Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 181

Chư Cát Hầu sẽ quang minh chính đại đấu với mình một trận? Đương nhiên Hỉ Ca không tin. Cho tới bây giờ, cô luôn biết Chư Cát Hầu chẳng phải là chính nhân quân tử. Đồng dạng, cô cũng không phải là người tốt gì cho cam. Quy tắc này nọ được đặt ra không phải để cho người ta phá vỡ hay sao?! Hỉ Ca thật tự nhiên nuốt vào một viên giải độc hoàn, thuận tiện giải quyết tên thích khách, sau đó mới quay đầu nhìn chiến trường.

Tình huống so với cô tưởng tượng còn muốn tốt hơn. Đại khái đối phương quá mức ỷ lại đám người của Chư Cát Hầu. Nhưng đám người này chưa kịp phát huy tác dụng đã bị đám thích khách dưới trướng Sở Tiếu Ca quấn chân. Có điều, đám người này đúng là cao cấp ngoạn gia của Khổ Độ, thực lực rất cao, đánh chính diện với thích khách của Thứ mà còn có thể chiếm thượng phong.

“Có cần qua đó hỗ trợ không?” – Hỉ Ca nhìn chiến đấu ở xa xa, quay đầu hỏi Thất Tử, người hiểu rõ tình hình hơn cô bởi vì dù sao đám thích khách kia cũng là do hắn bồi dưỡng lên.

“Yên tâm. Sẽ không thua. Vẫn nên qua chỗ Cuồng Vũ thì hơn.” – Thất Tử rất tin tưởng vào người của hắn. Hỉ Ca không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của Thất Tử.

Phải thừa nhận, nhóm người của Khổ Độ có thực lực cao hơn đội tinh anh của Long Môn rất nhiều. Nếu không có Thứ ra tay giúp đỡ, chỉ sợ người nằm đo đất là Long Môn. Bất quá, chuyện này không đáng quan tâm cho lắm, bởi vì đây chỉ mới là bắt đầu. Nếu họ không thể một lần hủy diệt toàn bộ Long Môn, vậy thì chờ bị trả thù đi. Hiện tại, trừ bỏ đoàn đội của Khổ Độ đang giao triền cùng Thứ, những người còn lại đã loạn thành một đoàn. Mới nửa giờ mà thôi, không ngờ cục diện đã rối tinh rối nùi rồi.

Đám thích khách của Khổ Độ rốt cuộc có chỗ dùng. Bọn hắn chuyên tìm ngoạn gia cấp cao của Long Môn mà xuống tay, hơn nữa còn là tổ đội 3 người đi đối phó một người. Cũng may, đám tinh anh của Long Môn có chút hiểu biết nhau, phối hợp tương đối ăn ý, sau khi bị giết vài người, cả đám nhanh chóng tụ tập thành đội nhóm, không đi riêng rẻ nữa, xoay lưng hỗ trợ nhau giết ra ngoài. Không ai nghĩ đến chuyện đi truy giết đám thích khách của Khổ Độ. Loại thời điểm này, việc đó là không đáng, chẳng bằng đi giết thêm mấy mạng người còn hơn. Huống hồ, sau khi bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đám thích khách không dám tùy tiện ra tay nữa.

Hỉ Ca và Thất Tử không chạy lên tiền tuyến. Hai người lượn lờ xung quanh, kiếm mấy con mồi yếu mềm mà giải quyết. Không phải Hỉ Ca không muốn xông pha chiến trận, vấn đề là, cô hiện tại là bang chủ, nếu bị giết, Long Môn chẳng còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta. Sau khi Chư Cát Hầu bị xử lý, đối phương không đặt chú ý lên người cô. Lại nói, cô đi cùng Thất Tử, cho dù họ phái qua một đội 5 người cũng không thể làm gì cô nha. Bang chúng bình thường dĩ nhiên không muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Một giờ sau, trên chiến trường, mỗi phe còn lại khoảng 800~900 nhân mạng. Đối phương mang đến hơn 6 ngàn, vậy mà số người còn sống hiện giờ cũng chỉ xấp xỉ Long Môn. Nhưng mà những người này đa phần là ngoạn gia có thực lực mạnh. Tình hình này, Long Môn nguy hại.

Hỉ Ca biết, một giờ đầu tiên là thanh trừng, dọn dẹp những người không liên quan. Giờ đây mới thực sự là cuộc tử chiến. Hỉ Ca và Thất Tử tiến vào đội ngũ của Cuồng Vũ, cùng mọi người so vai chiến đấu.

Một lát sau, Hỉ Ca đột nhiên phát hiện một việc khá thú vị. Chẳng hiểu tại sao đối phương cứ nhắm vào người của gia tộc Bán Thế mà ra tay, hơn nữa, lúc ra tay còn trừng mắt cực kỳ hung ác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Nếu chỉ một người có biểu hiện như vậy cũng thôi đi, cố tình có hơn 100 người đều biểu hiện ra như vậy. Làm cho người khác không hiểu ra làm sao cả.

“Bọn hắn vì sao lại có vẻ mặt oán hận như vậy?” – Hỉ Ca quay sang nói chuyện phiếm với Cô Tửu. Dù sao hiện giờ toàn là tinh anh đánh tinh anh, chủ yếu là so độ bền trang bị, ra tay giết người coi bộ hơi khó. Hơn nữa, Hỉ Ca là tay đấm chủ lực cho nên được nguyên một đám người bao bọc ở giữa, không bị áp lực nặng, cô có thể thong dong mà nói chuyện phiếm.

“Vừa rồi Khờ Dại nhờ thích khách che chắn, sau đó phóng một cái quần công vào khu vực dày đặc nhất của đối phương.”

“Giết bao nhiêu?” – Quần công cỡ nào có thể khiến những người kia trở nên điên loạn muốn đem Khờ Dại bằm thây như vậy?

“Vẫy một cái, chết hơn trăm.”

“Đùa à, hiện tại sao có thể xuất hiện cấm chú?” – Hỉ Ca cao giọng hỏi. Loại quần công mà vẫy một chiêu liền lấy hơn trăm mạng người, hồi xưa Hỉ Ca từng học qua. Nhưng hiện tại, cấp bậc ngoạn gia đâu có cao, với lại chân chính đầu lĩnh boss còn chưa xuất hiện, làm sao có thể học được cấm chú chứ? (kỹ năng thư của cấm chú rơi ra từ boss đầu lĩnh cấp 100 thì phải)

“Cái này ta không biết. Bất quá tình trạng của Khờ Dại không tốt cho lắm, trực tiếp rớt một cấp, hơn nữa hiện tại bị rơi vào trạng thái suy yếu, pháp lực tiêu hao gấp 3 lần.” – Cô Tửu nhún vai trả lời. Ai cũng có bí mật riêng. Giống như hắn rất muốn biết từ đâu mà Hỉ Ca có kỹ năng thêm huyết, nhưng hắn chưa bao giờ tò mò hỏi cô, dù cho quan hệ giữa hai người thân tới đâu thì đó vẫn là chuyện riêng của Hỉ Ca. Tương tự, Khờ Dại vì đâu học tới loại cấm chú này, đó là bí mật của tên kia.

“Hắn rốt cuộc đã giết ai?” – Hỉ Ca không tin Khờ Dại hy sinh lớn như vậy mà không có dụng ý.

“Khụ khụ…. là hai bang chủ của đối phương. Ngay cả Ngũ Linh cũng bị giết.”

“…” – Hỉ Ca đơ luôn. Quái không được bọn kia giận đến tím tái mặt mày như vậy. Giết 10 tên bang chúng cấp thấp mới được đến một điểm tích phân, giết bang chúng 80 cấp trở lên thì được 2 điểm tích phân. Khờ Dại xử một chiêu liền lấy về 400 điểm tích phân cho Long Môn.

Chỗ Hỉ Ca thắc mắc là, Khờ Dại sẽ làm ra hành động vì nghĩa diệt thân như thế này sao?

Đến cuối cùng, chiến trường có thể thuận lợi chấm dứt hay không, phải chờ xem tình hình chiến đấu bên Sở Tiếu Ca. Có lẽ, Chư Cát Hầu ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Sở Tiếu Ca lại đem tất cả thích khách dưới trướng đầu nhập Long Môn. Khổ Độ mang qua 10 ngoạn gia hàng top và 60 ngoạn gia thuộc hàng cao thủ. Nhưng bên Hỉ Ca đem ra hơn 100 thích khách, cao thủ thích khách. Hai phe đối chiến, kết quả, Thứ thắng. Không phải thắng bởi nhân số mà thắng nhờ vào thủ đoạn âm hiểm. Ta nói, đánh nhau với bọn thích khách của Thứ là hành vi ngu xuẩn. Sau khi giải quyết xong đội ngũ tinh anh kia, đám thích khách của Thứ liền tràn qua đại chiến trường càn quét. Cơ bản, mỗi một đao chém xuống là lấy đi một mạng người. Thích khách toàn bộ là lão thủ PK, giết người đối với họ đơn giản như chặt rau.

Rất nhanh, Long Môn liền chiếm tiên cơ.

Vừa đúng 2 giờ, người của cả hai phe bị hệ thống đuổi ngay ra ngoài. Cuồng Vũ lập tức đem hình ảnh quăng lên diễn đàn. Quân sư của Khổ Độ vì muốn đối phó một bang phái cấp 2 là Long Môn Khách Điếm mà đồng ý gia nhập bang hội rác rưỡi này nọ, đây là phong thái của đại bang hay sao?

Bài post của Cuồng Vũ vừa xuất hiện, tin tức liền lan truyền như sóng phát thanh. Mọi người còn nhào vào mổ xẻ vấn đề. Có người cho rằng hành động này không chỉ là âm mưu của Khổ Độ, có lẽ dính líu với Thần Điện nữa. Nói làm sao, vì một bài post, thanh danh của Long Môn liền bay lên.

Hành động của Cuồng Vũ đã đem Long Môn đẩy về phía đối lập với Khổ Độ. Nhưng đồng thời đây cũng là phương thức quy tụ lòng người nhanh nhất. Vì sao Khổ Độ phải phí tâm tư đi đối phó với Long Môn? Nếu Long Môn không có thực lực mạnh, Khổ Độ vì sao phải làm như vậy chứ? Chỉ riêng điểm này đã giúp Long Môn thu tới chú ý của rất nhiều ngoạn gia. Trên đời này, người tò mò không hề ít nha.

Hỉ Ca thật không nghĩ tới, vừa chiến đấu xong liền nhìn thấy Minh Độ Thiên. Anh ta mang theo người của Khổ Độ đứng đợi ở bên ngoài võ trường. Lại nói, trên diễn đàn thảo luận đủ loại vấn đề nhưng tuyệt đối không có kẻ nào dám mang Minh Độ Thiên ra chửi xéo này nọ.

Đây là muốn ra oai sao? Hỉ Ca nhếch mép, cùng Cuồng Vũ sóng vai đi qua. Trong khi đó, toàn bộ thích khách của Thứ thì thành thật đứng sau lưng Thất Tử, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Khổ Độ bên kia.

Nhìn cảnh này, người sáng suốt liền biết thân phận của Thất Tử. Lại nhìn đám thích khách đứng sau lưng hắn, có thể dễ dàng liên tưởng đến bối cảnh của Long Môn. Không phải ai cũng có tư cách thỉnh toàn bộ thích khách của Thứ đồng thời xuất hiện như vậy. Nhìn ra được, Long Môn không phải là bang phái loại xoàng. Đây chính là ý niệm trong đầu của rất nhiều ngoạn gia tự do có mặt ở hiện trường. Ý niệm này rất nhanh liền biến thành tin tức truyền đi khắp các đại lục, thậm chí trở thành tin tình báo đưa đến cho các lão đại của các đại bang phái.

“Minh bang chủ đến đón người sao? Sớm biết Minh bang chủ đau lòng Chư Cát Hầu như vậy, lúc ra tay tôi đã nương tình rồi.”

Nếu đã quyết định xây nhà ở Nam Uyên đại lục, Hỉ Ca liền không ngại đối mặt với Minh Độ Thiên. Bởi vì đối với cô mà nói, hiện giờ, anh ta chỉ là người qua đường giáp, không đáng quan tâm.

“Việc này không phải chủ ý của anh.” – Minh Độ Thiên khi nói chuyện với Hỉ Ca, vẻ lạnh lùng thường nhật bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ôn hòa. Điều này thật khiến người khác đại khai nhãn giới.

“Vậy à? Nguyên lai quân sư đại nhân có thể vượt qua quyền hạng của bang chủ sao. Tôi hôm nay mới biết à.” – Hỉ Ca mới không tin. Nếu Minh Độ Thiên không ngầm ra lệnh, Chư Cát Hầu sao dám tự tiện ra tay đối phó với cô. Anh ta muốn lừa ai chứ? Lừa quỷ đi!

“Hỉ Ca, bằng vào quan hệ của chúng ta ngày trước, không cần phải như vậy. Anh nói là sự thật. Em tin hay không đều không sao cả. Chư Cát Hầu đã rời khỏi Khổ Độ, hắn không còn là người của Khổ Độ nữa.” – Minh Độ Thiên tuyên bố làm cho ai cũng sửng sốt. Chư Cát Hầu chính là quân sư của Khổ Độ, còn là phó bang chủ, vậy mà bị trục xuất, chuyện này sao có thể?! Nhưng đây chính miệng Minh Độ Thiên nói ra, hơn nữa còn tuyên bố giữa chốn đông người.

Lời nói của Minh Độ Thiên chẳng làm cho Hỉ Ca vui lên tí nào. Ngược lại, cô bắt đầu lo lắng. Chư Cát Hầu là tâm phúc của Minh Độ Thiên. Làm sao anh ta có thể đuổi hắn được. Chuyện này khẳng định có nguyên nhân ẩn tàng. Hy vọng không liên quan đến cô.
Bình Luận (0)
Comment