Thịt Phượng Hoàng

Chương 121

Tiết trời cuối thu thanh mát, gió thổi dìu dịu theo làn điệu du dương ru người ta buồn ngủ. Muôn vàn ngôi sao sáng trên bầu trời nhấp nháy tinh nghịch như đôi mắt trẻ thơ.

Đêm xuống, thành phố đi ngủ. Trên đỉnh của căn Penthouse cao vút, mọi âm thanh ồn ã cùng nỗi buồn không thể leo lên trên, ủ rũ tan biến dưới chân tòa nhà. Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió và nhịp tim mạnh mẽ của anh vang bên tai cô.

Họ đang đắm mình trên chiếc thảm thủ công Persia đắt đỏ, trải lên bãi đỗ máy bay tầng trên căn Penthouse.

Những bãi đỗ trực thăng vững vàng, rộng thênh thang nay sao quá chông chênh. Nó cao hơn mọi tòa nhà, cây cối. Một khoảng trống đổ bê tông cốt thép chơi vơi chẳng hề có lan can bảo vệ, khiến không gian càng thêm trống trải, bấp bênh.

Tại bãi đỗ trực thăng của tòa nhà cao tầng, sẽ có một vòng tròn lớn viền vàng với chữ “H” ở giữa để đánh dấu vị trí đỗ của trực thăng.

Giữa màn đêm cô quạnh, đôi tình lữ nằm dưới trời sao. Tấm thảm Persia của anh đã phủ lên chữ H. Nằm trên thảm, hai người như đang bị bao vây bởi một vòng tròn. Càng trông kỹ, càng có vẻ như đường tròn đó đang thu hẹp lại, cô lập, bao vây đôi tình nhân.

Bên cạnh thảm có một chiếc đèn bão – dụng cụ thân thuộc của bất cứ người yêu thiên văn nào. Nhưng anh đã tắt đèn đi, bởi ánh sáng sẽ ảnh hưởng tới khả năng quan sát các vì sao.

Hai người nằm trên thảm. Cô gối đầu lên bụng anh. Trời tối khiến hai người họ càng khó khăn để trông thấy biểu cảm của nhau.

Cô chỉ nghe thấy từng nhịp đập vững vàng trong lồ.ng ngực anh. Nhịp đập từ một con tim từng vỡ vụn.

29 tháng 5 là một ngày đặc biệt đối với anh.

29 tháng 5 là ngày anh bị bắt cóc. Khi ấy, anh mới 9 tuổi.

Người ta tìm thấy anh sau một tuần mất tích. Chín tuổi, anh chỉ nặng hai mươi tám kilogram. Vậy mà tìm được anh sau một tuần, anh sụt năm kilogram. Tình trạng của anh lúc đó thế nào, Phượng không dám tưởng tượng.

Vì thế, anh từ họ Hoàng trở thành họ Phan.

Cả đời này anh không thể mang họ cha để bảo vệ danh tính. Thậm chí, cái tên cũng thay đổi. Sau sự cố đó, bố mẹ chẳng mong gì hơn ngoài bình an cả đời. Vì thế anh trở thành Phan Nhật An.

Sau vụ bắt cóc, nhà họ Hoàng ngày một kín tiếng. Cho tới khi CCorp trở thành tập đoàn đứng đầu đất nước, người ta ngỡ ngàng nhận ra họ chẳng có bất cứ thông tin xác thực nào về gia đình quyền lực này.

Anh ôm nặng trong lòng một bí mật để bảo vệ bản thân và gia đình. Cô phải là kẻ ích kỷ, vô tâm nhường nào mới nỡ trách anh.

Anh không kể cô chi tiết về vụ bắt cóc và câu chuyện sau đó. Cô nghĩ đây đã là giới hạn của anh.

Một ngày nào đó, anh sẽ đủ mở lòng. Hoặc không, cũng chẳng sao hết. Ai cũng có bí mật của mình.

Dưới bầu trời đầy sao, anh cảm thấy như được cả vũ trụ ôm trọn. Không có bất cứ phiền nhiễu nào chạm lên suy tư của anh. Chỉ có anh, và những vì sao.

Khoan đã.

Có một kẻ kỳ lạ xuất hiện, bước chân vào thế giới bao phủ bởi đêm đen của anh.

Cô nắm lấy ngón tay cái của anh, khẽ véo lên phần thịt dày trong lòng bàn tay. Anh cụp mắt nhìn cô kê đầu lên bụng mình, bàn tay nhỏ bé tự đặt vào lòng bàn tay của anh. Cô không nhìn anh, mà lặng ngắm bầu trời.

Anh gập ngón tay, nắm lấy bàn tay cô. Anh thấy cô mỉm cười.

Hai người cùng đắm mình dưới cùng một bầu trời. Sau khoảng thời gian bao la trong tĩnh mịch, anh cất tiếng. Giọng anh trầm, quyến rũ, như điệu nhạc thôi miên cô vào cơn mê.

“Có một trích dẫn của Shakespeare mà tôi yêu thích.”

Cô hỏi.

“Là gì vậy?”

Anh trả lời bằng giọng Mỹ tiêu chuẩn, pha thêm tông trầm tĩnh lặng đặc trưng.

“I have loved the stars too fondly to be feaful of the night.”

Cô dịch lại câu anh vừa nói.

“Tôi đã đem lòng yêu những vì sao quá đỗi để phải sợ hãi trước bóng đêm.”

Phượng cho rằng mình đang dần hiểu hơn về anh. Nhưng đến tận sau này, khi biết được toàn bộ sự thật về tai nạn của anh, cô mới thực sự hiểu lý do đây là trích dẫn của Shakespeare mà anh thích nhất. Cũng như tại sao anh say mê thiên văn đến vậy.

Bỗng anh giật mình, toan ngồi dậy.

“Để tôi bật đèn bão. Xin lỗi em, tôi quên mất.”

Anh mải chìm đắm trong suy nghĩ mà quên mất việc cô có chứng sợ bóng tối. Vụ bắt cóc không tóm được chủ mưu xưa giờ được bóc trần, khiến tâm trí anh không khỏi rối loạn. Anh cảm thấy an toàn nhất khi hòa làm một bóng đêm, mà quên mất đó là thứ khiến cô khiếp sợ cùng cực.

Cô giữ tay anh lại.

“Không cần.”

Cô kéo anh nằm xuống, rồi kê đầu mình tựa lên ngực anh. Cô ôm chặt lấy hông anh, nói.

“Có anh ở đây, em không sợ gì hết.”

Anh hít sâu một hơi, đau lòng ôm lấy vai cô, tựa cằm lên đầu cô.

Trong mắt người đời, anh là người đàn ông hoàn mỹ trị giá bạc tỷ.

Chỉ riêng anh biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Anh cho rằng mình sẽ tiếp tục một mình bước đi trên con đường cô độc trải dài vô tận. Thú thực, anh luôn nghĩ đó chẳng phải vấn đề gì to tát.

Nhưng giờ đã có người xuất hiện và nắm lấy tay anh. Tương lai phía trước không còn cô quạnh. Thật tốt khi có bạn đồng hành.

Sau câu nói kia của cô, không ai nói gì thêm nữa. Dường như chỉ bằng một ánh mắt, họ đã hiểu thấu lòng đối phương.

Trời tiếp tục về khuya, muôn vàn vì sao lấp lánh.



“Eo ôi, eo ôi. Bà nhìn thấy mặt sếp tổng Minh trong buổi họp hôm nay không? Dữ hệt như mặt ông thiên lôi ấy!”

“Bà còn dám ngẩng mặt nhìn sếp Minh á? Họp suốt hai tiếng đồng hồ, tôi không dám hé mắt khỏi laptop luôn ý! Trời ơi, bà có nhìn thấy sếp Minh dữ tợn như thế bao giờ chưa?”

Hai cô nhân viên mặc bộ đồ năng động, mang đậm phong cách của nhân viên bộ phận Maketing. Họ túm tay nhau, ghé đầu, vừa vội vàng rời khỏi phòng họp vừa thảo luận sự kiện khủng khiếp xảy ra trong đó.

Hai cô nàng sải bước trên hành lang tấp nập cạnh cả đống nhân viên phụ trách truyền thông khác. Nhưng bọn họ chẳng ai có tâm tư nán lại buôn chuyện. Tất cả vội vàng trở về vị trí, gấp gáp lập tức thực hiện nhiệm vụ sếp tổng vừa giao.

Gia đình Mình sở hữu vài công ty con. Trong đó, có một công ty truyền thông mà anh ta được trao toàn quyền quản lý.

Bình thường, Minh giao việc điều hành cho giám đốc. Minh thực hiện việc điều hướng để phát triển công ty chứ không trực tiếp xử lý từng đầu mục vụn vặt. Vì thế Minh hiếm khi xuất hiện tại công ty truyền thông. Dù có lộ diện, phong cách làm việc lẫn hành xử của Minh đều nói tuyên ngôn của con người anh ta. Thân thiện và cuốn hút.

Nhưng hôm nay, mọi ấn tượng nhẹ nhõm về vị sếp tổng đào hoa này bị cuốn sạch toàn bộ.

Minh xuất hiện với sát khí ngùn ngụt hệt quỷ La Sát – quái vật khủng khiếp nhất trong kinh Phật. Tà khí như loài quỷ ăn thịt người phát ra từ Minh khiến cô lễ tân ngã lăn từ trên ghế, mặt mày tái mét.

Với phong cách lịch lãm mọi khi, Minh chắc chắn sẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa kia sẽ không khiến cô lễ tân tím tái run lẩy bẩy mà phải khiến cô ấy mặt đỏ tim chạy loạn mới đúng. Minh sẽ đỡ cô ấy dậy rồi hỏi thăm ân cần. Sau đó phóng tới một nụ cười đốn hạ trái tim mọi phụ nữ trong nháy mắt.

Nhưng hôm nay, bằng ánh nhìn sắc như móng vuốt, Minh dã man phóng xuống cô lễ tân đang hoảng loạn co ro dưới sàn.

Anh gằn giọng.

“Thông báo khẩn tới mọi trưởng phòng và nhân viên bộ phận truyền thông. Họp khẩn cấp. Ngay!”

Hai cô nhân viên thân thiết nhanh chân chạy về phòng làm việc. Lúc khởi động máy tính, một cô vẫn không thôi tò mò, hỏi bạn.

“Đột nhiên sếp Minh muốn công ty hành động, đẩy toàn bộ scandal của công ty Tiến Phước và các thành viên gia đình ấy! Không hiểu vì lý do gì? Từ nãy tới giờ tôi cứ tự thắc mắc mãi. Tôi thấy các công việc làm ăn khác của sếp có dính dáng gì tới nhà Tiến Phước đâu nhỉ?”

Cô bạn liền đáp.

“Ừ ha. Bà nói tôi mới để ý. Sếp Minh quả là có chút…tai tiếng đời tư. Nhưng luôn công tư phân minh. Không bao giờ để việc riêng dính dáng đến bất cứ sự vụ nào của công ty.

Còn bây giờ, nhìn kiểu gì thì cũng thấy mệnh lệnh của sếp mang tính cá nhân nhiều hơn.”

Người kia ngửa cổ suy nghĩ một lát rồi xua tay.

“Bây giờ công ty Tiến Phước như con cò béo chờ chết. Kền kền bay đầy trời chờ rỉa xác. Biết đâu dìm Tiến Phước, sếp được hưởng lợi trực tiếp hoặc gián tiếp thì sao.”

“Gớm! Bói cảnh của nhà sếp tầm cỡ thế nào? Sếp Minh mà phải để cái vụn bánh Tiến Phước vào mắt á!”

“Tôi đoán thế thôi. Cuộc chiến vương quyền của giới thượng lưu, chúng mình làm sao mà biết được! Sếp hạ lệnh như thế, chắc chắn có ý của sếp. Bọn mình là quân thì cứ nghe theo mà làm thôi.”

“Ừ. Bà nói phải. Bọn mình là con hàng nghèo khổ ăn lương tháng mà sống, thì làm sao biết được đấu đá trong giới thượng lưu. Làm, làm việc ngay thôi! Kẻo không hoàn thành việc được giao thì có mà chết đói!”

Hai cô nhân viên trẻ sau khi kết luận đanh thép, liền vội vàng cắm cúi làm việc. Chỉ trong một buổi sáng, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới loạn cào cào.

Vị cấp trên thất thường – Minh, hiện cũng không hề rảnh rang.

Sau khi tuyên bố kết thúc cuộc họp, trong khi đám nhân viên vỡ trận chạy ào ra cửa vội vàng về chỗ làm. Minh chẳng dành ra nổi hai phút để trở về phòng làm việc của mình. Minh ngồi ngay tại phòng họp, mở máy tính và điện thoại, tích cực xử lý công vụ.

Trong cả ngày hôm nay, mọi cuộc gọi, mọi mối quan hệ Minh gây ảnh hưởng, đều nhằm mục đích duy nhất – phá hoại đế chế Tiến Phước!

Rạng sáng hôm nay, Minh nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ anh. Chỉ vài chữ, cả thế giới của Minh một lần nữa nghiêng ngả.

Kẻ chịu trách nhiệm cho vụ bắt cóc Phan Nhật An mười tám năm trước là Phạm Tiến Phước.

Kẻ chịu trách nhiệm cho tai nạn của An mười tám năm trước, là Minh.



“Mùa hè tại Hà Nội năm nay thật khắc nghiệt”, Minh nghĩ.

Nhà cậu phải mở điều hòa tổng suốt hai tư trên bảy cho tất cả các gian phòng. Bởi vì đang ngồi trong phòng chơi lắp ghép mô hình robot, rồi chạy ra ban công đi vệ sinh mà hơi nóng hầm hầm ập vào mặt thì thật phiền phức.

Nghỉ hè mọi năm, bố mẹ đều đưa cậu đi du lịch khắp nơi. Năm ngoái đã đi một vòng khắp các thành phố lớn ở Châu Âu. Thứ tự là Paris, Strasbourg, Milan, Venice, Budapest, Vienna và cuối cùng là Praha. Trong lúc ngồi chờ máy bay từ Praha về thành phố Hồ Chí Minh, bố hứa năm sau sẽ đưa cả nhà tới Rio de Janeiro chơi thả cửa hai tuần. Vậy mà bố không thể giữ hẹn.

Từ đầu năm nay, công ty của bố bất ngờ phát triển với tốc độ tên lửa. Minh không chắc tên lửa nhanh đến đâu, nhưng cậu nghe An nói trong tiếng Anh có thành ngữ ví von như vậy. Phép so sánh ấy sẽ hợp lý hơn Minh tả là nhanh hơn robot biến hình bắn đạn plasma.

Minh cũng chẳng biết trong tiếng Anh có thành ngữ ấy thật không. Nhưng An đã nói thì chắc hẳn chuẩn xác. An thông minh mà. Cậu ấy luôn biết phải nói gì.

Chín giờ sáng, khi Minh còn đang cuộn tròn trong chăn, ngủ say sưa dưới làn gió điều hòa hai mươi lăm độ C thì cậu nghe thấy tiếng mấy cô giúp việc cười nói ồn ào dưới nhà.

Minh nhăn nhó, lấy gối che đầu, nỗ lực cản tiếng ồn để ngủ tiếp. Nhưng mọi cố gắng của cậu đều trở nên vô dụng. Minh biết âm thanh ấy chỉ ngày một ầm ĩ hơn.

Cậu biết nguyên nhân tại sao.

Bởi An đã tới.
Bình Luận (0)
Comment