Cô thở dài:
"Đánh giặc chính là phải liều mạng, các ngươi một đám chỉ muốn nghĩ tới đường lui, này còn đánh đấm thế nào được nữa?"
Lý phó cười khổ nói:
"Phu nhân, thiếu soái an bài như vậy cũng là vì nhóm huynh đệ mà suy nghĩ thôi, chứ không phải các huynh đệ chúng tôi tham sống sợ chết đâu!"
Cô đương nhiên là biết bọn họ không phải sợ chết, cũng biết vì sao mà Lục Sính lại phải an bài như thế. Nhưng vấn đề là ở chỗ: tình huống hiện giờ khá nguy hiểm nên không thể dựa theo phương án tác chiến ban đầu mà thực hiện được nữa.
"Ngươi cứ dựa theo mệnh lệnh của ta mà chấp hành đi, ta cũng sẽ bồi các ngươi cùng tiến cùng lùi, có chết cũng là ta xông lên trước tiên nhất."
Lý phó quan không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô, thật sâu bị chấn động rồi nói:
"Phu nhân, ngài, ngài không cần........?"
Cô xụ mặt, cắt ngang lời hắn muốn nói:
"Lục Sính không có ở đây, hiện tại nơi này do ta làm chủ, bây giờ ngươi đi thống kê xăng, sau đó nghĩ cách phóng hỏa xung quanh doanh quân của họ đi."
Lý phó quan không do dự nữa, thấy cô đến mạng mình cũng có thể đặt cược vào mà bồi mệnh cho bọn họ, nếu mà hắn lại tiếp tục dong dài, thì chính hắn cũng sẽ tự xem thường bản thân mình a.
Sau khi phân phó mệnh lệnh xuống dưới, hắn liền phái người vào thành thông tri cho Lục Sính biết kế hoạch bên này của bọn họ.
Khi Lục Sính biết được đây là kế hoạch do cô nghĩ ra, thì ở một khắc kia trong lòng hắn liền ngũ vị tạp trần mà nghĩ : không ngờ cái tiểu nha đầu này thế mà đã trưởng thành rồi, còn biết giúp đỡ hắn nữa chứ! Không hề giống như trước kia, thấy hắn có nguy hiểm gì liền lặng lẽ mà chuồn đi.
Bên này cô đã đem hết những việc cần chú ý dặn dò xuống dưới, còn lại những chuyện khác đều để Lý phó quan sắp xếp người đi làm.
Tới thời gian tiến công, liền thấy quân doanh bên ngoài thành nháy mắt đã bị hỏa long vây quanh. Dọc theo bốn phía đã rải đầy xăng, một phen hỏa này thành công đem mọi người bị vây khốn trong đó.
Lúc này từ nơi xa lại truyền đến tiếng pháo nổ, cô liền biết, bên kia Lục Sính đã động thủ rồi.
Thanh âm lộc cộc, lộc cộc liên tục truyền đến, đây là do người ở bên trong đang dùng súng máy điên cuồng mà bắn phá. Đoàn người của cô mai phục ở chỗ đồi núi thấp, binh lính thường thường liền hướng bên trong mà ném mấy quả lựu đạn.
Ánh lửa sáng đến tận trời, sau mười lăm phút đánh yểm trợ họ lại tưới thêm một ít xăng, ngọn lửa càng thêm gào thét mà điên cuồng.
Những viên đạn như một làn mưa mà bắn phá đến, tiếng bang bang không ngừng vang vọng nổ tung bên tai. Bỗng "ầm" một tiếng, Lục Đình đẩy cô ngã ra phía sau, sau khi hoàn hồn cô mới phát hiện thì ra chỗ vừa nãy cô nấp đã bị đạn pháo đánh trúng mà toạc ra một cái hố to.
Cô sợ hãi mà lòm còm bò dậy, vẻ mặt đầy thất thổ.
Lý phó quan bên kia tiếp tục chỉ huy mọi người tác chiến, cô cũng không có lùi bước, mà là an an tĩnh tĩnh bồi bọn họ. Nhờ đánh du kích mà bên cô đã kiềm chế bọn họ được hơn 4 giờ đồng hồ, lúc này Lục Sính cũng đã bắt được Hoài Châu vào tay.
Hình đại soái thì đã chết, thi thể cũng được mang theo lại đây. Binh lính thấy chủ soái đã không còn nữa, tự nhiên sẽ không tái chiến tiếp tục.
Lần này có thể thắng lợi dễ dàng như vậy, nhiều ít cũng nhờ có kế sách của cô. Nên khi Lục Sính đến, cô liền hắc hắc mà cười. Hắn thấy cô thì duỗi tay ra, tưởng hắn muốn đánh mình nên cô sợ hãi mà rụt rụt cổ lại. Ai ngờ là hắn chỉ muốn lau mồ hôi trên mặt của cô mà thôi! Lau xong hắn liền nói: