Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 18

Bạch Phong Hoa trở lại Thừa tướng phủ, liền phân phó bọn người Tần Hạo dọn dẹp một gian phòng ở rộng dùng để làm dược khố, đem toàn bộ dược liệu cướp đoạt của Nam Hoa Vương ra phân loại cẩn thận mà dọn dẹp.

Bạch Phong Hoa vừa lòng nhìn mọi người bận rộn phân loại dược liệu, tiểu Thúy che miệng cười trộm, mỗi khi nhớ tới biểu tình của Nam Hoa Vương lúc đó, Tiểu Thúy liền cảm thấy vui vẻ không thôi.

“Tiểu thư, người nói xem, Nam Hoa Vương có thể hay không thẹn quá thành giận đi gặp Thừa tướng đại nhân cáo trạng không?” Tiểu Thúy bỗng nhiên có chút lo lắng hỏi.

“Hắn sẽ không làm vậy.” Bạch Phong Hoa cười nhẹ khẳng định. Nam nhân kia, trong lòng Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, ánh mắt của nam nhân kia rất nguy hiểm, hắn cũng có dã tâm phi thường. Nam Hoa Vương, cũng không phải là một nam nhân đơn giản như vậy.

Dọn dẹp xong hết thảy, Bạch Phong Hoa lại tiếp tục nghiên cứu dược. Nàng ngồi ở trong sân xem bộ sách vừa lấy trong thư phòng Bạch lão gia tử, vừa xem vừa thích ý quay đầu hé miệng, chờ Tiểu Thúy đút nàng đồ ăn vặt.

Buổi tối, những người trong Thừa tướng lục tục trở lại, nhưng ai cũng thế, việc đầu tiên họ làm chính là đi tìm Bạch Phong Hoa.

Hai người đầu tiên về nhà là Bạch Tử Mặc cùng Bạch Linh Khê. Bạch Tử Mặc chạy như bay vào sân viện của Bạch Phong Hoa, Bạch Linh Khê cũng là vẻ mặt vội vàng theo ở phía sau, đáy mắt của nàng tràn ngập vẻ khó hiểu, nàng muốn biết lời đồn trong kinh thành hôm nay rốt cuộc là thật hay giả.

“Tam tỷ, tỷ!” Bạch Tử Mặc vừa vào sân liền hô to gọi nhỏ.

“Chuyện gì vậy?” Bạch Phong Hoa híp mắt buông xuống sách trong tay, nhìn Bạch Tử Mặc thở hổn hển, lười biếng hỏi.

“Tỷ, có phải thật hay không, có phải hay không? Hôm nay toàn kinh thành đều nói Nam Hoa Vương đến phủ của chúng ta cầu thân, nhưng bị tỷ cự tuyệt!” Khẩu khí Bạch Tử Mặc có chút hưng phấn, ánh mắt không thể tin nhìn nàng.

“Ừ.” Bạch Phong Hoa lại nhẹ nhàng bâng quơ gật gật đầu, “Đúng vậy, ta cự tuyệt hắn.”

“Ôi trời! Đây là sự thật!” Bạch Tử Mặc hai mắt tỏa sáng, “Tỷ thật sự cự tuyệt Nam Hoa Vương cầu thân? Ha ha, ha ha ha, ha ha ha…” Bạch Tử Mặc nói đến câu sau đã cười đắc ý vênh váo không ngừng .

“Nhưng là, Phong Hoa, muội không phải vẫn thực thích Nam Hoa Vương sao? Nam Hoa Vương tự mình tới cửa cầu hôn, muội như thế nào lại muốn cự tuyệt vậy? Đây không phải là chuyện mà muội vẫn luôn hy vọng sao?” Bạch Linh Khê đã đi tới phía sau , nàng vẻ mặt khó hiểu cùng tiếc hận nói, đáy mắt nổi lên một tầng ghen ghét chợt lóe không dễ phát hiện xẹt qua.

“Rất đơn giản.” Bạch Phong Hoa đem sách đưa cho Bạch Tử Mặc, “Bởi vì ta hiện tại không thích hắn nữa .” Bạch Phong Hoa thản nhiên cười, vân đạm phong khinh (Nói một cách tự nhiên nhẹ nhàng, may nhạt gió nhẹ ) nói ra những lời này.

Đồng tử của Bạch Linh Khê trong nháy mắt co rút nhanh, không thể tin nhìn vẻ mặt của Bạch Phong Hoa. Đây là Bạch Phong Hoa sao? Yêu một người, nàng yêu đến mất đi tự tôn, yêu đến cơ hồ muốn vứt bỏ tánh mạng, hiện tại lại chỉ một câu nói thản nhiên là không thích là xong? Tình cảm sâu đậm như vậy, nói yêu là yêu, hết là hết sao?

“Tỷ, tỷ đưa đệ quyển sách làm gì?” Bạch Tử Mặc đang cầm quyển sách Bạch Phong Hoa đưa cho hắn, ngây ngốc hỏi.

“Nga, đệ đi giúp ta bỏ lại trong thư phòng gia gia đi. Ngăn thứ hai giá sách thứ năm, từ phải đếm sang ba quyển.” Bạch Phong Hoa lười biếng sai sử Bạch Tử Mặc.

Bạch Tử Mặc không hờn giận gì, mà chỉ ôm sách cười hắc hắc “Tỷ, một hồi tỷ nhất định phải nói cho đệ tình hình cụ thể nha. A..ha ha…” Bạch Tử Mặc hưng phấn đáp, cầm sách đi thư phòng .

Bạch Linh Khê lẳng lặng đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa. Nàng cảm thấy Bạch Phong Hoa từ khi tỉnh lại mấy ngày hôm trước thì không giống với xưa nữa. Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

“Tỷ, còn có chuyện gì sao?” Bạch Phong Hoa đứng lên, vỗ nhẹ góc áo của mình, thản nhiên hỏi Bạch Linh Khê ngẩn người đứng ở trước mặt nàng .

“Phong, Phong Hoa, ta cảm thấy muội có vẻ đã thay đổi rồi.” Bạch Linh Khê khẽ nhíu mày, đè thấp thanh âm chậm rãi nói, “Ta cảm thấy giống như đã đổi hoàn toàn một con người mới. Ngươi, là Phong Hoa sao?” Trong lòng Bạch Linh Khê hiện lên ý niệm vớ vẩn này trong đầu, nhưng nàng lại cảm thấy hoài nghi như vậy thì có căn cứ. Bởi vì tính tình của Bạch Phong Hoa chuyển biến thật sự là không thể tưởng tượng được.

Sóng mắt Bạch Phong Hoa lưu chuyển, ngẩng đầu nhìn Bạch Linh Khê thản nhiên cười, bỗng nhiên chậm rãi tới sát bên người Bạch Linh Khê, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe, cúi đầu nói vào bên tai nàng “Năm ấy lúc bảy tuổi, thời điểm qua năm mới , ngươi dẫn ta đi du ngoạn, ta vô ý ngã vào hồ băng, ngươi đứng ở xa xa mà nhìn. Không biết tỷ tỷ lúc ấy có phải hay không vì rất sợ hãi, nên quên mất cả kêu cứu. Ta lúc ấy cũng lạnh đến hoảng hốt, nhưng mà lúc ấy, ta cư nhiên nhìn thấy trên mặt tỷ tỷ đang cười. Đương nhiên, ta biết đó là do ta nhìn lầm.” Thanh âm Bạch Phong Hoa ôn nhu, tà mị đến cực điểm.

Sắc mặt Bạch Linh Khê tái nhợt một mảnh. Bạch Phong Hoa chậm rãi rời đi bên tai Bạch Linh Khê, đứng đối diện Bạch Linh Khê, mỉm cười “Tỷ tỷ,tỷ nói ta có phải là Phong Hoa không?”

“Ha ha, Phong Hoa, tỷ tỷ cùng muội rất hay nói giỡn mà. Muội đương nhiên là Phong Hoa của ta, là muội muội ta thương yêu nhất. Lần đó ta quả thật là vì rất sợ hãi, cho nên chờ có người tới rồi ta mới bị dọa mà khóc thét. Khi đó ta thật sự là bị dọa đến choáng váng.” Bạch Linh Khê ngượng ngùng cười cười, lại lo lắng dặn dò, “Hôm nay muội cự tuyệt Nam Hoa Vương, chuyện đó toàn bộ kinh thành đều truyền khắp nơi rồi. Nghe nói Triêu Dương công chúa tựa hồ rất tức giận, muội phải cẩn thận chút nha.”

“Vâng, đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Khóe mắt Bạch Phong Hoa mang ý cười, nhẹ nhàng trả lời. Triêu Dương công chúa, Bạch Phong Hoa đương nhiên khắc sâu trong trí nhớ, vị công chúa tùy hứng điêu ngoa kia, thân phận hiển hách, nhưng tâm địa lại độc ác khó lường. Trước kia nàng ta luôn tìm mọi cách làm gây khó dễ cùng lăng nhục Phong Hoa. Nay, Bạch Phong Hoa cự tuyệt Nam Hoa Vương, nàng chỉ sợ lại càng không chịu từ bỏ ý đồ . Bạch Phong Hoa rất rõ ràng, Triêu Dương công chúa này không phải là chỉ nhằm vào một người nàng, mà phàm là ai yêu say đắm Nam Hoa Vương, nữ tử có ý đồ tiếp cận Nam Hoa Vương, Triêu Dương công chúa đều sẽ tìm mọi cách làm khó dễ họ. Bạch Phong Hoa trước kia trí óc trì độn không có phát hiện, nhưng là Bạch Phong Hoa hiện tại trong nháy mắt liền nghĩ tới chuyện đó. Triêu Dương công chúa, cảm tình đối với Nam Hoa Vương chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.

Bất quá, chuyện đó cùng mình không quan hệ. Bạch Phong Hoa trong lòng cười lạnh một tiếng, nếu Triêu Dương công chúa này không chọc nàng thì tốt, nhưng nếu đụng phải nàng, thì nàng ta không nên trách mình sẽ đòi nợ cả lãi lẫn lời !

“Phong Hoa, nghe nói, Nam Hoa Vương còn tặng muội dược liệu cùng phối phương…” Bạch Linh Khê có chút chần chờ mở miệng, nhưng mà vừa mới nói một nửa, tiền viện liền truyền đến tiếng Bạch lão gia tử gào to.

“Phong Hoa, Phong Hoa, Phong Hoa con ở nơi nào? Ha ha ha…” Bạch lão gia tử tiếng cười kinh tâm động phách quanh quẩn ở trên không Thừa tướng phủ, làm cho trong lòng người ta không khỏi run lên.

Bạch Linh Khê sắc mặt hơi đổi, tiếp theo quay đầu lại, lập tức liền hé ra một khuôn mặt tươi cười đáng yêu “Gia gia, bên này, ở bên cạnh đó.”

Bạch Phong Hoa lẳng lặng đứng ở kia, nhìn trong đáy mắt Bạch Linh Khê hiện lên một tia không hiểu.

“Gia gia, là thật, đều là thật đó! Phong Hoa hôm nay đã cự tuyệt Nam Hoa Vương tới cầu thân .” Bạch Linh Khê cười dài đi qua, vừa đi vừa vui vẻ ra mặt nói , “Thật sự là quá tốt, ta vừa rồi nghe tin tức này cũng vui mừng khôn xiết. Phong Hoa của chúng ta thật đúng là ăn nói khôn khéo, khiến Nam Hoa Vương tức chết.” Bạch Linh Khê tiến lên nghênh đón Bạch lão gia tử đi đến, làm bộ vui mừng chạy nhanh đi báo cáo .

Khóe miệng Bạch Phong Hoa mang ý cười, nhìn bộ dáng Bạch lão gia tử hưng phấn, nàng chỉ biết hôm nay trong viện của mình đừng mong được thanh tĩnh. Chẳng qua, Bạch Linh Khê này, quả nhiên không phải người bình thường. Có thể biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, điều chỉnh cảm xúc nhanh như vậy, cũng không phải người thường có thể làm được. Bạch Linh Khê ở trong lòng Bạch Phong Hoa lại được đề cao cảnh giác vài phần.

“Phong Hoa à, nghe nói con hôm nay chẳng những cự tuyệt Nam Hoa Vương tới cầu thân, còn đem cả dược khố của hắn chuyển về, còn lấy luôn cả hai phối phương trung cấp?” Sắc mặt Bạch lão gia tử ửng hồng, hưng phấn không thôi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment