Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 182

Nhiều người có suy nghĩ giống Hỉ Ca, nhưng người bình thường chỉ thích xem náo nhiệt, ai lại rỗi hơi mà phân tích này nọ, cho dù có động não suy nghĩ thì cũng chưa chắc hiểu được ý đồ của Minh Độ Thiên. Cho nên, đại bộ phận người vây xem nghĩ rằng bang chủ của Khổ Độ đây là đến giải thích, còn là loại thành ý giải thích. Nghĩ xem, ngay cả tâm phúc dưới trướng mà anh ta còn không bao che, đủ thấy anh ta là loại người đại nghĩa diệt thân đến cỡ nào. Vốn dĩ, Hỉ Ca còn muốn gây khó dễ, nhưng hiện tại cô không thể mở miệng, nếu không sẽ mang tiếng nhỏ nhen, cô không thể bôi xấu tên tuổi của chính mình.

“Hy vọng Chư Cát Hầu thuận buồm xuôi gió.” – Hỉ Ca cười mà không cười nói một câu. Tốt nhất Chư Cát Hầu nên ly khai Nam Uyên đại lục xa một chút, nếu không, cô tâm tình không tốt, có lẽ sẽ kéo người luân bạch hắn.

“Đa tạ.” – Minh Độ Thiên nói xong ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Hỉ Ca, rồi lại lơ đãng quét mắt qua người đứng phía sau cô là Thất Tử, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kị. Nếu đoán không sai, người này chính là Thất thiếu gia. Không ngờ, hai người bọn họ kéo từ trò chơi ra đến đời thực. Hắn quả nhiên đã chậm chân…

Minh Độ Thiên rời đi. Hỉ Ca nhìn lướt xung quanh, không thấy Chư Cát Hầu, xem ra hắn đã bỏ đi từ sớm. Về phần 2 bang phái khiêu chiến với cô, bọn họ chỉ là vật hy sinh mà thôi, Hỉ Ca không có cảm giác đặc biệt gì. Chiến đấu xong rồi liền tự giải tán thôi.

Bang chiến tự nhiên có chỗ tốt của nó.

Bang phái thắng trận, cơ cấu kiến trúc của tổng đàn bang hội tăng thêm một bậc. Hơn nữa, mỗi thành viên tham gia hoạt động đều được hệ thống thưởng cho điểm cống hiến, điểm kinh nghiệm và kim tệ. Bang phái thua cuộc thì bị rớt một bậc, nếu ban đầu không đủ bậc thì sau khi thua trận sẽ bị giải tán. Cho nên mới nói, ngẫu nhiên tham gia bang chiến cũng tốt, dĩ nhiên, bọn họ phải thắng trận mới được.

Như Hỉ Ca dự liệu, nhóm ngoạn gia vừa mới gia nhập Long Môn sau kỳ bang chiến này đều có hảo cảm với bang phái. Kênh bang phái trò chuyện náo nhiệt hẳn lên. Mọi người trải qua một hồi đại chiến với nhau tự nhiên liền quen thuộc. Náo nhiệt một hồi, mọi người nên làm gì đều đi làm. Rất nhanh, cả võ trường không còn ai. Vừa lúc nhìn thấy Khờ Dại đang chuẩn bị đi, Hỉ Ca vội đuổi theo.

“Ngươi muốn gì nữa?” – Khờ Dại vẫn ở trong trạng thái suy yếu, không đến nỗi đi đứng không xong nhưng sắc mặt quả thật rất kém.

Trạng thái suy yếu này duy trì suốt một ngày, cho nên hắn đang tính đi tìm một khách điếm thuê phòng nghỉ ngơi. Dĩ nhiên bang chủ trả tiền, đây là hắn vì bang phái cống hiến sức lực nha. Về phần bị rớt mất một cấp, đối với hắn mà nói, không tính tổn thất lớn. Trên bảng danh sách tổng kết, hắn giết người nhiều nhất, phần thưởng của hắn đương nhiên cũng nhiều nhất. Mặc dù điểm kinh nghiệm mà hệ thống thưởng cho không đủ để hắn lấy lại cấp bậc bị mất nhưng không kém bao nhiêu. Quan trọng nhất là, hắn đạt được mục đích.

“Đến đến, bọn mình tán gẫu một chút.” – trực giác nhạy bén của Hỉ Ca nói cho cô biết, chuyện này nhất định có bí mật.

Khờ Dại cùng Hỉ Ca nhỏ to tâm sự, phía bên kia, Hiểu Hiểu và Thất Tử cứ chốc chốc lại len lén nhìn trộm, đáng tiếc không thể nghe được cái gì. Sau khi bọn họ nói chuyện xong, Khờ Dại tiếp tục vẻ mặt suy yếu, dựa trên người Hiểu Hiểu bước đi. Hỉ Ca đứng nhìn theo, miệng nở nụ cười thật quỷ dị. Khờ Dại và Hiểu Hiểu, thoạt nhìn, có vẻ Khờ Dại là người bị hiếp đáp, nhưng mà… sự thật thế nào, ai biết được. Hy vọng lần này Hiểu Hiểu có thể mạnh tay chặt đứt tơ tình, bằng không, tên này sẽ không chết tâm.

Sở dĩ Khờ Dại liều mạng, nguyên nhân là vì một hồi đánh cuộc với Hiểu Hiểu. Người thắng cuộc có thể yêu cầu người thua cuộc làm một việc. Rõ ràng đây là Khờ Dại đào hầm cho Hiểu Hiểu nhảy vào. Đợi đến lúc Hiểu Hiểu biết được sự thật… khẳng định sẽ có trò vui… Hỉ Ca quyết định đi mua cái bản đắng (???), sau đó trở về bang hội chờ xem náo nhiệt.

Lần này chỉ là một cái bang chiến loại nhỏ mà thôi. Trở về, bọn họ cần phải chấn chỉnh mọi sự trong bang. Hiện giờ đã không phải là thời gian mới khai phá trò chơi, không thể mò mẫm mà đi. Hiện giờ, muốn phát triển, họ phải dùng một tư thế ngạo nghễ mà quật khởi.

Trong đại sảnh của tổng đàn, chỉ có Cuồng Vũ và Hỉ Ca ngồi chơi xơi nước. Thất Tử đã bị Sở Tiếu Ca lôi đi “bồi dưỡng tình cảm”, Hỉ Ca thiệt bội phục trình độ đeo bám không tha của Sở Tiếu Ca nhà cô. Hồi trước, cấp bậc của Thất Tử không bằng Sở Tiếu Ca, tự nhiên uy phong xụt giảm, PK với Sở Tiếu Ca bị thua 2 lần, sau đó Thất Tử liền thượng ẩn (thượng tuyến ẩn danh). Kết quả, lần sau gặp lại, Thất Tử thắng liên tục hơn 80 trận. Đáng thương Sở Tiếu Ca, không biết bao giờ mới lấy lại được sự tự tin.

“Có tin! Bọn Chư Cát Hầu đi Đông Châu Xích Hỏa. Ta đoán bọn hắn qua đó tiếp quản thế lực.” – Cuồng Vũ lên tiếng.

“Lam Sắc chịu thỏa hiệp à? Thật không ngờ a~” – Hỉ Ca phải công nhận, thủ đoạn của Minh Độ Thiên đúng là lợi hại. Vừa thấy địa bàn ở Nam Uyên tạm ổn liền có ý định nhúng chàm địa bàn của người khác.

“Vực Sâu rơi vào tay cô ta đúng là bi kịch. Nếu Phần Thiên biết được chuyện này, không biết sẽ có biểu tình gì đây.” – Cuồng Vũ cười lạnh nói.

Đông Châu Xích Hỏa hiện giờ giống như một khối bánh ngọt vô chủ. Đừng tưởng có Vực Sâu trụ ở đó thì người ta sẽ kiên dè. Hiện tại, căn bản không ai để ý đến Vực Sâu. Sau khi bọn Hỉ Ca rời đi, Vực Sâu đã rơi vào thế lụn bại. Đến lúc Phần Thiên bỏ đi, tình hình đã không thể vãn hồi. Bây giờ, Vực Sâu rơi khỏi vị trí bát đại bang phái, nó đã đi đến hồi suy tàn rồi. Trong trò chơi, mỗi ngày đều phát sinh rất nhiều chuyện. Vực Sâu quật khởi nhanh mà suy tàn cũng nhanh. Người ta cảm khái vậy thôi chứ không có nhiều người để tâm cho lắm.

Không có thế lực của Vực Sâu uy hiếp, Đông Châu Xích Hỏa trở thành một món mồi béo bở, ai cũng muốn giành ăn, chẳng qua Minh Độ Thiên nhanh tay hơn người khác một chút. Thật sự, nếu Hỉ Ca có đủ thực lực, cô đồng dạng không buông tha cho món mồi này, đáng tiếc…

“Chư Cát Hầu là đi tiếp quản Vực Sâu hay là thành lập bang phái mới?” – Hỉ Ca hỏi.

“Ta nghe nói là lập bang mới.”

“… ờ… hy vọng hắn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Hỉ Ca trầm ngâm… Đông Châu Xích Hỏa còn có Niếp Lãng, cô lại quên mất người này.

Thời gian cô còn ở Đông Châu Xích Hỏa, Niếp Lãng không bao giờ chủ động khơi mào tranh chấp. Nhưng chuyện này không đại biểu rằng anh ta không có thực lực. Trước kia, nếu nói Vực Sâu là hoàng đế của Đông Châu Xích Hỏa thì Niếp Lãng chính là một vị vương gia tiêu sái. Bây giờ, Vực Sâu rơi đài, Niếp Lãng có thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn hay sao? Cho dù Niếp Lãng và Minh Độ Thiên có quan hệ không tồi, nhưng ai biết chuyện gì sẽ phát sinh chứ?!? Hỉ Ca cảm thấy, nhất định đại lục bên đó sẽ có trò vui cho cô xem.

“Đúng rồi, đám người Phong Bão thực lực rất tốt. Bang chiến lần này, Khờ Dại có điểm tích phân cao nhất (giết người nhiều nhất), xếp cao thứ hai chính là đám thích khách của Phong Bão.”

“Ý ngươi là?” – Hỉ Ca đã nói cho Cuồng Vũ biết bản giao kèo giữa cô và Phong Bão. Nếu Cuồng Vũ chủ động nhắc tới, vậy là có tính toán gì rồi.

“Đám thích khách này có thể bồi dưỡng, cũng có thể tiến vào tinh anh đoàn.”

“Vậy lưu bọn hắn lại.” – Hỉ Ca muốn lưu bọn Phong Bão lại, kỳ thật rất dễ dàng. Thời gian một tháng, cô hoàn toàn có cái tự tin mình sẽ làm được.

“Việc này cứ để ta. Bất quá, ngươi làm bang chủ không phải quá rãnh rỗi à?” – vừa làm phó bang chủ lại kiêm luôn chức vị thư ký cho bang chủ, có phải mình quá bi thảm rồi hay không?! Biết trước hồi đó ở lại Thiên Nhãn cho xong. Hồi xưa, mỗi ngày chỉ lo đi kiếm chuyện bát quái của người khác, thiệt là vui vẻ. Điều khiến cho Cuồng Vũ thấy an ủi một chút đó là cô đã tìm được tri kỷ ở bang phái này. Người đó chính là A Ly. Công phu lấy tin bát quái của A Ly không thua kém Cuồng Vũ bao nhiêu, trình độ xào nắn chuyện xưa thì chỉ có hơn chứ không kém a~

“Đừng oán nữa. Hoạt động bang phái lần này để ta tổ chức đi.” – để giúp ngưng tụ lực lượng của bang phái, vậy thì hoạt động bang phái là lựa chọn tốt nhất. Loại hoạt động này, lần đầu tiên nên để bang chủ tổ chức. Dù sao, bang chủ mới là tâm lực chính.

“Ngươi tính tổ chức hoạt động gì?”

“Đánh kiến thành lệnh được không?” – Hỉ Ca cười nói. Số lượng thành viên không sai biệt lắm, có thể đi đánh kiến thành lệnh. Hỉ Ca không thiếu kiến thành lệnh. Cát Tường đã sớm đưa cho cô rồi. Cô chỉ muốn đưa thành viên đi thử luyện thôi. Từ trong chiến đấu mới chân chính hiểu rõ về nhau.

“Chủ ý không tồi. Đi liền bây giờ?” – Cuồng Vũ rất ủng hộ loại hoạt động lớn như thế này. Nếu thành công, đối với bang phái mà nói, sẽ mang tới ưu đãi rất hậu hĩnh.

“Không. Trước tiên tổ chức hội luận võ trong bang phái, thành viên từ 70 cấp trở lên có thể tham gia. Hôm nay liền thông báo đi, 10 ngày sau chúng ta bắt đầu.”

Kỳ thật, từ rất lâu về trước, Hỉ Ca đã có ý tưởng muốn bày ra một hội luận võ. Bất quá, lúc còn ở Vực Sâu, không có người tán thành, mà cô khi ấy chỉ là phó bang chủ, tiếng nói không đủ trọng lượng. Hơn nữa, loại hoạt động này, phần thưởng luôn rút từ túi riêng của bang chủ. Hồi đó, Phần Thiên không đồng ý, Hỉ Ca lại không thể vượt quyền, cuối cùng ý tưởng bị bỏ dở. Còn hiện tại, đây chính là bang phái của cô, muốn ngoạn thế nào thì ngoạn thế đó a.

“Cũng tốt, thuận tiện có thể tìm ra vài tên có thực lực. Ngươi là bang chủ, lần này ngươi tự chuẩn bị phần thưởng đi.” – Cuồng Vũ bĩu môi. Ai biểu Hỉ Ca là phú bà, mỗi tháng thu về mấy chục vạn kim tệ. Nếu không bắt Hỉ Ca ói bớt tiền ra, chính là có lỗi với nhân tâm à…

“Gọi Cô Tửu đến đi. Ta có chuyện muốn cùng hắn bàn luận…” – Không có đạo lý bắt một mình Hỉ Ca nhỏ máu nha. Nói làm sao cũng phải kéo thêm người xuống nước. Cô Tửu đảm bảo còn giàu hơn cả cô. Chuyện tốn tiền như này, Hỉ Ca tuyệt đối không buông tha cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment