Thịt Phượng Hoàng

Chương 120

Dáng vẻ đế vương tàn bạo của anh khiến Hoàng Anh cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô ta hiểu tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của bản thân. Nếu muốn sống, cô ta phải tìm cách gỡ gạc, xin xỏ lòng thương hại.

Trong ấn tượng của Hoàng Anh, anh luôn ôn hòa và rộng lượng. Hoàng Anh cuống quá làm liều. Cô ta tìm cách dùng mồm mép thuyết phục anh, mong được giảm tội.

Hoàng Anh mở giọng van nài.

“Anh…anh ba, em thực tình không có ý xấu. Anh biết em và nó…Phượng quan hệ không tốt. Thật ra em chỉ định dọa Phượng một chút thôi. Em thề, em không hề có ý hại cô ấy.”

Nằm mơ Hoàng Anh cũng không nghĩ Phượng đã bám được lên người anh. Hoàng Anh cho rằng Phượng vẫn cô độc chiến đấu, dễ bị tổn thương và vô phương kháng cự như cũ. Cô ta vẫn trên phân Phượng. Chỉ một câu nói của Hoàng Anh, đã đủ khiến Phượng nằm viện cả tuần.

Hoàng Anh bắt cóc Phượng mà chẳng cần lo lắng. Hoàng Anh tưởng rằng, kẻ thân cô thế cô như Phượng chỉ có nước tìm công an trợ giúp. Với Tiên và cái thai trong bụng, Phượng không thể mạo hiểm mà trái lời kẻ bắt cóc. Nào ngờ, Phượng lại nắm trong tay con át chủ bài – Thái tử CCorp.

Anh coi lời thề thốt của Hoàng Anh như gió thoảng qua tai.

Anh nói.

“Tôi biết nguyên nhân cô luôn đối đầu với Phượng.”

Anh nhìn Hoàng Anh, ánh mắt không hề lộ ra sự khinh thường, nhưng Hoàng Anh cảm nhận rõ ràng ánh mắt coi rẻ của anh xuyên qua từng thớ thịt.

“Cô ghen tị với Phượng. Nói đúng hơn, cô muốn trở thành Phượng. Cô thèm muốn tài năng, sự chân thành, nỗ lực không ngừng trong công việc và sự yêu quý của mọi người.

Khi cô nhìn thấy mọi thứ mình khao khát ở người cô tự cho là hèn kém hơn. Cô ghen tị, mưu toan hãm hại hết lần này tới lần khác. Thù hận nhân lên từng ngày, đến bờ vực muốn hủy hoại cô ấy.”

Từng lời anh nói ra chẳng khác nào án lăng trì, xé toạc từng khúc thịt trên người Hoàng Anh.

Tâm tư hèn mọn của cô ta bị l.ột trần. Chỉ một câu nói, anh dã man móc lên bí mật thầm kín của cô ta.

Phải, Hoàng Anh ghen tị với Phượng.

Phượng chính là phiên bản mà Hoàng Anh khao khát trở thành. Tài năng, sáng dạ, chăm chỉ và được mọi người yêu mến. Ngay từ giây phút Phượng xuất hiện, Hoàng Anh, đã ghét cô.

Anh chẳng chừa cho Hoàng Anh lối thoát, bóc trần sự thật ngay trước mặt Phượng – kẻ Hoàng Anh căm thù. Nhục nhã chẳng khác nào bị thị chúng.

Hoàng Anh trừng mắt, hận muốn cào rách mặt anh.

Hoàng Anh trở về đúng bản chất một con gà chọi hung hăng, cô ta chẳng còn gì để mất, chửi bới om sòm.

“Phải! Tôi ghét Phượng. Ngay từ giây phút nó xuất hiện, tôi đã muốn hủy diệt nó!”

Hoàng Anh ôm mặt, vừa chửi rủa vừa nức nở khóc.

“Khốn nạn! Phượng cướp đi mọi thứ của tôi! Sao ai cũng nghĩ nó là người tốt? Ngay từ khi nó xuất hiện, nó đã tước đoạt mọi tài sản vốn dĩ thuộc về tôi. Cơ hội của tôi, danh tiếng của tôi, tương lai của tôi…”

Hoàng Anh lăn ra đất nức nở, quằn quại như một con đỉa phải vôi.

Giờ tới lượt Phượng nhíu mày. Hoàng Anh nói cô cướp mọi thứ của cô ta?

Dù nhìn từ góc độ nào, kẻ ghen tuông thù hận tới mức ám ảnh mà hại người, từ đầu chí cuối, chỉ có Hoàng Anh.

Cô ta điên rồi!

Anh nhận ra cô đang nhăn trán suy nghĩ. Không muốn hình ảnh xấu xí này làm bẩn mắt cô thêm nữa. Anh ra hiệu, hai đặc công tiến tới từ hai bên, xách cánh tay của Hoàng Anh lên.

Cô ta bị nhấc bổng như con gà, hai chân khua khoắng loạn xạ. Hoàng Anh gào ầm ĩ như lên cơn.

Trong lúc bị áp giải Hoàng Anh trợn mắt, nhìn chòng chọc về phía Phượng.

Cô ngồi gọn trong lòng anh, tay vòng qua vai, tựa đầu lên ngực anh. Chiếc ghế với anh ngồi trên đó như hóa thành ngai vàng. Thế trận hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của anh, nhưng anh vẫn đề cao cảnh giác, chú ý mọi động thái xung quanh.

Dù đang trong trạng thái nâng cao cảnh giác đánh giá tình hình, một cánh tay anh vẫn vòng qua lưng Phượng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô, an ủi cô khỏi sợ hãi.

Nếu như khi nhận ra sự thực Long chỉ chơi đùa mình như một món hàng, Hoàng Anh đau đớn không thể tin. Thì đến lúc này nhìn cảnh trước mắt, cô ta chết lặng.

Anh nâng niu Phượng, tựa như cô là viên dạ minh châu trong lòng anh. Trong nỗi thù hằn rộng như biển đối với Phượng, việc một kẻ thấp kém như Phượng có được tình yêu và sự trân trọng của anh chính là thứ khiến Hoàng Anh hận nhất.

Ánh mắt Hoàng Anh phát ra sát ý. Tại sao, kẻ cô ta căm thù nhất – Phượng, lại được nhận hết thảy những điều tốt đẹp? Cô ta không can tâm.

Mọi thứ Phượng có, cô ta phải hủy hoại cho bằng được. Tình yêu của Phượng ư?

Hôm nay, ngay bây giờ, cô ta sẽ hủy hoại Phan Nhật An!

Nếu hôm nay phải chết, cô ta quyết lôi kẻ khác theo cùng.

Giờ cô ta là kẻ trắng tay. Không người thân, không danh dự, không trong sạch, không tương lai. Cô ta chẳng có gì phải sợ hết!

Hoàng Anh giãy nảy, hét lên.

“29 tháng 5! Ngày 29 tháng 5!”

Ánh mắt ấm áp mà anh nhìn Phượng đột ngột đông cứng lại. Hơi thở quanh anh trở nên lạnh toát.

Ngồi trên đùi anh, Phượng cảm nhận được sự biến đổi rõ ràng.

Anh nhìn về phía Hoàng Anh bị lôi đi, ra hiệu cho hai đặc vụ ngừng động tác. Họ lập tức nhận lệnh, khống chế Hoàng Anh bất động quỳ trên mặt đất.

Vẻ mặt Hoàng Anh không còn sợ hãi van xin như trước. Đổi lại, cô ta há miệng cười hềnh hệch, trợn to đôi mắt trắng dã nhìn anh. Hoàng Anh biết cô ta đã thu được sự chú ý của anh.

Hoàng Anh cả gan gào lên hệt như một mụ điên. Toàn bộ không gian ám bởi điệu cười điên dại của cô ta.

“Haha. Phan Nhật An, anh thích chơi trò vương giả lắm sao? Anh tưởng anh cao quý, sạch sẽ hơn ai? 29 tháng 5, một ngày vô cùng đặc biệt phải không?”

Anh híp mắt. Hơi thở trở nên nguy hiểm.

Hoàng Anh đánh mất lý trí. Cô ta không cảm nhận được áp lực chết người từ anh.

Hoàng Anh hăm hở cười.

“Hồi năm tuổi, bố dặn tôi: “Không được vào nhà kho”. Nhưng tôi là một con nhỏ hư đốn không nghe lời. Tối đó, tôi đã trốn bố và người giúp việc, lẻn ra nhà kho sau vườn, lén nhìn qua khe cửa. Tôi phát hiện ra một bí mật. Anh Ba, anh biết bí mật đó là gì đúng chứ?”

Hoàng Anh, tỏ vẻ tự cho là quyến rũ lắm, nháy mắt với anh. Phượng vẫn ngồi im trong vòng tay anh. Nhưng cô nhận ra, sự chú ý của anh không nằm ở cô nữa.

Anh hướng về phía Hoàng Anh, hạ tầm mắt nhìn cô ta.

Hoàng Anh sung sướng. Giờ kẻ tội nghiệt phải chờ phán quyết trở thành anh. Còn Hoàng Anh, chính là đấng tối cao trong phiên tòa ấy.

Hoàng Anh tự cho mình đúng, cười ha hả mất hồn.

Cô ta há miệng gào lên.

“Bẩm Thái tử Phan Nhật An! Chính đôi mắt bần tiện của thảo dân đã trông thấy Thái tử bị trói như một con chó! Một con chó phải li.ếm nước đọng trên cửa sổ cho bớt khát. Haha! Các người nghe cả rồi đấy! Thái tử Phan Nhật An oai phong lẫm liệt, người người kính sợ cũng chỉ là một con chó bẩn thỉu mà thôi!”

Một trận cuồng phong vụt qua, toàn bộ không gian đông cứng, bao phủ không khí chết chóc. Đám người nín thinh, không dám thở ra dù chỉ một hơi. Dù là nhóm bắt cóc, đội đặc nhiệm hay Phượng.

Cô ngồi lặng im trên người anh. Đầu óc nhanh nhẹn của cô không kịp tốc độ để xử lý thông tin này. 29 tháng 5? Rốt cuộc chuyện là sao?

Anh đứng dậy, khiến cô trượt khỏi đùi anh. Cô cũng đứng dậy theo, ánh mắt pha lẫn hoang mang trông theo gương mặt vô cảm của anh.

Anh tiến từng bước về phía Hoàng Anh.

Cô ta cười ngặt nghẽo, như thể chơi thuốc kí.ch thích quá liều. Tất cả dõi theo từng bước chân anh, nín thở. Đột nhiên, Phượng cảm thấy sợ hãi. Dường như, cô vừa đoán ra bí mật Hoàng Anh muốn thổ lộ.

Hoàng Anh hả hê gào không ngừng. Cô ta rống lên.

“Một con chó bẩn thỉu! Phan Nhật An chỉ là một con chó bẩn thỉu!”

Chát! – một tiếng chát chúa vang lên, chặt phăng tiếng cười man rợ của Hoàng Anh.

Cú tát uy lực tới mức đầu Hoàng Anh nghẹo sang một bên, dấu tay đỏ lừ trên má.

Hoàng Anh trợn mắt, nhìn gương mặt nổi gân xanh vì cuồng nộ đang dí sát mặt mình.

Kẻ tát cô ta, là Phượng.

Khi anh bước tới chỗ Hoàng Anh, Phượng lao tới chen trước anh, tát lật mặt cô ta.

Một tay Phượng bóp tay quanh cổ Hoàng Anh, ép Hoàng Anh nhìn thẳng mặt cô. Phượng dùng toàn bộ sức bình sinh và sự thống hận dồn nén trong lòng, xả toàn bộ lên mặt Hoàng Anh.

Tay còn lại cuộn thành nắm đấm, ấn lên mồm cô ta.

“Câm mồm! Ai cho phép cô đụng vào người yêu tôi! Thở ra một hơi nữa. Thì thứ bẩn thỉu sẽ là phân ở trong mồm cô, khi tôi thông nắm đấm này từ hậu môn lên họng của cô đấy!”

Phượng ép ngón tay thít vào cuống họng của Hoàng Anh, khiến cô ta lè lưỡi trợn mắt, nước bọt sùi ra từ mép, không thể thốt nổi chữ nào. Hoàng Anh chỉ có thể khò khè thở như người viêm phổi.

Hoàng Anh không thể tiếp tục la hét điên rồ. Nhưng Phượng không dám dừng tay hay quay lại với anh. Bởi khi Hoàng Anh vừa thốt ra câu đó, cô nhìn thấy trong mắt anh, dù chỉ một tia thoáng qua rồi biến mất.

Anh đã chao đảo. Anh đã chao đảo trước lời khẳng định của Hoàng Anh.

Chuyện Hoàng Anh nhắc đến, là thật.
Bình Luận (0)
Comment