Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 103

Nước không ngừng tràn ra khỏi bồn tắm, rơi xuống sàn nhà, va chạm với lớp nước mỏng trên gạch lát nền màu xám nhạt, sinh ra từng tia gợn sóng, sau đó hóa thành sương trắng.

Hơi nước ngày một dày đặc hơn, hai thân hình tựa vào nhau kín kẽ, không tách rời.

Bạch Trụ dùng một tay ôm Chu Khiêm, tay còn lại nâng phần gáy đối phương, nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, nhợt nhạt, sau đó nụ hôn bắt đầu sâu hơn.

Hai tay Chu Khiêm ôm lấy vai của Bạch Trụ, đáy mắt mờ sương, vô thức ngửa đầu ra sau, ánh mắt hoảng hốt, mê mang, nhưng đồng thời cũng tràn ngập hạnh phúc, cuối cùng mọi cảm xúc đều hóa thành sự vui sướng.

Bỗng nhiên, tiếng bọt nước trở nên vang vọng hơn, nước tràn ra từ bồn tắm ngày càng nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn.

Bất chợt “ầm” muốn tiếng, Bạch Trụ hôn quá sâu, ôm lấy đầu Chu Khiêm, cùng nhau ngụp xuống nước.

Hô hấp ngày một khó khăn hơn.

Nhưng không có ai dừng lại.

Bên ngoài, gió biển nổi to, sóng biển tầng tầng lớp lớp xô vào bờ, mãnh liệt kéo cát sa quay về biển khơi.

Bầu trời rực rỡ ánh đèn neon trở nên tối tăm, nhợt nhạt hơn, bóng tối âm trầm, nhưng sự náo nhiệt của thành phố lại không hề vơi bớt.

Không biết đã qua bao lâu, Bạch Trụ mở mắt, nhìn thấy gương mặt nín thở đến đỏ bừng của Chu Khiêm. Dùng sức nắm lấy tay Chu Khiêm, Bạch Trụ kéo đối phương lên.

Nửa người trồi lên khỏi mặt nước, không khí ồ ạt xông vào buồng phổi thiếu hụt oxy, Chu Khiêm thở hổn hển vài hơi, sau đó nhanh chóng ôm lấy vai Bạch Trụ, muốn kéo y xuống nước thêm lần nữa.

Bạch Trụ lo lắng Chu Khiêm sẽ bị sặc nước, ôm lấy đầu Chu Khiêm không cho anh lộn xộn.

Chu Khiêm không thể khống chế cảm xúc của mình, trong lòng bồn chồn, bất an, hành động tùy ý mất hết lý trí.

Thứ có thể an ủi được anh là tiếp tục hôn ở dưới nước.

Hít một hơi, Bạch Trụ tạm rời dời môi đi, giọng nói từ tính thì thầm bên tai Chu Khiêm: “Chu Khiêm, ngoan nào.”

“Anh Trụ. Em đau đầu. Em rất khó chịu.” Chu Khiêm cào lên vai Bạch Trụ, để lại những vết đỏ rõ nét.

Nhưng dù anh có nài nỉ như thế nào, Bạch Trụ cũng thờ ơ, Chu Khiêm dứt khoát ôm chặt đối phương, muốn cưỡng ép lôi y xuống nước với mình.

Mỗi lần phát bệnh, Chu Khiêm luôn muốn làm những chuyện cực đoan, điên cuồng đầy nguy hiểm.

Dù là phóng hỏa hay đi xuống biển sâu đều có thể giúp anh tìm được cảm giác k ích thích.

Vừa nãy, anh đã tìm ra một trò chơi k ích thích mới —— hôn môi Bạch Trụ đến mức hít thở không thông ở dưới nước.

Hành vi nguy hiểm này có thể thỏa mãn cảm giác hưng phấn và cảm giác tồn tại, quả thực khiến anh như mê như say.

Nhưng bây giờ Bạch Trụ lại không chịu phối hợp với anh, eo anh bị một bàn tay ôm chặt, chuyển động cũng quá mức khó khăn.

Cho nên khi Bạch Trụ cúi đầu hôn tiếp, Chu Khiêm nghiêng đầu né tránh, cắn lên vai y, lẩm bẩm: “Anh không tốt, em không thích anh.”

Nhân lúc Bạch Trụ không chú ý, Chu Khiêm thuận lợi đẩy y ra, tiếp tục chìm xuống dưới đáy nước, khi cả đầu ngập trong nước, Bạch Trụ lại đứng dậy bước một chân ra ngoài bồn tắm.

Chu Khiêm hồn nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ nhắm mắt nằm dưới nước, nở nụ cười mỹ mãn, cả người chìm nổi trong nước, mặc nó đưa mình đi xa.

Nhưng ngay sau đó, anh bị Bạch Trụ bế ra ngoài.

“Anh Trụ?” Chu Khiêm mở mắt, mê mang nhìn Bạch Trụ.

Bạch Trụ dùng một áo choàng tắm bọc cả người đối phương lại, im lặng bế Chu Khiêm ra khỏi phòng tắm, đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai.

