Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 56

Chương 56: Nông Kính

Nói là châu thành, thế nhưng thực tế đây không khác một cái đồn quân sự là bao, dù đất đai rộng, nhưng địa hình lại hiểm trở, không tiện cho canh tác, người dân ở trên vùng này vốn sống tản mạn ra để có đủ đất đai trồng trọt. Do đó châu thành cũng chẳng qua là nơi ở của Nông Kính, gia quyến cùng đồng tộc của hắn, số người bên trong châu thành cũng không quá hai ngàn người, đã là nơi tập trung dân cư đông đúc nhất ở trên này.

- Người phía trước đứng lại, các ngươi là ai? Vì sao lại đến đây?

Khi đám kỵ binh còn cách châu thành chừng gần một trăm mét thì lính gác ở trên vọng gác đã quát lớn, có mấy tên thổ binh còn cầm nỏ chỉ về phía bọn hắn. Nguyễn Vô Niệm sợ đám người Đỗ Quân Đao không hiểu tiếng Tày - Nùng liền ra hiệu cho bọn hắn dừng lại. Nguyễn Vô Niệm gọi Thái Sung đưa cho hắn công văn giơ lên quá đầu để cho đám thổ binh nhìn rõ, sau đó dùng tiếng Tày - Nùng quát lớn.

- Ta là Ngự tiền vũ sĩ vệ uý, khâm sai do Diên Ninh hoàng đế đặc phái lên Hạ Lang gặp Nông Kính châu mục.

Nông Kính cũng vốn không phải là người bản địa nơi đây mà là người ở châu An Bình giáp giới với châu Hạ Lang. Kết quả sau khi đánh cướp bên đó không thể chống lại được Đàm Khoan nên đã chạy sang châu Hạ Lang chiếm đất ở đây, quy tụ được một số người quy phục tự xưng là châu mục. Triều đình khi đó cũng không quản đến nơi này nên không cử binh chinh phạt cũng không công nhận hắn làm châu mục, chỉ cần hắn quy thuận không gây rối là được. Không ngờ đến năm nay Nông Kính cùng Đàm Khoan lại đánh nhau, khiến cho vùng biên giới nơi này không yên, thực tế hai bên cũng không tốt đẹp gì mấy. Đó cũng là lý do vì sao mà Diên Ninh hoàng đế phái Vô Niệm lên trên châu Hạ Lang này.

- Xin chờ một chút, ta lập tức đi bẩm bảo châu mục.

Thổ binh quát lớn một tiếng liền chạy đi. Lúc này bên trong châu thành, Nông Kính còn đang mài một cái rìu sắt, đây chính là vũ khí của hắn, gần đây Đàm Khoan liên tục tập kích các buôn làng phụ thuộc hắn xung quanh châu thành bắt đi không ít người cùng dê bò khiến cho Nông Kính không khỏi tức giận, hắn đã quyết định chờ thêm mấy ngày nữa, khi trai tráng ở các buôn làng được đưa đến hắn lập tức đánh sang An Bình cướp bóc một phen.

Lúc này thổ binh đi vào nói.

- Bẩm châu mục, ở bên ngoài có một đội kỵ binh xưng là người do triều đình phái đến.

- Triều đình? Triều đình nào?

Nông Kính không khỏi ngạc nhiên, hắn ở đây làm thổ hoàng đế đã lâu, hai triều đình Minh - Việt còn chưa cử người đến bao giờ. Thổ binh nói.



- Dạ là triều đình Đại Việt.

- Có bao nhiêu quân?

Nông Kính giật mình nói, hắn ý nghĩ đầu tiên chính là triều đình Đại Việt muốn phái binh đến chinh phạt hắn rồi, nếu như vậy hắn tuyệt đối sẽ phải người sang Quảng Tây để cầu cứu Tổng đốc Lưỡng Quảng Vương Cao. Đại Việt và Đại Minh dù nói là Thiên triều và phiên quốc, thế nhưng khác với Đại Minh và Triều Tiên, giữa Đại Việt và Minh triều có sự ma sát biên giới rất lớn, cả hai bên đều muốn nhân cơ hội mà chiếm các châu, sách, động ở vùng biên giới của nhau. Nếu như bây giờ Nông Kính ngỏ ý đầu phục vào Đại Minh, Vương Cao tuyệt đối sẽ phái quân đến chiếm đóng tại châu Hạ Lang.

Thế nhưng thổ binh đáp.

- Dạ không, ở bên ngoài chỉ có mười lăm kỵ sĩ, bảo rằng phụng lệnh hoàng đế Đại Việt đến gặp châu mục.

Nghe chỉ có mười lăm kỵ sĩ Nông Kính không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn thực sự không muốn đối đầu với Đại Việt, bởi vì quân Minh xa chỉ e không cứu được lửa gần. Nông Kính ho khan một tiếng nói.

- Nhanh mới khâm sai triều đình vào, không được thất lễ, lệnh cho người ở dưới chuẩn bị rượu thịt, hôm nay ta sẽ tiếp đãi khâm sai.

- Dạ, châu mục!

Đoàn người của Nguyễn Vô Niệm rất nhanh được đưa vào bên trong châu thành. Nguyễn Vô Niệm cưỡi ngựa trên con đường đất, lúc này hắn cũng quan sát xung quanh, bên trong này thực sự rất bẩn, những căn nhà sàn được xây dựng hỗn loạn, không có chút quy luật nào, phụ nữ, trẻ em bên trong lúc này cũng tò mò, đánh giá những người ở dưới miền xuôi đang tiến vào trong thành. Nguyễn Vô Niệm còn thấy được rằng lúc này số trai tráng ở trong châu thành lại khá nhiều, nhưng dường như lại không phải người ở trong thành, mà là ở những buôn làng khác đến khi bọn hắn tụm năm tụm ba chia thành rất nhiều nhóm nhỏ.

Ở căn nhà sàn lớn nhất bên trong châu thành, Nông Kính đã đi ra bên ngoài chờ đợi sẵn Nguyễn Vô Niệm ở đó, nhìn thấy đội kỵ sĩ y giáp chỉnh tề, xếp theo hàng dọc chậm rãi tiến lên, trầm tĩnh như rừng nhưng vững chãi như núi Nông Kính không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đối đầu với Đại Việt, bởi vì so với quân Minh, quân Việt dù ít hơn, dáng người thấp hơn một chút nhưng cực kỳ thiện chiến, quân Minh không thể so được.


- Chào quan... khâm sai!

Nông Kính dùng tiếng Kinh sứt sẹo của mình cố gắng hành lễ với Nguyễn Vô Niệm để tạo một ấn tượng tốt. Nguyễn Vô Niệm gật đầu lại dùng tiếng Tày - Nùng nói với hắn.

- Chào châu mục, hôm nay ta không báo mà đến, làm phiền đến châu mục rồi.

Nghe Nguyễn Vô Niệm nói tiếng Tày - Nùng trôi chảy như vậy Nông Kính không khỏi bất ngờ, Vô Niệm gọi hắn là châu mục làm hắn càng vui vẻ hơn, hắn cho rằng đó chính là sự công nhận của triều đình Đại Việt đối với hắn. Thực tế Vô Niệm chẳng qua cũng chỉ là khách sáo với hắn một chút, dù sao Đại Việt cũng không có chức châu mục, gọi Nông Kính như vậy chẳng qua cũng chỉ là để dụ dỗ hắn mà thôi. Nông Kính lại tưởng là thật, ấn tượng của hắn đối với Nguyễn Vô Niệm liền trở nên rất tốt, Nông Kính nói.

- Quan trên nói tiếng Tày - Nùng thật tốt, chẳng lẽ quan trên cũng là người Tày hay người Nùng hay sao?

Nông Kính biến từ khâm sai thành quan trên hàm ý như là hắn và Vô Niệm là đồng liêu với nhau, Vô Niệm là cấp trên của hắn, cho Vô Niệm đầy đủ sự tôn trọng. Vô Niệm đương nhiên không vạch trần, nhiệm vụ lần này của hắn là trấn an Nông Kính chứ không phải là đi bắt bẻ hắn. Vô Niệm nói.

- Ta đương nhiên là người Kinh, nhưng dù là người Kinh, người Nùng hay người Tày chẳng phải đều là anh em cả sao, việc gì phải phân biệt như vậy.

Nông Kính có chút không hiểu vì sao Nguyễn Vô Niệm lại gọi các dân tộc là anh em với nhau, thế nhưng điều đó không quan trọng, hắn cũng liền thuận theo nói.

- Đúng vậy, đúng vậy, đều là anh em, mời quan trên vào trong.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu, lúc này mới xuống ngựa, hắn đi đến lại rất tự nhiên kéo tay Nông Kính đi đến bên xe hàng nói.

- Diên Ninh hoàng đế nghe nói người Tày - Nùng anh em ở trên này bị đám người Đàm Khoan ức hiếp nên không khỏi tức giận muốn phát binh chinh phạt để rửa mối thù này. Thế nhưng ngặt nổi lúc này giặt cỏ phía Nam mới yên, việc binh đã nghỉ, gươm giáo đã mòn, nhất thời còn chưa thể phát binh, vì vậy lệnh cho ta lên Hạ Lang đem theo một chút vũ khí, sắt để cho những người Tày - Nùng anh em có thể đánh trả lại đám người Đàm Khoan gian ác.


Nguyễn Vô Niệm lời nói mềm mỏng, không nói đến quân thần mà chỉ nói đến tình nghĩa của ba dân tộc anh em, dù sao ở đây trong đám người Việt cũng chỉ có Nguyễn Vô Niệm biết tiếng Tày - Nùng, hắn nói làm sao mà chả được. Thế nhưng ngược lại điều này lại làm cho Nông Kính cảm động, lần đầu tiên một người Kinh, hơn nữa còn là quan lớn ở triều đình, khâm sai đại thần của Đại Việt nhưng nói chuyện với hắn không có chút nào là trịch thượng của bề trên, mà chỉ dùng tiếng anh em để nói chuyện, điều này làm cho một người ngoại lai như Nông Kính cảm thấy hắn thực sự được trân trọng, tình cảm của Diên Ninh hoàng đế, của vị khâm sai đại thần này đối với hắn rất chân thành. Đương nhiên phải kể đến trình độ biểu diễn cơ mặt đến thượng thừa của Vô Niệm.

Nhìn thấy Nông Kính ánh mắt đã chớp động, Nguyễn Vô Niệm lại nói tiếp.

- Chưa hết, chưa hết, ở đây ta biết những người anh em Tày - Nùng rất thiếu muối, vì vậy lén triều đình mang lên đây một bao tải lớn. Chừng này có lẽ đủ cho anh em trên này ăn một thời gian.

Quả thực triều đình quản lý muối rất chặt, nếu không phải Nguyễn Vô Niệm treo cờ của triều đình, có công văn, thì khi hắn đi qua các trạm kiểm soát trên quan đạo tuyệt đối sẽ bị bắt vì tội "buôn muối lậu".

Nhìn đống muối trắng tinh đổ ra trước mặt, lần này Nông Kính không nhịn được mà chảy nước mắt rồi, thậm chí những người đồng tộc đứng xem xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, đôi mắt lộ ra tinh quang. Phía trên này thực sự rất thiếu muối phần vì sự quản chặt của triều đình, phần vì đường xá trắc trở, rất ít người có thể đi đến được thành trấn để mua muối, vì vậy nhiều lúc bọn hắn còn phải đốt rễ cây để ăn thay muối. Giờ nhìn thấy khâm sai đại thần đem lên cho bọn họ một bao tải muối lớn, ai ai cũng mừng rỡ. Bọn hắn trong lòng đã đánh dấu Vô Niệm: Đây là một vị quan tốt.

======++
Vấn đề Nông Kính và Đàm Khoan trong ĐVSKTT (2013) Tr.604 có chép: "Bấy giờ trấn Thái Nguyên tiếp giáp với địa giới châu phủ Thái Bình tỉnh Quảng Tây, đầu mục của trấn và của châu là Nông Kính và Đàm Khoan cướp giết người và bắt trâu bò của nhau để chiếm lấy địa giới..." Tuy nhiên trong bản cũ lại viết là: "...đầu mục của trấn và của châu là Nông Kính và Đàm Khoan cướp giết người và bắt trâu bò của nhau để chiếm lấy địa giới nước ta...", về sau cũng không có ghi gì nữa. Nên sự vụ của Nông Kính và Đàm Khoan tác phỏng đoán rằng xảy ra trên vùng giao giới hai nước, lúc bên ta lúc bên tàu, đồng thời sử cũ không ghi gì thêm về việc này nên tác phóng tác nó thành ra những chương trong truyện.





Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:
Bình Luận (0)
Comment