- -----------
Lữ Kiêu cảm thấy huyệt thái dương đau đớn, đây là dạng phụ nữ gì vậy, nói gì cũng không nghe.
Nhưng lần này mình làm hơi quá đáng một chút, hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi bị Dương Liên trông thấy, khó trách đầu óc của cô trở thành phi công bay một hồi lâu.
Bây giờ Lữ Kiêu cũng không thèm để ý tới việc cô đang tức giận bản thân mình, chỉ muốn đem tình huống trước mắt giải thích rõ với cô.
Dương Liên chính là khắc tinh của anh!
"Liên, em đang ghen sao?” Lữ Kiêu kéo tấm ga trên mặt, cũng cảm thấy buồn nôn, vừa rồi người phụ nữ kia đúng là có nằm lên đó một chút.
Dương Liên giống như một con mèo bị giẫm đuôi, vội vàng nhảy dựng lên: “Tôi ghen sao? Ghen với ai? Với anh? Đùa sao? Cậu ba nhà họ Lữ là người phương nào? Làm sao tôi dám ghen tuông với anh ta?”
Lữ Kiêu cười: "Em chắc chắn là em tức giận chỉ vì tôi làm bẩn ga trải giường chứ không phải vì nhìn thấy tôi lên giường cùng một người phụ nữ khác?”
Dương Liên sửng sốt một chút, động tác nóng nảy trên tay bỗng dừng lại.
Cô đang ghen sao? Ghen với Lữ Kiêu sao? Hình như đúng vậy, nếu không tại sao trong lòng cô lại có cảm giác đau ê ẩm? Đã quen với việc anh luôn ríu ra ríu rít vây quanh người, đã quen với việc lúc nào anh cũng ở bên gọi Liên, cũng đã quen với việc anh hô to gọi nhỏ như vậy, thế nên, khi nhìn thấy Lữ Kiêu và một người phụ nữ khác nằm trên ghế salon, cô mới tức giận như vậy?
"Oành!" Một tiếng, Dương Liên không nói lời nào, đóng sầm cửa phòng mình lại, không tiếp tục đi ra.
Lữ Kiêu cũng sửng sốt, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
Cô còn chưa giải thích chuyện với người đàn ông kia, tại sao lại ở thành một mình anh đi cầu hòa? Thế là người nào đó bắt đầu hung hăng gõ cửa phòng Dương Liên: "Dương Liên! Em và người đàn ông kia xảy ra chuyện gì? Tại sao em cùng người đàn ông kia uống cà phê vui vẻ như vậy? Nói rõ cho tôi biết!”
Cửa phòng vừa mở, Lữ Kiêu đang chuẩn bị vui vẻ thì một cái gối bay thẳng đến: “Lữ Kiêu, anh là đồ ngốc!”
Sau một tuần tĩnh dưỡng, Nguyễn Đào Yêu xuất viện.
Đan Kình Hạo mỗi ngày đều qua, chỉ phục vụ ở bên giường bệnh, thật sự không chạm vào Nguyễn Đào Yêu.
Tần Ly và Đan Nhật Tông tới hai lần, mang cho cô rất nhiều thuốc bổ.
Hai người nhà họ Nguyễn cách một ngày tới một lần, bọn họ cũng không muốn quấy rầy thời gian của đôi vợ chồng nhỏ, nhưng lại không thấy yên tâm.
Lúc trở về nhà đã là chạng vạng tối, ngôi nhà của Đan Kình Hạo dường như không thay đổi, nhưng lại cảm giác thấy nó ít sức sống hơn so với trước kia.
Trong phòng bếp đồ vật cũng không hề động đến, tủ lạnh cũng đầy ắp thức ăn nhanh.
"Anh không tự nấu ăn sao?” Nguyễn Đào Yêu đưa tay vuốt lên cái bếp, một lớp bụi thật mỏng xuất hiện.
Đan Kình Hạo nói: "Không." Anh không muốn nói rằng lưỡi đã quen với món ăn do Nguyễn Đào Yêu nấu, ăn những thứ khác đều cảm thấy vô vị, đồ ăn nhanh chỉ để lấp dầy cái dạ dày.
Nguyễn Đào Yêu thấy anh gầy đi không ít, vì vậy lòng thương cảm lại bắt đầu lan ra: “Anh đợi một chút, tôi đi nấu món gì đó cho anh ăn!”
"Không cần, hôm nay chúng ta ra ngoài!" Đan Kình Hạo ngăn cản cô: “Cơ thể của em mới tốt lên, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Trong lòng Nguyễn Đào Yêu giống như có dòng nước ấm chảy vào, cô biết rõ, chuyện hôm đó Đan Kình Hạo cũng rất áy náy, mỗi lần, cô đều có thể nhìn thấy sự áy náy trong mắt anh.
Chuyện lần trước, cô biết mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó, như vậy tình là hòa nhau là được.
Nguyễn Đào Yêu nở nụ cười với Đan Kình Hạo, nói: "Được."
Bọn họ đi đến nhà hàng lớn nhất trong thành phố C, sự lộng lẫy xa hoa ở đó khiến Nguyễn Đào Yêu không dám ngẩng đầu, sợ dáng vẻ tò mò của mình sẽ khiến cho Đan Kình Hạo mất mặt.
Quản lý nhà hàng nhìn thấy Đan Kình Hạo, vội vàng tới chào đón, cười xán lạn: "Đan tổng, xin chào hai vị!"
"Cho chúng tôi một chỗ gần cửa sổ, yên tĩnh một chút.” Đan Kình Hạo nhìn thoáng qua Nguyễn Đào Yêu ở phía sau, hướng quản lý nói.
Khi thực đơn được đặt đến trước mặt Nguyễn Đào Yêu, cô nhìn thoáng qua giá cả ở phía sau, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống, một món ăn đằng sau ít nhất sáu số không, đồ ăn này làm bằng vàng sao?
Cô đặt menu xuống, lén lút nói với Đan Kình Hạo: "Hay là chúng ta đến chỗ khác ăn đi.”
Đan Kình Hạo nhìn cô một cái, thấy thực đơn ở trước mặt cô, trong lòng đã đoán được, anh cười nói: “Bữa ăn này xem như chúc mừng em xuất viện, em muốn ăn gì thì cứ gọi.” Sau đó hạ thấp giọng nói: “Không cần nhìn giá tiền.”
Vì bị Đan Kình Hạo nhìn rõ suy nghĩ nên khuôn mặt Nguyễn Đào Yêu đỏ bừng, hung hăng nghĩ, anh chi tiền, tôi chi lực, hôm nay tôi sẽ ăn hết sạch tiền của anh!
Ngay sau đó Đan Kình Hạo nhìn cô gọi phục vụ đến, nói một câu suýt chút nữa làm anh ngã từ trên ghế xuống: “Phục vụ, đem những món quý nhất trong thực đơn này đến đây, mỗi thứ một phần!”
Dáng vẻ phóng khoáng đó cực kỳ giống nhà giàu mới nổi trong phim cổ trang trên truyền hình khi bước vào trong quán rượu: “Tiểu nhị, đem tất cả những thứ tốt nhất, quý nhất trong tiệm của các ngươi đến đây!”
Nhân viên phục vụ cầm sổ ghi ghép sững sờ “A” một tiếng, sau đó nhìn về phía Đan Kình Hạo, Đan Kình Hạo uống nước, bất đắc dĩ gật đầu với anh ta.
Ngay lập tức, nhân viên phục phụ đã nhận được một thực đơn hiếm thấy nhất trong cuộc đời anh ta: Tất cả đồ ăn, mỗi thứ mang đến một phần.
Đoán chừng vị đầu bếp kia cũng phải nhìn vào thực đơn.
"Em chắc chắn sẽ ăn hết chứ?” Vẻ mặt Đan Kình Hạo vô cùng bình tĩnh, anh không sợ tính tiền, chỉ cảm thấy một bàn đầy thức ăn, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nguyễn Đào Yêu nhìn anh với ánh mắt vô cùng tự tin: “Yên tâm, có cái bụng tôi ở đây, ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề!”
Đan Kình Hạo gật đầu, nín cười: "Vậy để tôi mở mang tầm mắt về công lực của em một chút!”
Khi nhân viên phục vụ bắt đầu lần lượt mang đồ ăn lên, Nguyễn Đào Yêu đã bị choáng ngợp.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt bàn đã không còn bày được, nhân viên phục vụ đành phải đặt thêm một cái bàn bên cạnh để bày đồ ăn.
Nguyễn Đào Yêu bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, cô giữ chặt người mang thức ăn lên, yếu ớt hỏi thăm: “Xin hỏi, còn khoảng bao nhiêu món ăn nữa?”
Nhân viên phục vụ nhìn đồ ăn trên bàn một chút, sau đó trả lời: “Còn khoảng một trăm món!” Anh ta làm việc nhiều năm nhưng chưa từng gặp vị khách nào gọi tất cả các món ăn như vậy, nhưng theo sự hiểu biết của anh ta, nếu gọi tất cả món ăn, tối thiểu cũng cần thêm năm chiếc bàn nữa.
"Nói với đầu bếp, phía dưới không cần mang đồ ăn lên nữa!” Nguyễn Đào Yêu vội vàng nói, đánh chết cô cũng không tin một nhà hàng lại có thể có nhiều món ăn như vậy, cô còn tưởng chỉ có mấy chục món thôi!
Đan Kình Hạo trêu đùa nói: "Thế nào, không có ý định tiêu sạch tiền của tôi sao?”
Nguyễn Đào Yêu chột dạ trả lời: "Hôm nay sức chiến đấu của tôi không được tốt, tạm thời buông tha cho anh." Người đân ông này cười lên thật sự là yêu nghiệt! Nguyễn Đào Yêu vùi đầu ăn, không hề phản ứng lại với nụ cười trên miệng của người đàn ông.
Đan Kình Hạo không ngờ, Nguyễn Đào Yêu nhìn như một đứa trẻ nhỏ, nhưng lại có thể ăn được như vậy, tất cả các món ăn trên bàn đều bị cô quét sạch.
Tướng ăn của cô, đơn giản chính là…vô cùng khủng khiếp!
Ở bàn bên cạnh, một người phụ nữ với mái tóc xoăn, mặc váy đã nhìn về phía bên này đến lần thứ mười.
Vô cùng ngạc nhiên đối với cách càn quét đồ ăn của Nguyễn Đào Yêu.
Có lẽ cô ta không thể nào tưởng tượng nổi tại sao cô gái này lại ngồi đối diện một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, hơn nữa, người đàn ông này dường như rất vui vẻ.
Đan Kình Hạo không hề cảm thấy tướng ăn của Nguyễn Đào Yêu khiến anh mất mặt, ngược lại anh cảm thấy rất đáng yêu.
Chỉ cần anh thích, ai dám nói gì?
"Nguyễn Đào Yêu!" Đan Kình Hạo nhìn cô ăn đến mức khóe miệng bóng mỡ, bỗng nhiên gọi tên cô: “Thật xin lỗi!” Đây là lần đầu tiên Đan Kình Hạo nói lời xin lỗi với Nguyễn Đào Yêu sau chuyện buổi tối hôm đó, xưa nay anh không bao giờ nói xin lỗi, cho dù đó rõ ràng là lỗi của anh, anh cũng chưa bao giờ nói xin lỗi.
Trong thế giới của anh, anh chính là luật pháp, cho nên anh sẽ luôn chiến đấu vì nó.
Nhưng chuyện của Nguyễn Đào Yêu, anh biết là do mình điều quá đáng, Dương Liên nói không có sai, Nguyễn Đào Yêu hoàn toàn có thể kiện anh.
"A khụ khụ..." Nguyễn Đào Yêu đột nhiên bị nghẹn vì lời xin lỗi xuất hiện đột ngột của Đan Kình Hạo.
Trong lúc nhất thời, đồ ăn bị nghẹn ở cổ họng, không tiêu hóa được, bị nghẹn đến mức khuôn mặt tươi cười của cô đỏ bừng, vội vàng tìm nước uống.
Đan Kình Hạo đưa cốc nước của mình cho cô, Nguyễn Đào Yêu tiện tay cầm cốc ngửa đầu uống sạch một hơi, thật vất vả mới xuôi một chút, cô cúi đầu, buồn bực nói: “Tại sao phải xin lỗi?”
Đan Kình Hạo bị câu này của cô đánh một gậy vào đầu, không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ chuyện này anh không nên nói xin lỗi sao?
Thấy Đan Kình Hạo không nói lời nào, bầu không khí trở nên lúng túng, Nguyễn Đào Yêu ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "Chuyện không vui trước giờ tôi đều không nhớ kỹ.
Dù sao hợp đồng giữa chúng ta là một năm, sau một năm, cũng ta không còn liên quan gì nữa!”
Đan Kình Hạo mặt đen, cô có nhất thiết phải nhắc nhở với anh rằng một năm sau bọn họ sẽ ly hôn không?
Nguyễn Đào Yêu vẫn nói một cách tự nhiên: "Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì có được không? Như vậy cũng coi như đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, chuyện đó nhớ kỹ cũng không tốt đối với chúng ta!”
Nguyễn Đào Yêu cảm thấy đây là chuyện thấu tình đạt lý nhất, độ lượng và cởi mở nhất của cô Tống khi cô sinh ra đến nay, nhìn đi, biểu hiện biết điều đến mức nào, nếu Dương Liên ở bên cạnh, cô ấy sẽ xúc động đến mức bật khóc, thế nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao Đan Kình Hạo lại có vẻ rất tức giận không? Rõ ràng cô là người bị hại cũng không thèm so đo, tại sao anh lại tức giận như vậy?
Đan Kình Hạo giật cái cốc trong tay Nguyễn Đào Yêu, bị mấy câu của Nguyễn Đào Yêu làm cho nghẹn đến mức đau bụng.
Rất hiếm khi anh nói xin lỗi, kết quả là bị người ta không coi ra gì.
Nếu để Lữ Kiêu nhìn thấy, nhất định anh sẽ bị chế nhạo, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Bỗng nhiên, cửa nhà hàng truyền miệng tiếng ồn ào, còn có tiếng chụp ảnh xoạt xoạt.
Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Vy bị một dám người vây quanh đi tới.
Phong thái xinh đẹp, dáng vẻ uyển chuyển, cô ta mặc một chiếc váy màu đen, hình dáng nhẹ nhàng, bước chân như hoa, cô ta trang điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể che được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nguyễn Đào Yêu vô thức nuốt một ngụm nước miếng, thật sự là mỹ nhân khó gặp nha!
Sau khi nhìn thấy Tô Vy đi tới, sắc mặt Đan Kình Hạo lại càng thêm khó coi.
Nguyễn Đào Yêu vẻ mặt thương hại, mối tình đầu của mình đi qua trước mặt, nhưng lại không thể làm cái gì, thật đúng là đáng thương.
Quả nhiên, tình yêu của người nhà giàu và các ngôi sao nổi tiếng đều rất ác nghiệt, trên TV đều diễn như vậy.
Nguyễn Đào Yêu không hề khách khí tưởng tượng một phen, thậm chí tưởng tượng toàn bộ quá trình chia tay của bọn họ, ngoại trừ việc trong lòng có chút chua xót, nhiều hơn chính là sự đồng tình đối với tình cảm của Đan Kình Hạo và Tô Vy.
Một đôi ngọc bích tuyệt vời cứ như vậy chia rẽ, thật sự đáng tiếc!.