Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 249

Táp-

Con cá bơn vỗ mạnh đuôi xuống mặt nước, làm bắn tung tóe những giọt nước. Chợ cá Noryangjin hôm nay yên tĩnh hơn thường ngày. Yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy rõ tiếng vỗ đuôi của một con cá bơn. Phần lớn các thợ săn thường đến đây để thu thập thông tin đều đang bị thương hoặc bận rộn chạy đôn chạy đáo.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày lũ quái vật đổ xuống từ bầu trời, và thế giới nhanh chóng tìm lại được nhịp sống của mình. Sự hồi phục của con người diễn ra nhanh hơn, có lẽ vì họ đã từng trải qua những sự kiện tương tự trước đó. Chính phủ báo cáo rằng đó là vấn đề từ một vết nứt và các thợ săn đã giải quyết xong xuôi. Nhưng hầu hết mọi người không tin. Hàng trăm con quái vật khổng lồ rơi từ trên trời xuống— làm sao đó chỉ là vấn đề của một vết nứt được?

Nhiều giả thuyết âm mưu nảy sinh: một thí nghiệm thất bại, vết nứt hoạt động sai lệch, hoặc thậm chí là điềm báo về sự biến mất của Hố Trắng. Tuy nhiên lạ lùng thay, những kẻ cuồng tận thế, vốn thường kích động xuất hiện sôi nổi khăng khăng giữa vững quan điểm tận thế săp đến, giờ lại không thấy phản đáp gì. Vì vậy mà mọi người cũng dần tin vào mấy thuyết âm mưu đó mà quên đi dự báo tận thế.

Và hiện tại.

Một thanh niên đang sải bước nhanh qua khu chợ cá vắng vẻ. Mái tóc xanh lam của cậu ta bay trong gió, tiếng bước chân vang vọng trong không gian yên ắng. Những người mặc tạp dề nhựa chào cậu khi cậu đi qua khung cảnh lộn xộn.

“Này, cháu ổn chứ?”

“Tất nhiên.Cháu đã bảo là ổn mà.”

“Cái người ngất xỉu trước cổng chợ mà cũng bảo mình ổn! Tối nay qua quán bác ăn canh hải sản nhé! Dẫn cả anh trai cháu theo luôn!”

“Ái chà…” Cá Thu Em gãi gáy, tránh ánh mắt của họ.

“Cháu bảo rồi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Đó là tình huống bất khả kháng mà.”

Ngày quái vật đổ xuống, Mackerel Em được tìm thấy nằm sõng soài trước cổng chợ cá. Họ phát hiện ra cậu ta ngay trước khi định khóa chợ để ngăn quái vật xâm nhập, khi biết tin suýt khiến anh trai Mackerel ngất theo.

Nhưng thật sự, chuyện đó đâu phải lỗi của mình. Ai mà biết được mấy con quái vật trắng đó có dùng loại tấn công tinh thần gì không? Nhưng đám người bán hàng thì không nghĩ như vậy. Một người cầm lưới vớt cá, vung lên nói.

“Tình huống bất khả kháng cái gì. Cháu có biết anh trai cháu hoảng đến mức nào không? Khóc như trời sắp sập ấy!”

“Thôi mà, thôi mà. Cháu nói rồi, tại anh ấy lo lắng quá thôi…”

-----

Bước chân Mackerel em dừng lại trước biển hiệu “Công ty Thủy sản Jangmi.” Cậu cúi đầu chào. Jang Mi-sook, đang ngồi trên ghế nhỏ phe phẩy quạt, chỉ về phía căn phòng bên cạnh cửa hàng.

"Đến rồi hả? Người ở bên trong đấy."

"Đến làm gì vậy?"

"Mẹ không biết. Chỉ mượn phòng thôi nên mẹ cho."

"Ư, xử lý mấy khách phiền phức đâu phải việc của con..."

Cá Thu làu bàu rồi mở cánh cửa đóng chặt. Ánh sáng tràn vào căn phòng tối. Cậu thò đầu vào, nói nhỏ.

"Này, này?"

Ánh sáng chiếu lên nền nhà màu vàng và những chiếc đệm rực rỡ họa tiết sặc sỡ. Mackerel em cao giọng hơn chút.

"Này~ Đang ngủ à?"

Thôi, kệ. Cậu đẩy mạnh cửa mở toang. Đó là lúc Mackerel em thấy một người nằm trên đệm. Một thanh niên cao lớn đang duỗi người, chân gác lên, đầu gối trên những chiếc đệm màu sắc sặc sỡ. Ánh sáng phản chiếu lên chiếc mặt nạ bóng loáng của anh. Cái mặt nạ từ từ quay về phía Mackerel em, giọng nói bị thay đổi âm vang lên.

"Gì?"

Chiếc mặt nạ đen thuộc về J, anh hùng quốc dân và là thợ săn chính được ghi nhận đã giải quyết vụ việc gần đây. Vậy mà bây giờ, anh lại đang nằm dài như một kẻ thất nghiệp. Nếu không vì chiếc mặt nạ đen đó, trông anh chẳng khác gì một gã lười biếng bình thường.

Tại sao anh ở đây? Ngay cả Cá Thu cũng tò mò. Đêm mà quái vật từ trên trời rơi xuống, J đã xuất hiện tại Cục Quản lý Thức Tỉnh, mang theo Song Jo-heon bị thương nặng trên vai và đi cùng với Lee Sa-young mặt mày nhăn nhó. Đó là tất cả những gì mà công chúng hay biết và chỉ một vài người, bao gồm cả Cá Thu mới biết được những bí mật phía sau.

Dù sao thì, từ ngày đó, Cục Quản lý Thức Tỉnh luôn trong tình trạng báo động cao, thậm chí còn nhờ đến sự giúp đỡ từ những người bị gọi là “kẻ ngoài vòng pháp luật” như Mackerel.

Mackerel em gãi đầu, sau đó càu nhàu.

"Gì mà 'gì'? Không phải anh còn nhiều việc à? Chẳng phải Cục đang loạn hết cả lên sao? Bên đó đúng là hỗn loạn!"

"Không? Tôi rảnh lắm."

"Làm gì có! Còn vụ của Song Jo-heon, chưa kể còn phải gặp… ừm, Prometheus hay mấy người đó nữa. Bên đó thiếu nhân sự tới mức nhờ cả bọn em đấy!"

Thay vì trả lời, J làm động tác như đang ngoáy tai.

"Tôi đình công rồi. Còn được giám đốc cho phép nữa."

"Đình công? Anh điên rồi à? Anh biết bây giờ mọi thứ đang bận rộn cỡ nào không!"

"Cứ coi tôi là một cái chăn thừa đi."

"Chăn mà nổi bật thế này thì ai dùng! Đây vẫn là chỗ kinh doanh đấy, anh không thể biến nó thành nhà khách được."

"Tôi trả tiền thuê phòng."

"Bao nhiêu?"

"Tôi sẽ đuổi bất cứ ai gây rối."

"Haizz."

"Làm ơn mà… Sau tất cả những gì tôi đã làm, chẳng lẽ không được đình công một lần? Đó là quyền của tôi mà…"

J ngồi dậy, bắt đầu lẩm bẩm như người uống quá chén. Cá Thu nhanh chóng nhìn sang Jang Mi-sook, bà lắc đầu nguầy nguậy, ám chỉ rằng mình không cho anh uống gì cả. J với lấy một hạt ngô duy nhất trên bàn. Rắc. Chỉ với chút lực, anh nghiền nát nó phẳng lì. Đầu cúi xuống, giọng anh thì thầm.

“Hắn bảo không cần tôi nữa.”

Nếu Mackerel anh nghe được câu này, chắc chắn sẽ nổi điên. Mackerel em lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng cởi giày và lao vào phòng như bị lửa đốt dưới chân. Cậu đóng sầm cửa lại rồi thì thầm.

"Ai— ai dám nói không cần anh? Sao có người nhẫn tâm vậy chứ?"

"Có một kẻ. Đồ mặt dày."

"Loại mặt dày nào lại dám nói thế?!"

J ngẩng đầu lên ngay. Chiếc mặt nạ đen bóng quay về phía Mackerel em, và anh ngoắc cậu lại bằng một ngón tay. Mackerel em nhanh chóng ngồi xuống đối diện, hơi nghiêng người về phía trước. J khẽ thì thầm.

"...Nghe đây."

"Vâng, nhưng em có được tính phí tư vấn không vậy?"

"Im ngay. Có một người tôi từng rất thân thiết— không, có lẽ chỉ hơi thân? Hay… kiểu như người nhà? Cậu hiểu chứ?"

Thay đổi mối quan hệ ba lần chỉ trong một câu? Mackerel em nghiêng đầu bối rối, rồi hỏi thẳng.

"Giờ không thân nữa à?"

J ngập ngừng, rồi lẩm bẩm.

"...Có thể thân… hoặc chỉ mình tôi nghĩ thế?"

Với giác quan nhạy bén, Mackerel em cảm nhận ngay rằng đây sẽ là một câu chuyện đầy thú vị! Chắc chắn là kiểu drama tình cảm gia đình. Cậu xoa tay, hào hứng giục tiếp.

"Được, cứ coi là vậy đi. Rồi sao nữa?"

"Hắn đã từng trải qua một giai đoạn rất khó khăn."

"Ừ."

"Nhưng hắn bị vậy là do tôi không có mặt lúc đó."

"Ừ? Hiểu rồi."

"Vậy nên tôi lo lắng… hắn đã phải trải qua điều tồi tệ, nên tôi muốn ở bên cạnh, an ủi hắn. Cậu hiểu không? Tôi còn nhận ra hắn hiện đang gặp khó khăn nữa."

"Em hiểu, hyung-nim."

"Nhưng rồi hắn bảo tôi tự lo chuyện của mình đi, và nói đây là vấn đề của mình hắn."

"Ồ."

"Rồi chúng tôi cãi nhau. Thậm chí còn túm cổ áo nhau."

Mackerel em giơ tay ngắt lời.

"Em hỏi cái này được không?"

"Gì?"

"Người đó… còn sống chứ?"

"Hắn ổn mà."

"Vậy thì kể tiếp đi."

Thế nghĩa là không phải người thường hay thợ săn bình thường nào đó. Mackerel em gật đầu như hiểu ra, tự liệt kê danh sách trong đầu.

"Rồi sao nữa?"

"Sau cùng, hắn còn cả gan bảo với tôi… rằng không cần tôi."

"Trời đất!"

Mackerel em bụm miệng, không thốt nên lời. 

"Khỉ thật, hắn nói vậy là chỉ tôi lo chuyện bao đồng hay sao…"

Rắc. J bóp nát những hạt ngô trong tay thành bột vụn. Anh gục đầu lên cánh tay, thả người sụp xuống bàn. Trong khi đó, trong đầu Mackerel em hiện lên một hình ảnh. Một người toàn thân mặc đồ đen. Một kẻ có thể đối đầu với J mà vẫn sống sót. Hẳn là Lee Sa-young, kẻ vừa thức tỉnh, người mà J đã tua lại đoạn video trong phòng giám sát chợ cá không biết bao nhiêu lần.

“Có phải là… anh ta không?”

Dù muốn gạt đi suy nghĩ đó, Mackerel em không thể ngăn được sự tò mò đang dâng lên. Cậu nghiêng người, thầm thì, như đổ thêm dầu vào lửa.

"Hyung-nim, em nói thật nhé?"

"Cứ nói."

"Người đó đúng là đồ tồi."

"..."

Tiếng thở bên cạnh im bặt. J từ từ ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ đen nghiêng nhẹ.

"Cậu vừa nói gì?"

"..."

"Cậu vừa gọi hắn là đồ tồi đúng không?"

Ôi trời. Mackerel em đảo mắt ngao ngán.

“Đúng là người làm dịch vụ chẳng bao giờ dễ dàng…”

Thay vì trả lời, Mackerel em nhanh nhẹn đứng bật dậy. Rầm! Một cú đấm mạnh xuống bàn. J hét lớn.

"Này, hắn không phải đồ tồi đến mức đó đâu!"

Từ bên ngoài phòng, tiếng Jang Mi-sook loẹt xoẹt gọi vọng vào. Mackerel em ép sát người vào cửa, lớn tiếng nói:

"Không sao đâu mẹ! …Tạm thời thế!"

"Thằng nhóc ấy chỉ có nhiều vết sẹo thôi mà. Nó không tệ đến thế đâu." J nói tiếp.

Vừa mới gọi người ta là đồ tồi xong, giờ lại đổi giọng. Mackerel em nuốt lại lời định nói. Quy tắc đầu tiên của việc làm người thu thập thông tin là phải luôn lắng nghe kỹ người khác. Khi mọi người bắt đầu nói vu vơ, những mẩu thông tin quý giá thường vô tình bị lộ ra. Cậu vẫy tay, triệu hồi một con cá đuối nhỏ. Nó uốn éo bò đến và nhanh chóng phong kín cửa lại.

"Đúng, đúng, anh nói phải. Khi ai đó bị tổn thương, họ thường dựng gai lên như nhím vậy."

"Nhưng hắn nói hắn không cần tôi."

J co người lại, cuộn tròn như một con cuốn chiếu, thì thầm bằng giọng lạ lùng, đầy u ám. J – một anh hùng được hầu hết mọi người công nhận, dù đôi khi vẫn có kẻ cố bôi nhọ anh. Một người mà ai cũng cần đến. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe rằng mình không cần thiết. Có lẽ vì vậy mà nó đả kích anh mạnh đến thế.

Mackerel em ngồi xuống trước mặt J.

"Nghe này, hyung-nim."

"…"

"Em nghĩ thằng đó… à không, cái con nhím ấy, chắc chỉ nói thế trong lúc nóng giận thôi."

"…"

Cái người cuộn tròn như cuốn chiếu khẽ ngẩng đầu lên. Mackerel em xoa xoa hai tay, cố gắng trấn an.

"Liệu hắn có thật sự nghĩ vậy không khi nói không cần anh? Anh đã chạm đến nỗi đau của hắn, nên hắn mới dựng gai lên phản kháng thôi. Khi tức giận, người ta thường nói những điều không thật lòng mà, đúng không?"

"…Cậu nghĩ vậy sao?"

"Tất nhiên rồi, tất nhiên. Có khi giờ hắn đang hối hận vì lỡ miệng nói vậy đấy."

J ngẩng hẳn đầu lên. Có thật không? Giọng méo mó của anh hỏi đầy ngờ vực.

"Vậy… cậu có thể tìm hiểu thêm một chút không?"

"A~ cứ nói một tiếng, hyung-nim."

Mackerel em gật đầu lia lịa, trông như thể cổ cậu sắp gãy. Và cậu nghĩ thầm:

‘Tôi sẽ tính tiền cái bàn, tiền tư vấn, lẫn cả phí thông tin nữa. Phen này hốt bạc to rồi.’

Bộ não cậu bắt đầu hoạt động nhanh như máy tính đang tính toán. Đúng chất một thương nhân thực thụ.

-----

Dù Hội trưởng là một bác sĩ, nhưng Hội Seowon lại phảng phất mùi giấy cũ và sách vở. Các thành viên hội tấp nập qua lại, đẩy những chiếc xe chất đầy sách, và những chồng sách cao ngất từ sàn lên đến trần khiến người ta không khỏi choáng ngợp. Tuy nhiên từ sau sự kiện đó, Hội Seowon đã thay đổi đôi chút.

Honeybee cau mày, tay cầm hai cốc cà phê. Mùi thơm nồng nàn của cà phê đã bị át đi bởi mùi thuốc sát trùng mạnh. Các thành viên hội, thay vì khuân sách, giờ tất bật với đủ loại thuốc men và biểu đồ. Có người nói rằng hội đã trở lại trạng thái ban đầu, nhưng…

"Mình vẫn thích hội lúc trước hơn…"

Vừa lẩm bẩm vừa chu môi, Honeybee bước nhanh về trung tâm của Hội Seowon, nơi Nam Woo-jin và Matthew, người vẫn chưa tỉnh lại, đang nằm.

Honeybee dừng lại khi bước xuống cầu thang dài, vì một cậu bé trong chiếc áo khoác trắng đang đợi ở cuối cầu thang. Cậu bé ngước mắt nhìn cô với ánh mắt trong trẻo rồi cúi chào.

"Chủ nhân hỏi liệu cô có cảm thấy thoải mái với vị khách sắp gặp không."

"Khách?"

"Vâng. Chủ nhân nghĩ rằng cô có thể không thoải mái."

"À, miễn không phải Gyu-Gyu là được."

"Vậy xin mời cô đi theo tôi."

Cậu bé nhanh chóng chạy trước dẫn đường. Hợp đồng với Gyu-Gyu đã kết thúc, và hắn biến mất đâu đó. Có lẽ đang lêu lổng ở một đất nước xa xôi nào đó, Honeybee nghĩ bụng, rồi khẽ tặc lưỡi cho có lệ.

Theo kế hoạch ban đầu, cô lẽ ra phải tiếp tục truy tìm Prometheus cùng Gyu-Gyu. Nhưng Cục Quản lý Thức Tỉnh đã chọn hợp tác với Prometheus. Honeybee không tài nào chịu nổi ý tưởng đó. Hợp tác với những kẻ đã gây ra chuyện này cho Matthew ư? Thật không thể chấp nhận. Cô đã xông vào phòng của giám đốc, đòi một lời giải thích.

"Bà điên thật rồi à? Lại còn bắt tay với bọn quái thai đó?"

Giám đốc Ham bình tĩnh giải thích. Đó không phải là sự hợp tác hoàn toàn, mà chỉ là tạm thời; mục đích là để ngăn chặn ngày tận thế, thu thập thông tin, và có lẽ là đánh thức Matthew thông qua dữ liệu của họ.

*Thật vô lý.*

Cô nghĩ rằng cuối cùng, giám đốc đã chọn con đường dễ dàng.

Đến phần sâu nhất của hội, cậu bé đẩy cánh cửa đóng chặt ra, và Honeybee tròn mắt ngạc nhiên.

"Cái gì đây?"

"À, cô tới rồi."

Nam Woo-jin xoay ghế lại đối diện Honeybee. Nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé tối đen như tượng đứng cạnh anh, rồi lại liếc sang một bóng đen khác.

Người kia, Lee Sa-young đang tựa vào tường, khoanh tay và nhắm mắt. Honeybee chỉ vào hắn, tay vẫn cầm cốc cà phê.

"Sao tên này ở đây?"

"Cậu ấy vừa ngủ gật, đừng đánh thức."

Seo Min-gi, người đứng gần đó, chỉnh lại kính râm, trả lời.

"Hội trưởng dạo này không ngủ được, nên đến xin toa thuốc."

"Sao lại ngủ kiểu kỳ cục thế kia?"

"Hội trưởng bảo chỉ chợp mắt một chút thôi."

"Đúng là lộn xộn. Tôi chỉ mua hai cốc cà phê, một cho bác sĩ, một cho tôi."

"Không sao. Tôi đã uống menu theo mùa sáng nay rồi. Nhân tiện, cô có sưu tầm nhãn dán không? Nếu không, cô cho tôi nhé?" Seo Min-gi nói.

"Thật đấy? Thế giới sắp tận thế rồi mà còn sưu tầm mấy thứ đó à?"

"Vậy càng phải tranh thủ khi còn có thể."

"Trời đất…"

Honeybee tặc lưỡi, đưa cốc cà phê cho Nam Woo-jin, rồi lấy điện thoại ra. Seo Min-gi nhanh chóng rút điện thoại ra theo, và cả hai bắt đầu trao đổi nhãn dán. Nam Woo-jin nhấp một ngụm, nhăn mặt, rồi đẩy cốc ra.

"Sao ngọt vậy?"

"À, nhầm rồi. Cái đó của tôi, còn đây là của anh."

"Cảm ơn."

"Uống nhiều đường quá là giảm tuổi thọ đấy."

"Đừng giảng đạo, tôi không sao hết."

Nam Woo-jin nhấp cà phê rồi nhắm mắt lại. Một khoảng lặng trôi qua. Honeybee gõ nhẹ mũi giày xuống sàn, hỏi.

"Matthew thế nào rồi? Vẫn như cũ à?"

"Vẫn vậy."

"Không có sự kiện bất động nào nữa sao?"

Khi nhân loại chạm đến bờ vực tận thế, mọi người đột nhiên bất động, vô thức chạm vào một chỗ nào đó trên cơ thể, như thể nỗi đau từ tận thế đã khắc sâu vào linh hồn họ. Có người suy đoán những chỗ đó chính là nơi họ từng bị thương. Tuy chưa chắc chắn, hiện tượng này được gọi là "Sự kiện Đông Cứng."

Nam Woo-jin lắc đầu.

"Không. Còn về Matthew cậu ấy không hề có chút ý thức nào cả."

"…"

"Dù vậy, giờ chúng ta hợp tác với Prometheus có thể sẽ tìm được thuốc giải."

"Tôi không thích hợp tác với bọn chúng. Mấy người đó thậm chí chẳng xem Thức Tỉnh Giả là con người."

"Tôi cũng không muốn, nhưng chúng ta cần sử dụng mọi lá bài có thể."

"…"

Honeybee thở dài, nhấp một ngụm cà phê, vị đắng và ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi.

Ngay lúc đó, bóng dáng dựa vào tường giật nhẹ. Tiếng hít thở sâu vang lên. Phía sau mái tóc bù xù, đôi mắt ánh lên ánh tím sắc sảo. Ánh nhìn từ sàn nhà chuyển thẳng đến Honeybee.

"Cô là ai?"

"Câu 'cô là ai' không phải lúc nào gặp ai anh cũng nói đấy chứ? Thật hết chịu nổi…"

Lee Sa-young quay đầu đi, cau mày khó chịu. Nam Woo-jin đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy. Anh kéo lê đôi Crocs, tiến đến gần Lee Sa-young, xem xét kỹ khuôn mặt hắn.

"Tôi đã cố tình kê toa nhẹ nhất. Cậu thấy ổn với chỉ chừng đó giấc ngủ chứ?"

"Vừa đủ."

Lee Sa-young xoa mặt, rồi bắt chéo chân.

"Tôi nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của mấy người. Vẫn chưa tìm ra thuốc giải cho Matthew à?"

"Cậu có ngủ thật không hay chỉ giả vờ?"

"Tôi có thứ lấy từ trụ sở Prometheus."

"…"

Hắn ra hiệu cho Seo Min-gi, người lấy ra một chiếc máy tính bảng từ không gian lưu trữ và đưa cho hắn. Lee Sa-young cầm máy tính bảng lên, lười nhác nói.

"Đây là chiếc máy tính mà một nhà nghiên cứu của Prometheus cầm… Tôi đã phân tích toàn bộ nội dung. Tất nhiên, người duy nhất có thể sử dụng được nó là anh, Nam Woo-jin."

"Gì cơ? Sao giờ cậu mới nói?!"

Rắc. Chiếc cốc cà phê đá trên tay Honeybee bị bóp méo, cà phê và đá bắn tung tóe. Lee Sa-young nhún vai, xoa xoa mắt.

"Vì giấc ngủ của tôi quan trọng hơn."

"À, đồ…!"

Honeybee tiến lên một bước, tay siết chặt, nhưng Nam Woo-jin ngăn cô lại. Anh đút tay vào túi, nhìn xuống Lee Sa-young.

"Cậu không định đưa miễn phí chứ?"

"Hừm, nhạy bén như mọi khi…"

Lee Sa-young khẽ nhếch mép cười, đặt cằm lên tay, ánh mắt đầy xảo quyệt.

"Sẽ có người tìm tôi. Sớm thôi, tôi đoán vậy…"

"…"

Lee Sa-young đứng dậy khỏi ghế. Bóng dáng cao lớn của hắn phủ trùm lên Nam Woo-jin. Hắn đặt ngón tay đen sì lên môi, giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Giữ im lặng."

"…"

"Đừng có huyên thuyên như lần trước."

Bình Luận (0)
Comment