Dì là người luôn tỉ mỉ trong việc kỷ niệm các ngày lễ.
"Những chuyện như thế này, nếu duy trì đều đặn, sẽ trở thành một thói quen tốt."
Lịch của dì chật kín những ngày sinh nhật và kỷ niệm của đủ loại người, từ những dịp quan trọng đến cả những sự kiện nhỏ nhặt nhất. Chắc hẳn đó là vì dì rất chu đáo và ấm áp—ít nhất thì, Cha Eui-jae luôn nghĩ vậy.
Không lâu sau khi quen biết Cha Eui-jae, một ngày nọ, dì đã đến gần anh với lịch điện thoại mở sẵn. Dì kiểm tra xung quanh, chắc chắn rằng không có ai khác ở gần, rồi hạ giọng hỏi.
"Eui-jae… Không, bây giờ nên gọi con là J nhỉ? Cái tên này nghe vẫn chưa quen tai chút nào. Sao con lại chọn một cái tên tiếng Anh vậy chứ? Thôi, chuyện đó để sau. Sinh nhật con là ngày nào?"
"Sinh nhật con á?"
Cha Eui-jae sững lại một chút để suy nghĩ. Sinh nhật của mình… là khi nào nhỉ? À, may quá, anh nhanh chóng nhớ ra.
"Ngày 24 tháng 10."
"Ngày 24 tháng 10? Khoan đã, vậy là chỉ mới vài ngày trước thôi!"
"Thế à?"
"Thế à" là sao! Con còn chẳng thèm để ý ngày tháng hay tổ chức sinh nhật gì hết!"
Bàn tay chắc nịch của dì giáng xuống lưng anh một tiếng bốp! rõ to. Cha Eui-jae theo phản xạ co người lại, không phải vì đau, mà là để bảo vệ tay dì nhiều hơn. Đánh mạnh thêm chút nữa có khi dì lại tự làm đau mình mất.
"Ai da, ai da, đau đấy."
"Tay dì còn đau hơn đây này! Thế này đi, tối nay con có kế hoạch gì chưa?"
"Ừm… chắc là không. Trừ khi lại có một khe nứt bất ngờ mở ra."
"Tốt! Vậy thì tối nay qua nhà dì ăn tối. Dì sẽ nấu canh rong biển cho con."
"Hả? Không cần đâu—"
"Không cãi! Con thích loại bánh nào?"
"Loại nào cũng được…"
"Bánh mà con thích nhất ấy!"
"Con thực sự ăn gì cũng được mà…"
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau rất lâu, anh lại được ăn canh rong biển.
Bát canh đầy ắp thịt bò, hương thơm lan tỏa khắp gian bếp ấm cúng. Sau bữa ăn, họ cùng nhau cắt một chiếc bánh kem nhỏ phủ đầy trái cây. Nó không lớn, nhưng vừa đủ cho hai người.
Khoảnh khắc cả hai ngồi ăn cùng nhau, tất cả dường như trở nên bình thường một cách kỳ lạ. Không có những trận chiến, không có những nguy hiểm rình rập—chỉ đơn giản là một bữa ăn ấm áp.
Và chính vì điều đó, anh cảm thấy hạnh phúc.
Cha Eui-jae thực sự trân trọng khoảnh khắc ấy.
****
“Chú ơi, quà của chú đây!”
Trước cổng trường tiểu học, vừa nhìn thấy Cha Eui-jae, Park Ha-eun liền chìa ra một món quà. Theo phản xạ, anh đưa tay nhận lấy.
Đó là một hũ mứt rỗng, bên trong đầy những con hạc giấy đủ màu sắc, cổ lọ được buộc bằng một dải ruy băng đỏ gọn gàng. Cha Eui-jae nghiêng đầu khó hiểu.
“Cái gì đây? Hạc giấy à? Tự nhiên tặng chú hả?”
“Là quà tặng đó!”
“Quà gì cơ?”
“Chú bị ngốc à? Quà sinh nhật của chú chứ gì nữa!”
“Ơ? À…”
Đến khi cô bé nhắc, anh mới sực nhớ ra.
Sinh nhật anh luôn rơi vào khoảng thời gian không khí bắt đầu se lạnh, khi lá ngân hạnh và phong dần chuyển sắc. Ngẩng đầu lên, anh thấy bầu trời xanh trong vắt, những tán lá ngân hạnh vàng rực đang đung đưa trong gió thu. Dĩ nhiên, anh không thích lắm cái hố đen đang lơ lửng đáng ngờ trên bầu trời kia, nhưng thôi, tạm gác sang một bên vậy.
Anh cầm hũ thủy tinh trong tay, cảm giác ấm áp còn sót lại từ đôi bàn tay bé xíu của Park Ha-eun.
Nghĩ lại thì, không phải gần đây cô bé đã nhờ anh bóc nhãn dán khỏi một chiếc hũ rỗng sao?
“Cái này là cho chú à?”
“Vâng! Con làm rất chăm chỉ đó. Một nghìn con thì nhiều quá, nên con gấp… một trăm con? Ừ, chắc là một trăm con.”
Nhìn qua thì số lượng có vẻ ít hơn nhiều, nhưng Cha Eui-jae vẫn giả vờ ngạc nhiên, cố ý trầm trồ một cách cường điệu.
“Wow, con tự gấp hết tất cả luôn á?”
“…Ừm, gần như thế.”
Park Ha-eun chớp mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh.
Thế này thì rõ là không nói dối được rồi.
Cha Eui-jae bật cười, mở nắp hũ và quan sát những con hạc giấy bên trong. Một số bị gấp lệch, nhăn nhúm, một số lại ngay ngắn và sắc nét. Hình dạng và màu sắc đa dạng, thậm chí còn có cả ếch, rùa và những ngôi sao giấy nhỏ lẫn vào. Khoan đã, kia là một con hạc giấy lấp lánh kim tuyến vàng à?
…Và có mấy con trông như được gấp từ danh thiếp nữa?
Ngay lúc đó, Park Ha-eun phồng ngực tự hào.
“Đầu tiên, con gấp một ít!”
“Ừm.”
“Sau đó, bạn con giúp gấp thêm!”
“Vậy à?”
“Rồi mấy chú nữa!”
Chắc là những thợ săn hay lui tới quán canh giải rượu đây mà? Nếu mọi người cùng ngồi gấp hạc giấy, hẳn anh đã nhận ra rồi. Có lẽ đoán được sự nghi ngờ của anh, Park Ha-eun cười rạng rỡ và đắc ý tuyên bố:
“Con giao nhiệm vụ bí mật cho họ!”
“Nhiệm vụ gì cơ?”
“Gấp một con hạc giấy rồi đưa cho con. Nhưng phải bí mật nha!”
“Bí mật á…?”
Làm gì có thợ săn nào đủ giỏi để né được cả ánh mắt của thợ săn hạng nhất chứ?
Ngay khi ánh mắt Cha Eui-jae bắt đầu trở nên nghiêm túc, Park Ha-eun vung tay loạn xạ rồi chỉ xuống đất đầy phấn khích.
“Một chú mặc đồ đen, đeo kính râm, xuất hiện như soạt! từ trong bóng tối! Chú ấy lặng lẽ đưa hạc giấy cho con rồi biến mất ngay lập tức luôn!”
À… Seo Min-gi. Nếu là cậu ta thì cũng hợp lý.
Nét mặt Cha Eui-jae thoáng chùng xuống.
Không hề nhận ra sự thay đổi trên gương mặt anh, Park Ha-eun tiếp tục líu lo, rõ ràng đang rất thích thú.
“Sau đó, bà nội giúp con bỏ vào hũ, còn cô giáo con thì cột nơ lại!”
“Thật sao?”
Cha Eui-jae cúi xuống ngang tầm mắt với cô bé. Anh dang rộng hai tay, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn con nhiều lắm, Ha-eun. Chú cảm động lắm đó.”
Cô bé ngay lập tức nhào vào vòng tay anh.
Khoảnh khắc ấy, khoảng trống trong lòng anh bỗng chốc trở nên ấm áp và đầy ắp.
Giá như những giây phút như thế này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy…
…Anh chắc chắn đã có suy nghĩ đó vào một thời điểm nào đó.
Bang!
“Chúc mừng sinh nhật!”
Một quả pháo giấy nổ tung.
Chiếc mũ sinh nhật ai đó vừa đội lên đầu anh bị lệch sang một bên.
Khuôn mặt của Cha Eui-jae nhăn lại chẳng khác nào cái mũ méo mó trên đầu anh.
‘Mình không cần kiểu chúc mừng này đâu.’
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, suy nghĩ của anh đã thay đổi hoàn toàn.
****
Sau khi thời gian chuẩn bị kết thúc, giờ cao điểm buổi tối chính thức bắt đầu.
"Cái gì đây?"
Bae Won-woo, vừa bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, chỉ vào hũ thủy tinh đặt trên quầy.
À đúng rồi. Cha Eui-jae muốn khoe món quà của Park Ha-eun, nên anh đã đặt nó ngay trên quầy thanh toán, nơi tất cả các thợ săn đến trả tiền có thể nhìn thấy. May mắn thay, đám thợ săn tinh mắt nhận ra sự thay đổi ngay lập tức.
Dùng hết kỹ năng poker face của mình để ngăn nụ cười lộ ra, Cha Eui-jae thản nhiên đáp.
"Ha-eun tặng tôi đấy."
"Quà á?"
Bae Won-woo chớp chớp đôi mắt to như mắt bò, rồi gãi đầu.
"À, giờ nghĩ lại mới nhớ, con ếch của tôi cũng ở trong đó."
"Hả? Ếch nào? Không phải con bé nhờ mọi người gấp hạc giấy à? Sao anh lại gấp ếch?"
"Thì tôi đâu có biết gấp hạc. Chỉ biết gấp ếch thôi, nên gấp đại vậy. Nó nhảy rất tốt đó!"
"Này, trong đây có cả rùa nữa! Của ai thế? Gấp đẹp phết."
"Khoan đã… sao con rùa này lại đeo kính râm?"
Honeybee, người nãy giờ ẩn sau lưng Bae Won-woo, bất thình lình ló đầu ra.
"Ôi, con hạc của tôi cũng ở đây! Tôi cố tình dùng giấy vàng lấp lánh để gấp đó."
Ra là cô à.
"Oa… Ai đã gấp hạc giấy từ danh thiếp thế này? Đỉnh thật đấy."
"Đưa tôi xem nào. Đợi đã… Khoan… Trên danh thiếp này ghi là… Jung… Bin?"
"Ôi trời! Đừng đọc to thế!"
Thông tin tuyệt mật không ai muốn biết đã bị lộ tẩy ngay lập tức. Điểm tinh tế: 0.
"Nhưng mà sao con bé tự nhiên lại tặng quà cho cậu vậy?"
Cha Eui-jae vừa quẹt thẻ thanh toán vừa đáp:
"À… Ha-eun gấp đủ một trăm con hạc để chúc mừng sinh nhật tôi."
"Sinh… nhật?"
Bên trong quán canh giải rượu đột nhiên im bặt.
Không khí như đông cứng lại, đến mức tiếng máy in hóa đơn là âm thanh duy nhất còn vang lên.
Sao bầu không khí lại kỳ lạ thế này?
Cha Eui-jae vừa đưa hóa đơn cho khách thì bỗng khựng lại khi thấy vẻ mặt của Bae Won-woo. Anh ta nhìn anh như thể vừa thấy ma.
"Hôm nay là… sinh nhật cậu á?"
"Ừ… chắc vậy?"
Cha Eui-jae cúi nhìn tờ hóa đơn mới in ra.
Ngày 24 tháng 10.
Hôm nay.
Anh gật đầu.
"Ừ, hôm nay."
"CÁI GÌ CƠ?!!"
Một tiếng hét như sấm rền vang khắp quán, làm bàn ghế rung bần bật, bát đũa va vào nhau leng keng.
Da đầu Cha Eui-jae như dựng đứng vì âm lượng quá lớn.
Chớp mắt liên tục, anh nhìn Bae Won-woo, người đang mở trừng trừng đôi mắt to như muốn nuốt chửng mình.
"Bánh."
"Hả?"
"Cậu đã ăn bánh chưa? Chắc là có rồi đúng không?"
"À… chưa?"
"Cái gì? Hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà cậu chỉ ngồi đây nấu canh giải rượu cho bọn tôi cả ngày á? Không nghỉ ngơi gì luôn?"
"Thì… tôi vẫn phải làm việc mà."
"Ôi trời ơi, cảm động quá…! Mọi người nên học theo tinh thần làm việc của nhân viên bán thời gian đi!"
"Này, ai đi mua bánh đi. Mà khoan, giờ tối rồi, chắc không còn nhiều bánh đâu. Cứ mua cái lớn nhất, đắt nhất đi!"
"Đợi đã, ai trả tiền đây?"
"Heh."
Honeybee giơ hai ngón tay lên, kẹp giữa là một chiếc thẻ sáng loáng.
"Thẻ công ty của Hội HB."
"Ooooooh!"
…Có chắc là dùng thẻ công ty vào việc này được không?
Honeybee giơ nắm đấm lên trời, hô hào đầy khí thế.
"Lên đường thôi mọi người! Tấn công tiệm bánh nào!"
"Honeybee! Honeybee!"
Đám thợ săn đồng loạt reo hò tên cô, kéo nhau lao ra khỏi quán, bỏ lại không gian vắng vẻ một nửa.
Trong khi đó, Bae Won-woo vỗ mạnh lên vai Cha Eui-jae.
"Nhân viên bán thời gian."
"Dạ?"
"Ngồi xuống."
"Ngồi đâu?"
"Bàn trung tâm kia."
Đúng như bản tính của đám thợ săn, bàn trung tâm đã được dọn sạch sẽ chỉ trong chớp mắt.
Trước khi Cha Eui-jae kịp phản đối, anh đã bị kéo mạnh vào ghế.
Mặt bàn được lau bóng đến mức anh có thể thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình—một người đang ngồi đó với vẻ mặt đầy bối rối và miễn cưỡng.
Bae Won-woo vừa lẩm bẩm vừa xếp chồng bát đĩa.
"Sao cậu không nói với bọn tôi sớm? Bọn tôi có thể chuẩn bị quà hay gì đó chứ!"
"Tôi không cần quà gì cả mà…"
"Ồ… khoan đã. Có phải vì thế mà tên Sa-young không chịu vào hầm ngục không? Giờ thì hợp lý rồi!"
"Cái gì?"
Sao tự nhiên lại nhắc đến Lee Sa-young?
Trong lúc Cha Eui-jae còn đang chớp mắt ngơ ngác, Bae Won-woo búng lưỡi và tiếp tục.
"Có một vụ khá rắc rối, hầm ngục gây hỗn loạn. Giám đốc đích thân giao nhiệm vụ cho Sa-young xử lý. Cậu ta kiên quyết từ chối, cuối cùng tối qua, đội trưởng Jung Bin phải tự tay lôi đi."
À, ra là vậy.
Vậy nên hôm nay hắn ta không xuất hiện.
…Hầm ngục đó rắc rối đến mức nào mà giám đốc và cả Jung Bin đều phải đích thân ra mặt?
Cha Eui-jae nhíu mày, suy nghĩ xoay vòng.
"Nhân viên bán thời gian! Để bọn tôi rửa bát cho!"
"Ơ, không cần đâu—"
"Cứ để bọn tôi lo!"
Thật lòng mà nói, anh có thể làm nhanh hơn đám này nhiều.
Và thế là, cảnh tượng kỳ lạ nhất trong quán giải rượu diễn ra: Cha Eui-jae ngồi yên một chỗ, còn đám thợ săn thì tất bật lau dọn, rửa bát.
Mà tất nhiên, đây không phải do anh muốn.
Bất cứ khi nào anh vừa nhúc nhích, Bae Won-woo đều chắn trước mặt như diều hâu rình mồi.
Sao lúc bình thường anh ta chẳng tinh ý gì, mà vào lúc này lại nhạy bén thế chứ?
Cuối cùng, khi nhóm đi mua bánh trở về, Honeybee dẫn đầu, tay cầm một chiếc mũ sinh nhật màu vàng chóe cùng một cặp kính giấy “Happy Birthday.”
Điều này không có vẻ tốt chút nào.
Honeybee tươi cười khi giơ chiếc mũ lên. Tấm lá vàng rẻ tiền phản chiếu ánh sáng, lóe lên như một cảnh báo.
“Cho ngôi sao hôm nay, thẳng từ cửa hàng đồng giá! Chỉ có 3.000 won!”
“Wow! Thật là tiết kiệm!”
“Chúng tôi cũng có bóng bay. Ai muốn thổi chúng không?”
“Mọi người, mau lấy một cái đi!”
“Ngay lập tức!”
Cha Eui-jae… chỉ muốn trốn khỏi sự điên rồ này.
Nhưng là một thợ săn cấp D, chứ không phải là J đứng đầu, anh không thể làm gì trước cơn hỗn loạn này. Khi chiếc mũ tiệc và kính mát được đặt lên đầu anh, khi những bức tường của quán canh giải rượu được dán đầy bóng bay đủ màu, khi một chiếc bánh socola khổng lồ được đặt trước mặt, khi mọi người tranh cãi xem nên đặt bao nhiêu cây nến lên đó, và khi họ than thở rằng Matthew lẽ ra phải ở đây để thắp nến...
Anh chỉ ngồi đó.
‘Tại sao Lee Sa-young lại không có mặt khi tôi cần cậu ta?’
Và thế là, anh đổ lỗi cho Lee Sa-young chỉ vì cơn bực bội.
Giá mà Lee Sa-young có mặt ở đây, hắn có thể đuổi mấy thợ săn này đi. Anh ấy sẽ không phải đeo chiếc mũ và kính mát ngớ ngẩn này. Anh sẽ không phải chịu đựng cái này. Nhưng đương nhiên, Lee Sa-young đâu có mặt. Cái hầm ngục ấy có khó khăn đến mức đó sao? Nói thật, vài cú đấm có thể giải quyết mọi thứ.
Dù sao, vì lý do nào đó, hôm nay Cha Eui-jae lại nhớ Lee Sa-young đến lạ.
Trong khi đó, những thợ săn cầm pháo tiệc, mỗi người một cái.
“Cứ đến ba, chúng ta nổ nhé!”
“Một, hai…”
“Ba!”
Bùm!
“Chúc mừng sinh nhật!”
Pháo giấy bay tứ tung khi những thợ săn reo hò. Giữa cơn hỗn loạn vui vẻ, Cha Eui-jae hít một hơi thật sâu rồi thổi nến thật nhanh— nhanh đến mức anh chẳng kịp ước gì. Cắn răng, anh lẩm bẩm.
“Cảm ơn… rất nhiều…”
Với nhiều người và một chiếc bánh quá nhỏ, những lát bánh được cắt mỏng đến mức tỉ mỉ. Honeybee đảm nhận công việc cắt bánh quan trọng này, phân chia đều cho tất cả, và mọi người đều vui vẻ.
Ngoại trừ người chủ sinh nhật.
Thật ra thì, Cha Eui-jae cũng vui. Chỉ là… chưa quen với chuyện này.
“Được rồi, mọi người, nâng ly nào!”
“Chúc mừng!”
“Đừng lấy cớ này để phá vỡ quy tắc hai chai rượu nhé!”
“Chúc mừng! Woooo!”
… Có lẽ.
****
Quán canh giải rượu cuối cùng cũng lấy lại được sự bình yên, giống như thủy triều rút đi. May mắn thay, những kẻ gây náo loạn đã dọn dẹp trước khi rời đi, không để lại bất kỳ công việc hay chén đĩa nào phải làm.
“…”
Cha Eui-jae vô thức lau chùi mặt bàn kính đã sạch bóng, mắt anh liên tục liếc nhìn về phía cửa rồi lại quay lại.
Mình đang chờ gì vậy? Mình thực sự mong đợi Lee Sa-young sẽ bất ngờ xuất hiện à?
Dĩ nhiên, anh biết chuyện đó sẽ không xảy ra.
Anh thở dài, tháo tạp dề rồi cất đi. Dù sao, ngày mai cũng sẽ có một ngày làm việc mới.
‘Thôi thì chuẩn bị cho ngày mai vậy…’
Ngay khi Cha Eui-jae lững thững bước vào bếp, một hơi thở nhẹ và vội vã lọt vào tai anh. Nó im ắng đến mức người không có kinh nghiệm như anh chắc chắn sẽ không nghe thấy. Anh quay đầu lại ngay lập tức, bản năng đã sẵn sàng hành động. Khoảnh khắc tiếp theo, cửa quán rít lên một tiếng rồi bật mở, một thứ gì đó màu đen lao vào qua khe cửa. Theo phản xạ, Cha Eui-jae siết chặt nắm tay, nhưng anh đứng yên giữa động tác tấn công, giọng nói bật ra vừa ngạc nhiên vừa ngớ ngẩn.
“…Cái quái gì thế?”
Vừa qua là một bàn tay đeo găng màu đen, cầm theo một hộp nhỏ màu trắng. Hộp này tỏa ra một mùi ngọt ngào. Cẩn thận, Cha Eui-jae tiến lại gần, cầm lấy hộp lạnh trong tay. Trên tay cầm của hộp có vài dấu tay đỏ. Qua ô cửa trong suốt trên nắp hộp, anh thấy một lát bánh kem với một vài miếng trái cây trang trí.
Nhìn lên, Cha Eui-jae ngó ra ngoài cửa.
Qua làn gió đêm lạnh thổi vào, anh bắt gặp mái tóc đen rối bù bị gió thổi bay tán loạn. Đôi mắt tím sắc lẹm lóe lên sau chiếc mặt nạ phòng độc.
Mùi máu nhè nhẹ vẫn còn vương lại.
“…”
“…”
Một tiếng xì nhẹ thoát ra từ mặt nạ phòng độc khi Lee Sa-young cuối cùng lên tiếng.
“Vẫn là hôm nay, đúng không?”
Cha Eui-jae liếc nhìn đồng hồ treo tường. 11:30 tối.
“…Ừ.”
“…Hả.”
Đôi vai rộng lớn trước mặt anh nhấp nhô lên một cái thở dài. Lee Sa-young càu nhàu, giọng đầy khó chịu.
“Cái quái gì vậy… Nhiệm vụ thanh trừng đột ngột, rồi lại phải dọn dẹp? Sao bọn họ không đẩy cái đống này cho người khác làm chứ…”
“…”
“Ha…”
Lee Sa-young vò đầu, mái tóc đã rối lại càng thêm rối rồi đột ngột quay đi.
Chờ đã, hắn thật sự định bỏ đi như vậy sao?
Nhanh chóng, Cha Eui-jae đặt hộp bánh lên một chiếc bàn gần đó rồi vươn tay túm lấy áo khoác da của Lee Sa-young. Vải lạnh lẽo khiến các ngón tay anh như bị đóng băng.
“Lee Sa-young! em định đi đâu vậy?”
“Sao?”
Chỉ nghe giọng thôi, anh đã có thể cảm nhận được sự bực bội. Cảm xúc của Lee Sa-young lúc này có vẻ như một cơn bão, thật khó mà không thấy buồn cười. Giờ đây, Lee Sa-young gần như là một cái cây khô đầy ức chế. Cha Eui-jae siết chặt tay áo, không chịu buông ra.
“Cậu thật sự định bỏ đi như thế này à?”
“Anh có bánh rồi mà, không phải sao?”
“Em đến đây chỉ để đưa bánh cho anh à?”
“Giả sử em nói đúng vậy, thì sao?”
Cảnh tượng hộp bánh nhỏ bình dị dính đầy máu, với vẻ ngoài rối bời và hơi thở hổn hển của Lee Sa-young— tất cả những điều đó khiến tim Cha Eui-jae hơi nhói. Hắn vội vàng đến đây từ hầm ngục, chạy khắp nơi để tìm bánh sao? Dù không muốn, Cha Eui-jae vẫn không thể kìm được nụ cười đang nở trên môi, mặc dù anh cố gắng giữ nó lại.
Lee Sa-young càu nhàu khi cố gắng gỡ tay Cha Eui-jae khỏi áo khoác của mình.
“Buông ra. Tôi bận.”
“Không.”
“Buông ra, tôi nói mà.”
“Không đời nào.”
“Ugh, buông ra đi.”
“Cảm ơn.”
Cử động khó chịu của Lee Sa-young dừng lại ngay lập tức. Hắn ho nhẹ, rồi Cha Eui-jae buông lời nhẹ nhàng.
“Anh thích bánh kem trái cây với kem tươi.”
“…”
“Em chọn đúng rồi. Sao em biết vậy?”
“…”
“Anh có bánh kem khác rồi… nhưng vì có quá nhiều người, họ cắt mỏng đến nỗi anh chẳng cảm nhận được vị gì.”
Lee Sa-young im lặng. Từ từ, hắn quay lại nhìn Cha Eui-jae. Đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên trong màn đêm thu mát mẻ, thì thầm với giọng thấp đến mức gần như không nghe thấy.
“em định…”
“Ừ?”
“Là người đầu tiên chúc mừng anh.”
Cha Eui-jae không thể ngừng miệng cười.
“Ừ.”
“…”
Lee Sa-young thở dài một hơi dài rồi quay mặt đi. Cha Eui-jae vô thức xoa nhẹ khóe miệng, rồi hỏi:
“em vừa từ hầm ngục ra à?”
“…Anh có thể nhận ra qua vết máu mà.”
Dĩ nhiên rồi. Nhưng Cha Eui-jae chỉ muốn nghe hắn nói thôi. Anh túm lấy cánh tay Lee Sa-young, kéo nhẹ nhưng kiên quyết. Đứng trong cửa, Lee Sa-young buông mình vào trong, cúi đầu như một sự đồng ý miễn cưỡng.
Lee Sa-young liếc nhìn đồng hồ tường cũ kỹ.
“Quán đóng cửa rồi phải không?”
“Ừ.”
“Không ai khác sẽ đến đúng không?”
“Uh, có lẽ là không.”
“Vậy thì…”
Lee Sa-young mở khóa mặt nạ phòng độc, để nó rơi xuống đất với một tiếng “thùng” nhẹ. Cuối cùng, Cha Eui-jae cũng nhìn thấy khuôn mặt hắn rõ ràng; đôi má nhợt nhạt hơi ửng đỏ, tóc tai và vẻ mặt thì rối bời vì mệt mỏi.
“Vậy là em là khách sinh nhật cuối cùng của anh rồi, phải không?”
Ánh mắt sắc bén của Lee Sa-young lướt qua quán.
“Khoan đã… biết đâu có kẻ điên nào lại đến. Tắt đèn, tắt điện thoại, rút phích điện thoại và khóa cửa lại.”
“Ah… haha! Hahaha!”
Cha Eui-jae không thể nhịn cười nữa. Biểu cảm của Lee Sa-young lại càng trở nên sắc bén, nhưng thực sự thì Cha Eui-jae chẳng quan tâm. Anh vỗ vỗ cánh tay Lee Sa-young, gật đầu.
“Được rồi, được rồi.”
“Làm ngay đi. Lập tức.”
“Ah! anh hiểu rồi, hiểu rồi.”
Trước mặt Lee Sa-young, Cha Eui-jae tắt điện thoại. Còn điện thoại bàn thì… dù sao cũng chẳng có ai gọi quán lúc này. Dù có gọi, anh cũng sẽ không nghe. Đặt Lee Sa-young lên lưng, Cha Eui-jae bước quanh, khóa cửa quán. Khi anh trở lại chỗ của mình, anh nhún vai như thể hỏi, “Thế này ổn chưa?” Lee Sa-young thở dài ngắn gọn.
“Vậy thì…”
Cộp. Trán của họ khẽ chạm vào nhau. Lee Sa-young thở ra một hơi nhẹ, giọng anh thấp đến mức gần như chỉ là thì thầm.
“Chúc mừng sinh nhật, Hyung.”
“…Ừ. Cảm ơn.”
“Món quà của em…”
Lee Sa-young lùi lại, ánh mắt họ chạm nhau. Mi mắt dài của hắn khẽ rung lên trước khi nở một nụ cười tinh nghịch, ánh mắt tím lóe lên đầy tinh quái.
“Là em.”
Cha Eui-jae mở rộng vòng tay. Không chút ngần ngại, cơ thể rắn chắc của Lee Sa-young lao vào, vừa vặn nằm gọn trong vòng tay anh. Cái lạnh từ người Lee Sa-young dần tan đi, nhường chỗ cho hơi ấm của cả hai. Cuối cùng, cảm giác bồn chồn trong lồng ngực Cha Eui-jae cũng dịu đi.
“Em là món quà khổng lồ đấy.”
Một tiếng cười trầm từ trong cái ôm truyền ra. Vẫn nở nụ cười, Cha Eui-jae khép mắt lại.