Cô đi dạo qua một vòng xung quanh phủ, lúc đi tới chỗ ngoài cổng vòm, liền loáng thoáng nghe thấy có tiếng nữ nhân đang khóc. Mang theo tò mò cô liền đi theo tiếng khóc ấy, nhưng càng đi sâu vào thì càng thấy bên trong âm u, lạnh lẽo.
"Lục Sính, ngươi là cái đồ đê tiện tiểu nhân, uổng công ta đối với ngươi một mảng si tâm như thế, nhưng ngươi cư nhiên lại dám lợi dụng cảm tình của ta để mà lập bẫy giết cha của ta."
Đến gần cửa cô liền dừng bước chân, do dự một phen rồi mới đẩy cửa ra. Bên trong đó giống như là một gian nhà tù thu nhỏ, khí vị cũng rất khó ngửi. Cô dùng tay che lại mũi miệng mình, rồi đi vào từng bước một.
Người đang bị nhốt bên trong lồng sắt đúng thật là Hình Tuệ Phương. Quần áo trên người cô ấy đều còn tốt, chắc là chưa từng chịu qua cái nỗi đau da thịt gì.
"Ngươi là ai?"
Hình Tuệ Phương ở một khắc kia khi cửa bị đẩy ra liền ngừng khóc vì tưởng là Lục Sính đến, nhưng khi thấy người đi vào lại là một thiếu nữ nhu nhu nhược nhược, còn có chút yếu đuối thì ngẩn cả người.
Cô cũng đánh giá cô ấy một phen rồi nói:
"Cô chắc là Hình đại tiểu thư đi?"
"Là ta, còn ngươi là ai?"
Cô nhìn cô ấy một cái:
"Cô thích Lục Sính sao?"
Hình Tuệ Phương cười khổ mà nói:
"Nếu đúng thì thế nào mà sai thì sao? Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
Cô nga một tiếng:
"Đúng thật là không liên quan gì đến ta, ta chính là cảm thấy ngươi rất đáng thương mà thôi, thích ai mà không được, vì sao lại phải thích hắn? Cái này cũng được đi, nhưng sao hắn lại làm thế với người nhà của cô chứ?"
Cô toàn nói những chuyện chọc tức Hình Tuệ Phương, làm cho miệng vết thương của cô ấy không thể khép lại được. Sau khi nghe cô nói thì Hình Tuệ Phương liền thống khổ mà nhắm hai mắt lại, gào rống lên:
"Lục Sính, chắc ngươi là đang mơ tưởng sẽ từ nơi này của ta mà lấy được kỹ thuật sản xuất vũ khí chứ gì, ta đây liền nói trước cho ngươi biết để ngươi chết tâm a, ta mà có chết cũng sẽ không giao cho ngươi đâu!"
Kỹ thuật sản xuất vũ khí?
Cô đi vào bất quá chỉ là muốn xác nhận xem có phải Hình Tuệ Phương đang bị nhốt ở đây hay không thôi, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn như thế.
"Cô ở đó mà la hét cái gì? Không muốn sống nữa à?"
Hình Tuệ Phương đột nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng cô, rồi nhào đến cửa lồng sắt:
"Thả tôi ra, thả tôi ra ngoài đi, thả tôi ra ngoài đi."
Cô không nói gì mà cứ đứng đó an tĩnh nhìn chằm chằm cô ấy.
Hình Tuệ Phương sau khi hung hăng tự đem bản thân lăn lộn đến không còn sức lực, thân thể liền dựa vào thanh sắt rồi từ từ ngồi bệch xuống đất, hai gối cuộn tròn lại rúc trong một góc, nhìn qua như rất bất lực.
Cô thở dài rồi nói:
"Cô muốn rời khỏi nơi này không?"
Hình Tuệ Phương đương nhiên muốn ra ngoài, rời khỏi đây được thì mới có cơ hội báo thù chứ.
"Muốn, muốn, cô sẽ giúp tôi sao?"
Cô gật đầu nói:
"Ta sẽ giúp ngươi, nhưng ta có một điều kiện."
Hình Tuệ Phương cẩn thận lên tiếng: