Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 902

Chương 902: Không muốn buông tay nữa rồi

“Vậy mục đích cô chủ động đến đây tìm tôi là gì?” Minh Tư Thành đau đến mức co rút khóe miệng, cuối cùng đành phải buông Nhiên Tân Dao ra.

Nhiên Tân Dao hít một hơi thật sâu thả tay xuống sau đó đưa ra sau lưng, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của Minh Tư Thành rồi trả lời: “Tôi đã nghe qua chuyện của anh và tôi trước kia rồi, tôi cảm thấy anh đang sống một cuộc sống rất đau khổ còn tôi lại sống rất thoải mái, chuyện này đối với anh đúng là không công bằng. Tôi đến đây là để khuyên anh, có lẽ anh nên buông bỏ quá khứ của chúng ta xuống đi, tôi thật sự không nhớ gì về anh nữa. Thật ra… tôi đã thích một người con trai khác rồi, là bạn thời cấp ba, cậu ấy ngồi cùng bàn với tôi.”

Lúc nói ra câu cuối cùng, vì nhắc tới người con trai mình thích mà ánh mắt của Nhiên Tân Dao cũng trở nên lấp lánh như những vì sao toả sáng trên bầu trời đêm.

“Mặc dù giữa chừng tôi mới chuyển đến nhưng anh ấy vẫn đối xử với tôi rất tốt, không những đẹp trai mà thành tích của anh ấy còn đứng đầu suốt cả năm. Đúng rồi, đến thời điểm điện nguyện vọng tôi sẽ đăng ký vào cùng một trường đại học với anh ấy, sau đó sẽ tỏ tình…” Hai mắt của Nhiên Tân Dạo lập tức sáng lên, nụ cười trên môi cũng đặc biệt rực rỡ.

Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô ấy đều giống y hệt Mộc Miên trước đây, ngay cả dáng vẻ thích trai đẹp cũng không hề thay đổi.

Chẳng lẽ đây là tính cách vốn có của cô ấy sao?

Gặp được một người lại yêu một người?

Minh Tư Thành siết chặt nắm tay khiến các khớp xương trở nên trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

Anh không tức giận mà là đau lòng, đau lòng vì mình không còn cơ hội để nói ra tiếng lòng được nữa, thậm chí anh không đủ can đảm để chạm vào người con gái anh yêu dù cô ấy đang đứng ngay trước mặt.

Đúng, cô gái mà anh yêu.

Tại sao mọi thứ lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy?

Nhiên Tân Dao nhận thấy cảm xúc của Minh Tư Thành đang không ổn nên vội thu lại nụ cười trên mặt, hơi cúi mặt áy náy nói: “Xin lỗi, đáng ra tôi phải cân nhắc đến cảm nhận của anh không nên kể cho anh nghe mấy chuyện này mới phải”

“…” Minh Tư Thành khẽ rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng.

Minh Tư Thành không nói gì khiến cho Nhiên Tân Dao có hơi lúng túng mà đứng dậy: “Chuyện này … anh đừng im lặng mà, anh cứ như vậy làm tôi có hơi hoang mang đó. Vốn dĩ tôi có lòng tốt đến khuyên nhủ anh, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy hình như mình đã làm hỏng chuyện rồi.”

“Mộc Miên, tôi theo đuổi cô lần nữa được không?” Minh Tư Thành ngước mắt lên nhìn Nhiên Tân Dao, nắm tay đang siết chặt cũng từ từ buông lỏng sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười hỏi.

Nhiên Tân Dao nhất thời lúng túng cười gượng gạo: “Không phải chứ? Anh đừng nghiêm túc như vậy, hôm đó trông thấy anh đẹp trai cho nên tôi mới trêu chọc anh một chút, vốn dĩ chỉ định chụp mấy tấm hình hình chính diện của anh mà thôi. Hơn nữa tôi đã có người mà mình thích rồi, nếu anh cứ gượng ép tiến tới thì tôi…”

“Cậu ta chắc chắn không đối xử tốt với cô bằng tôi đâu” Minh Tư Thành lại nắm lấy cổ tay Nhiên Tân Dao kéo cô ấy đến trước mặt mình, ngắt lời cô rồi nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dành hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô”.

“Anh có chắc không đó?” Nhiên Tân Dao nhướng mày nói.

Minh Tư Thành giơ một tay lên mà thề hẹn son sắt: “Tôi nói lời giữ lời.”

“Chuyện tôi muốn nhất bây giờ là … anh tránh xa tôi càng xa anh càng tốt, vì tôi cảm thấy anh đang gây rắc rối cho tôi đấy” Nhiên Tấn Dao cười khổ, dừng lại một lát sau đó nói tiếp: “Nếu biết sẽ thế này thì tôi sẽ không đến tìm anh đâu, đúng là lòng tốt không được đền đáp mà”

“Nếu cô đã đến tìm tôi rồi thì chúng ta đi hẹn hò đi” Đột nhiên Minh Tư Thành mỉm cười nắm tay Nhiên Tân Dao chuẩn bị kéo cô ấy chạy đến chiếc xe thể thao của anh.

Nhiên Tân Dao hất tay mình khỏi tay của Minh Tư Thành sau đó chỉ vào chân anh cười toe toét: “Anh trai, anh còn chưa mang giày nữa kìa”

Lúc này Minh Tư Thành mới theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, đúng là chưa mang giày thật.

Minh Tư Thành có chút xấu hổ chỉ đành nở nụ cười ngượng ngùng: “Vậy cô chờ tôi một lát, tôi sẽ đi đổi ngay”

“Thế thì anh mau đi đi” Nhiên Tân Dao cười gượng.

Minh Tư Thành vui vẻ gật đầu, vừa đi được ba bước đã vội quay đầu nói với Nhiên Tân Dao: “Mộc Miên, phải chờ tôi, nhất định phải chờ tôi đó”

Nhiên Tân Dao nhìn theo bóng lưng đang xoay người rời đi của Minh Tư Thành, cô ấy không khỏi đau đầu mà day day thái dương.

Đến lúc Minh Tư Thành đổi giày và quần áo xong chạy đến công nghĩa trang thì Nhiên Tân Dao đã rời đi từ lâu, nhưng lần này anh sẽ không buông tay nữa.

Minh Tư Thành khẽ nhếch khoé môi, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Đúng, tôi muốn định vị vị trí hiện tại của Mộc Miên”

Cùng lắm thì anh lại theo đuổi cô ấy lần nữa thôi.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Nhiên Tân Dao cũng nhận được một bó hoa hồng tươi, cho dù cô ấy có đi bất cứ đâu thì Minh Tư Thành cũng sẽ đưa đến đó.

Vốn dĩ Nhiên Tân Dao có hẹn với bạn cùng lớp đi dạo phố nhưng bây giờ lại phải ngoan ngoãn ngồi đợi ở nhà, mặc dù cô ấy cực kỳ buồn chán nhưng chỉ có thể nằm úp sấp trên bàn. đọc sách mà thở dài.

“Ring ring-” Điện thoại ở trên bàn rung lên, Nhiên Tân Dao thấy số lạ nên trực tiếp nhận từ chối không thèm nghe.

Sau khi đã liên tiếp từ chối nhiều lần nhưng cuối cùng điện thoại lại tự động kết nối, Nhiên Tân Dao khóc không ra nước mắt mà nhìn điện thoại di động, rốt cuộc cô đã chọc phải nhân vật lớn nào vậy chứ?

“Vị anh trai này, hãy bỏ qua cho tôi có được không?”

Nhiên Tân Dao cầm điện thoại lên ghé sát vào tai, sau đó mới khó chịu mà than thở.

Giọng của Minh Tư Thành truyền đến từ loa điện thoại: “Đồng ý hẹn hò với anh, anh sẽ bỏ qua cho em”

Bình Luận (0)
Comment