĩa đi chùa.

Đêm đó, Lâm Kiều bỏ tiền mời Hạ Trạch Nghĩa uống rượu.

Chuyện vui thế này, bên cạnh lại chẳng có ai để sẻ chia, đành để anh được lợi.

Uống đến cuối, cả hai đều say khướt, đầu óc chẳng còn tỉnh táo.

Nhất là Lâm Kiều tửu lượng vốn kém, lại dễ say đến mức mất trí nhớ, làm gì cũng quên sạch.

Vì thế, cô chẳng hề biết mình đã lên xe Giang Gia Kính thế nào, càng không rõ sao lại cùng anh ta tới khách sạn gần đó.

Khi tỉnh lại, đã là một giờ sau.

Tiếng chuông điện thoại inh ỏi khiến cô mở mắt.

Cúi xuống nhìn, áo trên người đã bị thay thành áo choàng tắm. Bản năng khiến cô siết chặt đôi chân, hoảng loạn đến nghẹt thở. Trong đầu chỉ thoáng qua một suy nghĩ: Hạ Trạch Nghĩa đã làm gì mình sao?

Nhưng rất nhanh, cô nhận ra cơ thể hoàn toàn không có dấu vết ** *n hay sự khó chịu nào.

Cô chân trần bước xuống giường. Bên cạnh là cửa sổ sát đất sáng loáng, ngoài kia là ánh đèn rực rỡ nhất Bắc Kinh. Cô trầm ngâm bước đến gần, cảm giác khi đi lại cũng bình thường.

Đi vào sâu hơn, cô dừng trước gương toàn thân, cẩn thận quan sát từng chi tiết, rồi mới thở phào một hơi thật dài.

Tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra.

Cô nín thở. Ban nãy mải kiểm tra mình, lại quên mất còn có người khác.

Cắn môi, cô rón rén bước đến. Khách sạn này quá xa hoa, ánh sáng vàng ấm áp khiến cô bớt căng thẳng đi đôi chút. Nhưng ngay giây sau, bước chân cô chợt khựng lại.

Qua tấm gương mờ sương, cô thấy rõ gương mặt lạnh lùng của Giang Gia Kính. Nước chảy men theo gò má, lăn qua yết hầu, dọc xuống bờ vai rắn chắc.

Bên ngoài nhìn gầy, không ngờ ngực và cơ bụng lại đẹp đến thế. Nói văn hoa một chút, quả thực chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật của Michelangelo.

Lâm Kiều đứng chết trân, không dám nhúc nhích. Mãi cho đến khi anh ta tắt vòi sen, đôi mắt thăm thẳm như mực nhìn thẳng vào mắt cô: "Cũng biết tỉnh rồi à?"

Lời châm biếm ấy chẳng khác nào trận mưa lớn dội thẳng xuống, dập tắt mọi tia lửa vừa chớm bùng lên.

Cô quay lưng, lén thở ra, nhưng rồi nhanh chóng xoay người lại, đôi mắt vẫn lén lút dừng nơi thân hình anh: "Tôi... sao lại ở đây?"

Giang Gia Kính trừng mắt, ánh nhìn sắc lạnh, dường như bị dáng vẻ vô tri của cô làm tức nghẹn. Vài giây sau, anh ném chiếc khăn ướt sũng trên vai lên đầu cô, giọng khàn lạnh: "Em uống say, tôi tốt bụng đưa đi. Quả nhiên người tốt sẽ gặp báo ứng... chẳng phải em nôn đầy lên người tôi đấy à?"

Lâm Kiều kéo khăn xuống, mắt trừng to: "Hả?"

Anh không buồn phí lời, khoác áo choàng, ngồi xuống giường, mở điện thoại cho cô xem.

Trong màn hình, cô như con bạch tuộc quấn lấy anh. Vạt váy vương vãi trên người anh, hai tay khóa chặt cổ, mái tóc hất tung, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt vừa mơ hồ vừa rực sáng.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, từng chữ rành rọt: "Giang Gia Kính, anh thấy rồi chứ? Đây là tín vật trung thành tôi trao cho anh."

Đoạn video kết thúc ngay tại đó.

"Nhớ ra chưa?" Giang Gia Kính hỏi.

Lâm Kiều gãi gãi đầu, không muốn thừa nhận mình không nhớ, bèn làm bộ nũng nịu: "Anh đừng nói, tôi vốn dĩ sinh ra là để lên hình, anh tiện tay chụp thôi thì tôi cũng đẹp lắm rồi."

"......" Ánh mắt Giang Gia Kính lạnh băng ngàn dặm.

Lâm Kiều vội cười xòa: "Anh đừng giận mà, tôi không nhớ thì anh nói lại cho tôi nghe chẳng phải được sao?"

Giang Gia Kính nhẫn nhịn đến tận lúc này, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Lẽ nào anh phải nói cho cô biết, là chính cô gọi điện đến, vô cớ mắng anh một trận, còn chất vấn từng câu từng chữ: "Đồ Giang bòn rút, tôi mãi không hiểu nổi, chẳng phải anh chỉ cần động ngón tay một cái là có thể cho tôi tài nguyên sao? Vậy tại sao còn bắt tôi phải tự mình tranh, tự mình giành? Hôm nay chị Đế nói 'không thể để sếp Giang đặt nhầm cược', tôi mới hiểu ra, thì ra anh luôn đang thử thách tôi."

Cô càng nói càng hào hứng: "Không chỉ có tôi, mà cả đội ngũ cũng đều là đối tượng anh đem ra thử thách! Anh nhìn họ xem, kẻ thì còn chưa bước chân vào nghề, kẻ thì đã rời nghề quá lâu, còn Hạ Trạch Nghĩa thì chẳng đáng tin chút nào. Anh chưa từng thật sự tin tưởng tôi, cũng chưa từng tin tưởng chúng tôi, đúng không?"

Phải thì sao?

Chẳng lẽ anh không nên thử thách cô?

Anh hiếm hoi mà kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên tôi có thể trực tiếp nhét vai nữ chính cho em, nhưng trước hết em là gì chứ, Lâm Kiều? Em chẳng là gì cả. Đứng sau một bộ phim là bao nhiêu vốn liếng, phía sau họ còn có bao nhiêu thế lực chính thống? Trong giới này, lời đồn truyền đi rất nhanh – đức không xứng vị, ắt sinh tai ương! Tôi nhất định phải nhìn thấy thực lực của em, rồi mới dám đem tiền thật bạc thật đặt lên người em."

"Còn về đội ngũ của em, tôi không cần phải giải thích nhiều. Còn Triệu Đế, sau khi tái xuất thì vấp váp khắp nơi, những kẻ mắt mù kia không thèm nhận một người phụ nữ trung niên từng sinh con. Chính tôi là người nhìn trúng bà ta, đã cho bà ta miếng cơm ăn thì tất nhiên tôi phải xem xem, liệu bà ta có giữ vững nổi bát cơm đó không."

Cô lặng lẽ nghe hết, không chen ngang một câu.

Mãi một lúc sau mới hỏi: "Vậy bây giờ tôi đã có được vai nữ chính trong 'Thiên Hạ', bài kiểm tra của anh kết thúc rồi chứ?"

Giang Gia Kính không trả lời, anh đã dùng hết sạch sự kiên nhẫn.

Sau khi cúp máy, anh lái xe về nhà, đi ngang qua khu phố sầm uất – đó vốn là đường bắt buộc phải đi. Thế mà lại trông thấy cô say khướt, suýt nữa bị kẻ khác đưa đi.

Ban đầu anh đã lái xe qua rồi, nhưng đi được mấy trăm mét, anh dằn mạnh tay lái, vòng xe quay lại, đưa cô lên.

Vào xe rồi, cô vẫn chỉ biết làm loạn, miệng không ngừng la hét "thề trung thành", chẳng qua là ám chỉ hợp đồng 'Thiên Hạ', bởi trong lòng vẫn đang nuốt không trôi một hơi tức.

Giang Gia Kính vừa bực mình, khóe môi vừa nhếch lên đầy giễu cợt, lại vừa thấy thú vị lạ thường. Không biết vì sao, anh rút điện thoại ra quay lại khoảnh khắc ấy.

Khi dừng quay, anh còn tốt bụng đưa tay chỉnh lại cái đầu nghiêng ngả của cô, ấn cô về lại ghế phụ. Kết quả, cô nghiêng người sang, lại lấy oán trả ơn, nôn thốc nôn tháo khắp người và trong xe anh.

Bình Luận (0)
Comment