Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 17

Tin tức Nam Hoa Vương bị Bạch Phong Hoa cự hôn ở kinh thành truyền đi ồn ào huyên náo. Rất nhiều người ban đầu không tin, nhưng là càng ngày càng nhiều người miêu tả sinh động về chuyện này, hơn nữa Nam Hoa Vương bên kia cũng không có đáp lại hoặc là phản bác, dần dần, mọi người tin chuyện này là thực. Có người kinh ngạc, có người phẫn nộ, có người vui sướng khi người gặp họa. Người phẫn nộ nhất, không phải là những đại tiểu thư yêu say đắm Nam Hoa Vương, mà là Triêu Dương công chúa. Triêu Dương công chúa ở biết được tin tức này, ném hết tất cả những vật có thể ném ở trong phòng. Trong lòng thề, nàng nhất định phải làm cho Bạch Phong Hoa trả giá đắt về việc này.

Bạch Phong Hoa cũng không biết chuyện gì, trong lòng nàng hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là đem tất cả những thứ tốt trước mắt chiếm làm của riêng. Phía sau nàng là kho dược liệu của Nam Hoa Vương, bên trong đa số đều là dược liệu tốt, thiếu chút nữa nàng đã chảy nước miếng rồi. Cư nhiên có nhiều dược liệu như vậy, đa số đều là những loại dược liệu mà rất nhiều hiệu dược không có. Trong Nam Hoa Vương có một luyện dược sư sơ cấp, những thứ này hẳn đều là do người kia chuẩn bị. Muốn bồi dưỡng một luyện dược sư trung cấp không biết sẽ lãng phí bao nhiêu dược liệu, luyện dược sư cao cấp thì càng không cần phải nói. Luyện dược sư là nghề kiếm được nhiều tiền nhất. Kinh nghiệm của luyện dược sư toàn bộ đều là do luyện dược lâu năm mà đúc kết thành, mà những dược liệu giá trị xa xỉ căn bản không thể dành cho những dân chúng thường tình. Cho nên, luyện dược sư cũng toàn những người xuất thân giàu có.

“Tiểu Thúy, ngươi đi…” Bạch Phong Hoa bảo Tiểu xích sát lại người nàng, thì thầm . Sắc mặt Tiểu Thúy chậm rãi thay đổi, cuối cùng cũng biến thành một mảnh kinh ngạc.

“Tiểu, tiểu thư, người thật sự muốn như vậy? Thật sự có thể sao?” Tiểu Thúy không yên bất an sợ hãi hỏi. Tiểu thư dùng chiêu thức ấy có phải quá đáng rồi hay không ? Nghe qua thì hình như không tốt lắm.

“Gọi ngươi đi thì ngươi cứ đi, không nên nhiều lời vô nghĩa.” Bạch Phong Hoa nghiêm mặt lạnh giọng giáo huấn nàng.

“Nhưng là, nhưng là…” Tiểu Thúy vẫn rất bất an do dự.

“Ngươi có đi hay là không?” Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn nàng.

“Ta đi, ta đi!” Tiểu Thúy chạy nhanh ra khỏi dược khố đi làm chuyện Bạch Phong Hoa phân phó.

Phối phương Nam Hoa Vương đã sớm sai người gởi một phần bản sao đưa đến Thừa tướng phủ giao cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa cũng đã ghi tạc phối phương trong đầu. Hiện tại chỉ còn cần lấy dược liệu . Sau đó thì nàng cùng Nam Hoa Vương luôn tự cho là đúng kia không ai nợ ai.

Bạch Phong Hoa nhìn dược liệu trước mắt mà hoa cả mắt, khóe miệng cong lên độ cong tà mị.

Nam Hoa Vương đang ở thư phòng, chiến khí của hắn đã đạt tới cấp 7, cũng đã không cần đi học viện học tập, cho nên bình thường hắn rất ít đi học viện học, hiện tại hắn chỉ còn cần chờ kỳ khảo hạch ba tháng sau.

Trên bàn học hé ra một tờ giấy thuộc loại tốt nhất, Nam Hoa Vương hạ bút ngưng thần, vẻ mặt chuyên chú, dường như đang viết cái gì. Nam Hoa Vương được xưng là mỹ nam thiên tài đệ nhất của kinh thành, không chỉ là có chiến khí cùng bề ngoài xuất sắc, mà hắn còn là một nam nhân văn võ song toàn. Thư pháp của hắn cũng thuộc vào hàng đứng đầu.

Thư pháp thì cần chú trọng tâm tình, Nam Hoa Vương giờ phút này trong lòng yên tĩnh như nước. Thường Phi ở bên cạnh im lặng mài mực hầu hạ.

Phía sau, người hầu hoang mang rối loạn chạy đến cửa thư phòng, thậm chí cũng không kịp hành lễ, vội vàng ồn ào hô to “Khởi bẩm Vương gia, không, không tốt rồi.”

“Chuyện gì kích động như thế, quy củ trong phủ ngươi cũng không hiểu sao?” Thường Phi ngẩng đầu nhíu mày quát lớn .

Nam Hoa Vương vẻ mặt bình tĩnh viết chữ như trước , dường như không có nghe lời của người ở cửa bẩm báo.

“Vương gia, không tốt, Bạch, Bạch tiểu thư đem dược liệu trong khố…” Người hầu lắp bắp khoa tay múa chân, hiển nhiên là đã bị kích thích thật lớn .

“Để nàng chọn là được, ta đáp ứng nàng rồi.” Nam Hoa Vương vẫn thực bình tĩnh viết chữ cuối cùng, “Thiên”.

“Nhưng là, nhưng là Bạch tiểu thư đem toàn bộ dược liệu trong khố đều, đều dùng xe ngựa lôi đi. Ở bên ngoài mướn thật nhiều xe ngựa…” Người hầu rốt cục nói một hơi ra hết. Sắc mặt cũng theo lời nói mà thấp thỏm lo âu.

Lúc này, Nam Hoa Vương đã không bao giờ còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, cuối cùng cũng bỏ xuống tờ giấy đang viết, cây bút đang cầm cũng rớt xuống bàn, mực bán tung tóe vào áo Thường Phi. Ở trên quần áo của Thường Phi tràn ngập những đóa hoa đen.

“Ngươi, nói cái gì?” Nam Hoa Vương hơi hơi nhíu mi, có chút khó hiểu hỏi.

“Vương gia, người nhanh đi xem đi, Bạch tiểu thư, nàng đem dược liệu trong khố đều… Đều…” Người hầu lộn xộn nói.

Nam Hoa Vương trong lòng căng thẳng bước nhanh đi ra ngoài. Thường Phi nhìn mực dính trên áo, lại nhìn nhìn tờ giấy đã bị hủy trên bàn, vẻ mặt khó hiểu chạy nhanh đi ra ngoài.

Nam Hoa Vương bước nhanh đi đến phòng dược liệu , nhìn thấy Bạch Phong Hoa đang chỉ huy người khuân vác túi dược liệu cuối cùng “Cẩn thận một chút, cái này quý lắm . Tốt lắm, vất vả cho các ngươi, chuyển xong rồi. Một hồi nữa hãy đến Thừa tướng phủ của ta lĩnh thưởng.”

Nam Hoa Vương quay đầu nhìn về phía dược khố, đồng tử trong nháy mắt phóng đại. Dược khố to như vậy bây giờ đã trống rỗng, vài người hầu phụ trách trông coi dược khố khóc không ra nước mắt ngồi trên mặt đất, ai oán nhìn căn phòng trống rỗng. Không nói đến tất cả dược liệu bị đem đi, mà ngay cả một mảnh vụn cũng không có! Bạch Phong Hoa càn quét sạch sẽ dược khố. Thần sắc trước nay vẫn gợn sóng không sợ hãi của Nam Hoa Vương rốt cục biến hóa. Hắn hơi hơi có rút khóe miệng, chậm rãi xoay người, nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười như hoa nở.

“Vương gia, cám ơn ngài đã tốt bụng như vậy.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói, tiếp theo lại nói một câu làm cho ánh mắt Nam Hoa Vương lại biến đổi, “Vậy, ngài cũng không nợ ta cái gì nữa rồi. Tạm biệt, Vương gia.”

Bạch Phong Hoa nói xong, liền cùng tiểu Thúy nghênh ngang mà đi, bỏ lại lại Nam Hoa Vương hoa đá ở tại chỗ, nhìn theo bóng các nàng rời đi. Khi Thường Phi chạy tới, nhìn dược khố trống rỗng, miệng và cắm hắn đều há to đến muốn trật khớp. Không phải chứ, nhiều dược liệu như vậy, hơn một ngàn loại dược liệu, cư nhiên bây giờ không còn thứ gì! Một mảnh vụn cũng không còn! Tất cả nàng lấy đi có giá trị bao nhiêu tiền chứ? !

“Tiểu thư, ha ha, người thật lợi hại. Cư nhiên thật sự đem tất cả dược liệu trong khố của Nam Hoa Vương đi hết .” Trong xe ngựa, Tiểu Thúy hưng phấn nói.

“Là hắn đáp ứng cho ta chọn . Vốn ta cũng không muốn lấy hết đi, kết quả, ta cái nào cũng đều nhìn trúng , thật sự là trùng hợp.” Bạch Phong Hoa vẻ mặt vô sỉ thương tâm nói.

Tiểu Thúy vui vẻ cười một tiếng .

Vương phủ Nam Hoa Vương.

Thường Phi tức giận hoa tay “Vương gia, Bạch Phong Hoa này thất quá đáng, rất tham lam đó ! Làm sao có thể như vậy!” Một phòng dược liệu như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu tiền tài cùng nhân lực mới chọn về đây? Bạch Phong Hoa cư nhiên toàn bộ đều chở đi hết!

Nam Hoa Vương lại không nói gì, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười đắng cay.

Bạch Phong Hoa ơi là Bạch Phong Hoa, nữ nhân này thật là Bạch Phong Hoa trước kia sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi. Mặc kệ như thế nào, Nam Hoa Vương đã nhận ra, hình như hắn hiện tại đã có hứng thú với nữ nhân này, có hứng thú với nữ nhân khiến mình mở lòng.
Bình Luận (0)
Comment