Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 250

Một tuần và một ngày đã trôi qua kể từ khi lũ quái vật đổ xuống như cơn bão.

Một không gian tối tăm, chật hẹp, được chiếu sáng bởi một bóng đèn trần đơn độc. Đây là phòng thẩm vấn của Cục Quản lý Thức Tỉnh. Cha Eui-jae ngồi thả lỏng trên chiếc ghế kim loại kêu cót két, trong khi những ngón tay dài của Jung Bin gõ lách cách trên bàn phím bên kia chiếc bàn kim loại hẹp. Anh vừa gõ, vừa xoa cằm của mình.

"Chúng ta xem lại lần cuối nhé. Sau khi thoát khỏi Tổng hội, anh ra ngoài để đánh giá tình hình, và chứng kiến vụ bắt cóc Yoon Ga-eul-ssi. Sau đó anh đã đuổi theo chiếc xe tải, và dẫn thẳng đến trụ sở của Prometheus... đúng chứ?"

"Đúng."

"Anh đã lẻn vào tòa nhà, xác nhận rằng các Thợ Săn bị bắt cóc đang ở bên trong, chứng kiến cảnh nghiên cứu, và phát hiện Song Jo-heon, người có liên hệ với Prometheus, cũng đang có mặt... đúng không?"

"Đúng."

"Và số lượng Thợ Săn là bao nhiêu?"

"Chỉ riêng trong những chiếc lồng đã có khoảng 10 người… có lẽ còn nhiều hơn."

"Hiểu rồi. Và việc để Yoon Ga-eul-ssi ở lại là… do tôn trọng ý muốn của cô ấy, đúng không?"

"Đúng."

Jung Bin thở dài, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, trong khi Cha Eui-jae đặt hai tay lên bàn. Anh đã cung cấp hầu hết những thông tin cần thiết, bỏ qua những chi tiết tốt nhất là không nên tiết lộ. Cuối cùng, Jung Bin gật đầu.

"Được rồi, buổi thẩm vấn kết thúc. Cảm ơn anh đã hợp tác."

Cha Eui-jae xoay cổ, rên nhẹ một tiếng. Phòng thẩm vấn ở Cục Quản lý Thức Tỉnh vẫn luôn ngột ngạt và nặng nề như trước, chật hẹp và được thiết kế để tạo áp lực. Vừa xoa cổ, anh vừa để ý thấy Jung Bin đang mỉm cười gượng gạo.

"Cảm ơn anh, J. Sự hỗ trợ của anh rất đáng quý. Đây chỉ là thủ tục bắt buộc thôi."

"Không sao. Các cậu đã chờ tôi cả tuần, thường thì việc này đã làm ngay rồi."

Sau khi đột nhập vào trụ sở Prometheus—một tổ chức suýt đưa thế giới đến bờ vực diệt vong—lại đột nhiên gửi đề xuất hợp tác cho giám đốc, và J còn vạch trần sự phản bội của Song Jo-heon.

J hành động như một cơn lốc vậy. Cục đã vô cùng nóng lòng muốn nghe lời kể của anh, nhưng…

Jung Bin chen ngang bằng một câu bình luận mỉa mai.

"Tôi phải thừa nhận, tôi hơi bất ngờ khi anh chỉ đơn giản bỏ Song Jo-heon-ssi ở ngoài cửa phòng giám đốc vào hôm đó, ha ha."

Ngày đó J đã xông vào như sấm chớp, bỏ lại một Song Jo-heon ngơ ngác trước cửa phòng giám đốc, gõ cửa, rồi biến mất như gió. Cha Eui-jae lảng tránh ánh nhìn, biết rõ nụ cười của Jung Bin ẩn chứa ý tứ khác.

"Nếu Lee Sa-young không đến ngay sau đó, có lẽ chúng tôi đã hoàn toàn mất phương hướng, không hiểu chuyện gì đang sảy ra."

"Tôi xin lỗi về chuyện đó…"

"Không sao. Tôi chắc anh có lý do của mình, phải không?"

Cha Eui-jae đảo mắt, cảm thấy nhẹ nhõm vì chiếc mặt nạ che đi khuôn mặt anh. Lý do ư? Liệu do đánh nhau trong xe có tính là một không?

---

"Anh cứ lo chuyện không đâu…"

"Đừng có tò mò quá, phiền lắm."

"Ồ, em biết là anh tò mò đấy à?"

"Em nói rồi, dừng lại đi."

Lời lẽ sắc bén của Lee Sa-young đủ khiến người ta cảm thấy như đối diện với con rắn đang phun độc đầy giận dữ. Cuối cùng, Cha Eui-jae túm lấy cổ áo hắn. Khi tài xế Bae Won-woo hoảng hốt cầu xin họ dừng lại, anh  đã lạc tay lái. Trong lúc hỗn loạn, Song Jo-heon vừa tỉnh dậy vì tiếng ồn đã hốt hoảng bám chặt vào eo Cha Eui-jae. Một cảnh tượng hỗn loạn.

"Đủ rồi! Im hết đi!"

"Không đời nào! Agh! Hỏng hết rồi!"

Quá bực bội, Cha Eui-jae đá tung cánh cửa xe ra khỏi bản lề. Không còn cách nào khác khi bị từ chối mở cửa. Bỏ qua tiếng còi báo động và tiếng hét của Bae Won-woo, anh trừng mắt nhìn Song Jo-heon vẫn đang ngơ ngác.

"Đi với cậu ta hay đi với tôi?"

"…Đi đâu cơ?"

"Đến Cục Quản lý Thức Tỉnh. Ông cần tự thú."

"…"

Với khuôn mặt như vừa nhai phải thứ đắng nghét, Song Jo-heon đáp.

"Tôi thà đi với cậu. Ở đây chẳng dễ chịu gì cả."

Một lựa chọn hợp lý. Dễ chịu hơn ở lại với một Bae Won-woo than khóc và một con rắn điên loạn. Đáng tiếc, chỗ dừng xe của Bae Won-woo vẫn còn xa Cục, mà Song Jo-heon thì vẫn còn yếu. Thở dài, Cha Eui-jae vác ông ta như vác bao tải, bắt đầu chuyến đi bộ đường dài đến Cục. Lee Sa-young đứng nhìn, ánh mắt sắc như dao nhưng không nói lời nào.

Nghĩ lại, có lẽ đúng là tình huống bất khả kháng. Có lẽ.

Cha Eui-jae gật đầu.

"Đúng, chắc chắn là bất khả kháng."

"Và anh không thể giải thích thêm gì về chuyện đó sao?"

"Không."

"Hừm… Theo lời Song Jo-heon thì Lee Sa-young và J đã đánh nhau và phá hỏng xe. Sau đó, J coi ông ta như hàng hóa và kéo ông ta đến Cục Quản lý Thức Tỉnh… đúng không?"

Vậy mà nãy giờ cứ như thể cậu ta không biết vậy. Cha Eui-jae đáp nghiêm nghị.

"Đúng, chính xác."

"…Và lý do phá xe là?"

"…Vì họ không chịu mở cửa."

Biểu cảm của Jung Bin trở nên kỳ lạ, nghiêm trọng một cách khó hiểu. Như một nghĩa vụ, anh cẩn thận với tay qua bàn và nhẹ nhàng nắm lấy tay Cha Eui-jae.

"Anh, J."

"…Gì."

"Con người có một thứ gọi là ‘giao tiếp.’ Anh biết điều đó, đúng không?"

"Nhưng là cậu ta gây hấn trước, không thèm kể chuyện…"

"Chính xác, đúng. Tôi chắc Lee Sa-young có làm gì đó. Nhưng anh không được bỏ cuộc. Hãy tiếp tục giao tiếp. Đừng từ bỏ mà hãy tìm điểm chung của nhau và nói chuyện…"

Jung Bin siết chặt tay Cha Eui-jae, mồ hôi lấm tấm trên trán như thể nhớ lại điều gì khó chịu. Anh nhắm mắt, thì thầm như tự nhủ.

"Dù khó khăn đến mấy, anh cũng sẽ tìm được điểm chung. Bằng cách nào đó."

"Được rồi, được rồi, tôi hiểu mà."

"Tôi tin anh, J. Ngoài ra, Lee Sa-young có vẻ khá thích ạnh, đúng không?"

"…"

Cha Eui-jae nheo mắt, nhìn chằm chằm Jung Bin. Thích? Người thích mình thì chẳng bao giờ nói những lời khiến người khác đau lòng như vậy. Anh vẫn còn ôm cơn giận, cơn giận sẽ không phai nhòa trong thời gian ngắn. Nhưng thành thật mà nói, chỉ có Lee Sa-young mới có thể xóa đi điều đó.

Dù vậy, vẫn còn…

"Này."

"Vâng, cứ nói đi."

"Lee Sa-young đang ở đâu?"

Không tài nào tìm thấy cậu ta!

Người mà thường xuyên cứ xuất hiện bất kể được chào đón hay không, thậm chí còn bị cấm đến, giờ lại hoàn toàn mất dạng. Mượn điện thoại của Bae Won-woo để gọi thì không có tín hiệu, dùng điện thoại công cộng cũng chẳng được. Lượn lờ gần khu vực của Hội Pado và giả vờ như đang đi dạo cũng vô ích. Ngay cả Seo Min-gi, người thường biến mất vào lúc cần nhất, cũng cắt đứt mọi liên lạc. Cha Eui-jae tức giận đến mức giẫm mạnh lên cái bóng.

Thậm chí, anh đã lẻn vào phòng Hội trưởng, chờ suốt cả ngày với hy vọng thấy được Lee Sa-young, nhưng cũng chẳng có kết quả. Người duy nhất vào ra là Bae Won-woo, mang đồ ăn vào rồi ra ngoài, rõ ràng lo lắng anh sẽ phá hỏng thêm thứ gì đó.

Jung Bin lắc đầu, vẻ bất lực.

"Tôi không chắc nữa. Cậu ấy không phải kiểu người thường xuyên báo cáo hành tung… anh có hỏi Bae Won-woo-ssi chưa?"

"Anh ta cũng không biết."

"À… vậy có lẽ thử hỏi Hội Seowon xem?"

"Hội Seowon?"

Hình ảnh một người đàn ông tóc trắng hiện lên trong đầu anh.

"Đúng vậy. Bác sĩ của Lee Sa-young là Nam Woo-jin. Vì tình trạng sức khỏe, cậu ấy thường xuyên ghé qua. Có lẽ thử hỏi ở đó sẽ ra manh mối."

"…"

"Hoặc…"

Jung Bin ghé sát lại, và Cha Eui-jae cũng nghiêng người, để khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn vài centimet. Jung Bin thì thầm.

"Anh đã từng nghe về… một người tên là Mackerel chưa?"

"Có? Có, tôi từng nghe."

"Họ rất giỏi trong việc tìm người. Có lẽ anh nên liên hệ xem sao."

Jung Bin ngồi thẳng lại như chưa từng nói gì, trong khi Cha Eui-jae liếm môi.

‘Từng nghe về Mackerel?’

Anh thở dài, nhìn lên bóng đèn trần đang nhấp nháy. Thật ra, không chỉ là "từng nghe."

"Cố lên, hyung-nim~! Dù mấy người quan chức kia nói gì, cũng đừng nao núng. Cứ tiếp tục tiến tới, anh sẽ ổn thôi! Chỉ cần dùng lời nói khéo léo là làm họ mờ mắt ngay!"

"Ừ, được rồi…"

Ngay cả khi đến đây, anh vẫn bị hai anh em nhà Mackerel cổ vũ—tay cầm vá và tạp dề.

--------

"Anh muốn em tìm Lee Sa-young?"

"Phải. Tôi cần nói chuyện với cậu ta, nhưng không thấy tăm hơi đâu."

Mackerel em, đang ném vụn bánh mì cho những con cá bơi lượn xung quanh, đáp lời.

"À~ chuyện đó thì cũng bình thường mà, đúng không?"

"Tại sao?"

"Lee Sa-young vốn dĩ là người khó gặp. Với năng lực của mình, anh ta thường tránh xa những nơi đông người. Anh ta luôn lặng lẽ làm việc một mình."

Thật sao?

Cha Eui-jae nhíu mày, vẻ mặt đầy tò mò. Người như vậy mà lại trông thoải mái khi ngồi trong quán canh giải rượu đó sao? Anh có thể hình dung khuôn mặt quen thuộc đó, người ngày nào cũng làm gián đoạn công việc kinh doanh. Mackerel anh, người vẫn đang mải mê gõ máy tính, cũng gật đầu đồng tình.

"Trong giới thợ săn… a-anh ta là kiểu người khiến người khác sợ hãi."

"Phải, tính cách của anh ta thì hơi… khó chịu, anh biết đấy?"

"Vậy các cậu có tìm được anh ta không?"

"Tất nhiên là được. Nhưng trong lúc chờ, anh hãy cầm cái này đi."

Một con cá vàng đỏ lơ lửng bay tới và hạ xuống tay Cha Eui-jae, rồi với một tiếng pop, nó biến thành một mảnh giấy ghi chú màu vàng. Tờ giấy chứa đầy những nét chữ nguệch ngoạc, bao gồm thông tin cá nhân của ai đó và…

[Vị trí hiện tại: Hội Seowon]

Mackerel em làm động tác tay như khẩu súng và nháy mắt.

"Những thứ anh nhờ hôm qua? Tất cả đều có ở đây rồi."

"…"

Cha Eui-jae siết chặt tờ giấy. Trong đó có thông tin mà anh đã nhờ Mackerel tìm kiếm; vị trí hiện tại của những nhà nghiên cứu và bác sĩ từng làm việc tại bệnh viện nơi Lee Sa-young từng điều trị.

-----

Giữa những kệ sách cao chạm trần, các thủ thư xuất hiện rồi biến mất theo lượt. Trong không khí ngập mùi giấy cũ, một mùi sát trùng mạnh và thoảng hương máu lẫn vào. Liệu họ có đang che chở bệnh nhân ở đây không? Cha Eui-jae thấy những cảnh tượng này chồng chéo lên ký ức về một thế giới hoang tàn: những kệ sách đổ nát, sách vương vãi khắp nơi, thợ săn ngồi mệt mỏi trên những chồng sách. Thư viện đã trở thành pháo đài cuối cùng.

Tiếng cạch vang lên khi một thủ thư đặt tách cà phê nóng hổi và đĩa bánh quy được sắp xếp gọn gàng lên bàn. Cha Eui-jae cúi đầu cảm ơn, dù biết rằng với chiếc mặt nạ, anh không thể ăn hay uống gì.

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Hội trưởng muốn biết liệu anh có thể đợi thêm một chút nữa không. Có ổn không?”

“Không sao cả. Tôi có thể đọc sách trong lúc chờ được không?”

“Chắc chắn rồi. Anh có muốn tìm cuốn sách nào cụ thể không? Tôi có thể giúp.”

“Ồ, tôi không có. Tôi sẽ tự xem qua.”

“Hiểu rồi.”

Thủ thư cúi chào lịch sự rồi biến mất giữa những kệ sách. Cha Eui-jae đứng dậy, không chạm vào cà phê, và đi dọc các lối đi, ngắm những cuốn sách được sắp xếp dày đặc từ sàn đến trần. Nam Woo-jin đã đọc hết chỗ sách này chưa? Không nhìn vào tiêu đề, Cha Eui-jae rút một cuốn sách ra và mở nó. Cuốn sách cũ đến mức bìa và các trang giấy thô ráp, nhăn nhúm, chứa đầy những ký tự anh không thể nhận ra—những ký tự chưa từng thấy trước đây.

“…”

Anh nheo mắt, lật từng trang. Hoàn toàn không thể hiểu được. Khi lật đến một trang, một hình minh họa kỳ lạ lọt vào mắt anh. Một bức vẽ mô tả những đường nét và chấm phức tạp—nó mang đến cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Anh dùng ngón tay lần theo họa tiết, cau mày.

“Sao trông quen thế này?”

“Anh là vị khách đầu tiên tìm thấy cuốn sách đó. Anh có nhận ra nó không?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên. Cha Eui-jae nhìn xuống. Một cậu bé trong áo khoác trắng đang ngước nhìn anh, hai tay chắp lại cung kính. Đôi mắt xanh lá trong suốt như hạt cườm phản chiếu khuôn mặt của Cha Eui-jae. Đó là Marionette, người đại diện cho thư viện của Nam Woo-jin.

“Cuốn sách đó được tìm thấy trong một hầm ngục. Không ai có thể giải mã những ký tự trong đó. Có thể đó là một ngôn ngữ của thế giới chúng ta đã bị bóp méo bởi ma thuật hầm ngục, hoặc có thể là ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ. Để đảm bảo an toàn, Hội Seowon giữ nó ở đây.”

“Hình minh họa này?”

“Anh không nhận ra nó sao?”

“…”

“Đó là họa tiết ‘Con mắt Thẩm định’ của Thợ Săn Hong Ye-seong. Chúng tôi không biết tại sao hình minh họa đó lại xuất hiện trong cuốn sách này.”

À. Cuối cùng nhận ra, Cha Eui-jae nhìn lại hình minh họa. Anh đã không nhận ra ngay bởi đã quá quen với việc thấy “Con mắt Thẩm định” trong trạng thái luôn xoay. Cha Eui-jae hỏi cậu bé,

“Nhưng làm sao em biết?”

“Tôi biết nội dung và vị trí của tất cả các cuốn sách trong thư viện này để có thể tìm chúng ngay khi chủ nhân yêu cầu.”

Cậu bé đáp như thể đó là điều hiển nhiên. Cha Eui-jae tiếp tục lật qua cuốn sách, nhưng ngoài họa tiết của “Con mắt Thẩm định,” không có gì khác trông quen thuộc. Anh đặt cuốn sách trở lại kệ.

“Ngay cả em cũng không giải mã được?”

“Kiến thức của tôi dựa trên kiến thức của chủ nhân, Thợ Săn Nam Woo-jin. Nếu anh ấy không biết, tôi cũng không thể.”

Cha Eui-jae đặt cuốn sách trở lại kệ. Cậu bé quan sát từng cử động của anh, rồi cúi đầu.

“Chủ nhân đã dặn tôi hỏi lý do anh đến đây và tự giải quyết nếu có thể. Hiện tại, anh ấy đang bận một việc khẩn cấp và không thể gặp anh ngay được.”

“Khẩn cấp gì?”

“Anh ấy đang nghiên cứu một tài liệu quan trọng. Có lẽ sẽ bận rộn một thời gian.”

Cha Eui-jae nhìn vào khuôn mặt Marionette, đôi mắt trong trẻo kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh. Liệu có thể tin được không? Có lẽ đây là cách tốt nhất. Không giống chủ nhân, cậu bé này có lẽ sẽ không hỏi han nhiều. Cha Eui-jae rút một mẩu giấy ghi chú nhàu nhĩ từ túi áo ra và đưa cho cậu bé.

“Anh đến đây vì hai lý do. Thứ nhất, anh nghe nói một số người quen của anh làm việc ở Hội Seowon. Anh muốn gặp họ.”

“Những người được liệt kê ở đây?”

“Đúng.”

Đôi mắt xanh lướt nhanh qua mẩu giấy. Cậu bé gật đầu.

“Đúng vậy, họ thực sự làm việc tại Hội Seowon. Tôi có thể gọi họ đến nếu anh muốn. Còn lý do thứ hai?”

“Lee Sa-young đang ở đâu?”

“…”

Cậu bé nhìn anh bằng ánh mắt khó đoán. Cha Eui-jae hơi nghiêng người.

“Nam Woo-jin là bác sĩ điều trị cho Lee Sa-young, đúng không? Cậu ấy chắc chắn đã ghé qua đây vào lúc nào đó.”

Sau một thoáng im lặng, cậu bé trả lời.

“Thợ Săn Lee Sa-young đã ghé Hội Seowon hôm qua. Anh ấy đến cùng Thợ Săn Seo Min-gi.”

“…Thật sao?”

“Đúng. Anh ấy không ngủ được suốt một tuần nên đã đến lấy toa thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Sau khi uống, anh ấy ngủ khoảng 20 phút, rồi tỉnh dậy và đưa cho chủ nhân tôi một chiếc máy tính chứa tài liệu quan trọng…”

“Và sau đó?”

“Anh ấy đe dọa rằng sẽ có nhiều người tò mò về anh ấy có tìm đến đây không, và bảo chủ nhân giữ im lặng. Chủ nhân đồng ý vì dữ liệu trong chiếc máy tính đó.”

Nhưng tại sao em lại nói với anh? Dù khuôn mặt được giấu sau chiếc mặt nạ, ngôn ngữ cơ thể của anh chắc hẳn đã để lộ sự ngạc nhiên, vì một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt cậu bé vốn vô cảm. Cậu cúi chào lịch sự.

“Anh ấy chỉ đe dọa chủ nhân, không đe dọa tôi. Thực ra, chủ nhân cũng bảo nếu có vị khách tò mò nào đến, tôi được phép tự quyết định có tiết lộ hay không.”

“…”

“Thợ Săn Lee Sa-young nói rằng anh ấy sẽ đến Incheon. Anh ấy dự định đi xa một thời gian và đã mang theo thuốc đủ dùng trong hai tuần. Đó là tất cả những gì tôi biết.”

“Incheon…”

Ở đó có gì? Sân bay Quốc tế Incheon và vết nứt Biển Tây. Liệu có định trốn ra nước ngoài? Hay có khi lại ghé vết nứt Biển Tây lần nữa? Một hầm ngục, có lẽ? Còn cả chuyện mất ngủ suốt tuần qua nữa? Do ác mộng sao? Hay là vì Ga-young? Một loạt suy nghĩ ùa đến khiến anh bực bội xoa gáy.

“Em không biết gì hơn sao?”

“Không, đó là tất cả. Tôi sẽ gọi những người anh muốn gặp nhé?”

“…”

Cha Eui-jae nhìn kỹ khuôn mặt cậu bé. Nụ cười mờ nhạt đã biến mất không dấu vết, và đôi mắt trong suốt của cậu không tiết lộ gì. Anh gật đầu lặng lẽ, và cậu bé đáp.

“Sẽ có một thủ thư hướng dẫn anh đến phòng tiếp khách. Xin hãy đi theo họ.”

Cậu bé biến mất giữa các kệ sách với những bước chân nhanh nhẹn. Chẳng bao lâu, người thủ thư lúc trước mang cà phê và bánh quy cho anh quay lại, cúi chào. Cha Eui-jae bước theo. Anh được dẫn đến một phòng tiếp khách nhỏ, ấm cúng với chiếc sofa hai chỗ ngồi đối diện nhau và một chiếc bàn thấp ở giữa. Trên bàn là một bình hoa tươi. Thủ thư mang cà phê và bánh mới tới. Như trước, Cha Eui-jae không chạm vào mà ngồi xuống, vắt chân, nhắm mắt lại.

Trong tâm trí, giọng của Mackerel vang lên khi lật qua ghi chú:

“Thực ra, không khó tìm chút nào. Anh ta thậm chí còn không cố giấu. Mọi thứ đều được ghi rõ ràng. Cũng đúng thôi; đây đều là kinh nghiệm làm việc có ghi nhận.”

“Người này làm trong đội y tế của Hội Seowon. Đội trực tiếp của Hội trưởng.”

Không lâu sau, cánh cửa phòng tiếp khách mở ra. Một gương mặt quen thuộc nhưng có phần già hơn bước vào. Người đàn ông trung niên, khi nhìn thấy Cha Eui-jae, thốt lên đầy kinh ngạc,

“J… J sao?”

“Lâu rồi không gặp. Cũng gần… mười năm nhỉ?”

Cha Eui-jae chậm rãi đọc cái tên thêu trên áo khoác trắng của ông.

“Jang… Min-jun.”

“…Đúng là lâu thật. Tôi có nghe nói cậu trở lại, nhưng…”

Jang Min-jun mang vẻ vừa lo lắng vừa vui mừng. Cha Eui-jae giả vờ không quan tâm, ra hiệu về phía chiếc sofa đối diện. Jang Min-jun ngồi xuống, không vắt chân, đôi tay liên tục xoa lên đầu gối. Cha Eui-jae tựa lưng vào ghế và hỏi.

“Ông có biết ai tên là Ga-young không?”

“…”

“Tôi muốn biết thêm về cô ta.”

Biểu cảm của Jang Min-jun cứng lại. J khoanh một tay lên thành sofa, thêm vào,

“Ông làm việc ở Hội Seowon, chắc chắn phải biết về Prometheus chứ? Tôi đã biết cô ta là một phần của tổ chức đó.”

“…”

“Tôi sẽ không hỏi về lai lịch của cô ta, vì chắc nó cũng được bịa ra thôi. Nhưng ông làm chung nhóm với cô ta, đúng không? Hãy kể về Ga-young mà ông từng biết.”

Jang Min-jun mím môi, đôi môi run rẩy không nói được gì. Thở dài, Cha Eui-jae nghiêng người tới trước, nhìn thẳng vào ông.

Có lẽ lời nói dối nhỏ này sẽ được Jung Bin bỏ qua… có lẽ.

“Tôi đến đây đại diện cho Cục Quản lý Thức Tỉnh. Nghĩa là tôi đến vì công vụ. Nên hãy nói đi.”

“T-tại sao cậu lại quan tâm đến cô ta?”

“Tại sao tôi quan tâm à?”

Cha Eui-jae đáp lạnh lùng.

“Vì tôi muốn biết nguồn gốc của cái hành động điên rồ đó.”

“…”

“Nên nói đi.”

Jang Min-jun lo lắng siết chặt tay, liên tục co duỗi ngón tay. Cuối cùng, ông ta lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn.

“Tôi nghĩ… cô ta từng nói rằng em trai mình đã chết.”

Bình Luận (0)
Comment