Trên đường đi, Chu Khiêm kịch liệt giãy giụa, khi bệnh tái phát, anh không thể chịu đựng được một giây một phút đứng im bất động. Từng tế bào trên người đều như có vô số con kiến đang bò, chúng đang kêu gào, bắt anh phải dùng một cách thức nào đó phải phát ti3t toàn bộ ra ngoài.

“Anh Trụ, hay là chúng ta chạy này, bơi này… tắm cũng được?”

Chu Khiêm ôm lấy cổ Bạch Trụ, không ngừng lộn xộn trên người đối phương: “Dù sao em cũng không ngủ được. Bây giờ em không ngủ được. Anh để em phát ti3t hết thì tốt rồi. Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian đâu. Anh chỉ cần chờ một chút thôi, một chút thôi em sẽ khỏe lại.”

Bạch Trụ vẫn không nói gì, biểu tình âm trầm trong bóng đêm, không một ai thấy rõ.

Chu Khiêm không vui: “Anh thả em xuống đi. Anh Trụ, anh ——”

Trong bóng tối, mọi thứ đều mơ hồ, hơn nữa không còn lý trí, Chu Khiêm nhất thời không rõ mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Chỉ có một điều không thay đổi, đó là sự tín nhiệm và ỷ lại không phòng bị của anh dành cho Bạch Trụ.

Cho nên khi nhìn thấy Bạch Trụ lấy một sợi dây thất lưng ra, trói một tay mình lên đầu giường, anh vẫn cảm thấy Bạch Trụ sẽ không làm gì hại mình.

Vì nín thở dưới nước một lúc lâu để cảm nhận k ích thích, bây giờ Chu Khiêm tâm phiền ý loạn, mê mang nhìn Bạch Trụ: “Anh Trụ?”

Bạch Trụ cúi người, thì thầm bên tai anh, giọng nói âm trầm đến kỳ lạ: “Anh có thể chơi với em. Nhưng phải có mức độ, không được làm gì nguy hiểm.”

Chu Khiêm vô thức chớp mắt: “Em biết bơi mà. Em sẽ không chết.”

Bạch Trụ: “Đừng chơi với nước. Chơi trò khác.”

Chu Khiêm có chút chờ mong, hỏi: “Chơi gì? Cột em lại không có gì vui.”

Bạch Trụ không đáp. Không biết nhặt sợi dây buộc thắt lưng của áo choàng tắm lên, nhẹ nhàng quấn quanh đôi mắt của Chu Khiêm.

Bóng tối bao trùm, Chu Khiêm không còn nhìn thấy điều gì.

Anh có chút không thoải mái, muốn vươn tay cởi sợi dây này ra theo bản năng, nhưng ngay sau đó, tay lại bị Bạch Trụ túm chặt.

“Anh Trụ…”

Hai tay mất tự do, mắt lại bị che kín, Chu Khiêm cuối cùng cảm thấy bất an, thân thể rục rịch chuyển động.

“Anh Trụ, em khó chịu.”

Mẫn cảm nhận ra môi Bạch Trụ tiến lại gần, Chu Khiêm ngẩng đầu muốn hôn theo bản năng.

Hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào, nhưng chớp mắt, Bạch Trụ liền nghiêng đầu đi.

Chu Khiêm nhíu mày, muốn đuổi theo hơi ấm kia, chợt nhận ra Bạch Trụ đang hôn lên gương mặt mình, sau đó chậm rãi nói bên tai mình: “Được rồi. Anh đã biết. Anh sẽ giúp em.”



Cơn gió giữ chặt lấy sự sống của ngọn núi.

Gió ấm mơn man, thổi tan băng tuyết. Tuyết trắng cứng rắn dần mềm mại hơn, hóa thành cơn mưa xuân ấm áp chảy xuôi, từng giọt thấm ướt, nuôi dưỡng vạn vật.

Dòng suối tuôn trào một lần nữa, lộc non sinh sôi, từng đóa hoa nở rộ theo triền núi.

Từng đợt từng đợt, luân chuyển không ngừng.

“Anh Trụ… Em…”

Không biết qua bao lâu, hai tay Chu Khiêm đã khôi phục tự do, bây giờ lại ôm lấy hai vai của Bạch Trụ, trong chốc lát đã quấn quanh cổ y.

Bạch Trụ thủ thỉ bên tai Chu Khiêm: “Còn muốn nghịch nước nữa không?”

Chu Khiêm liền lắc đầu.

“Vậy muốn chơi cái này không?”

“Hửm?… Ừm. Không, cũng không chơi.”

Bạch Trụ dỗ dành, hỏi: “Rốt cuộc là muốn chơi hay không?”

Chu Khiêm cọ tới cọ lui, ôm lấy đối phương, chôn đầu vào ngực Bạch Trụ, lí nhí đáp: “… Muốn.”



Ngày tiếp theo.

Khi Chu Khiêm tỉnh lại đã là giữa trưa.

Phản ứng đầu tiên của anh là vô cùng mệt mỏi, cho nên trở mình, quấn chăn nhắm mắt ngủ tiếp.

Bỗng nhiên anh nhận ra điều gì đó.

—— Anh không biết Bạch Trụ có ý tứ kia với mình hay không, nên muốn thử đối phương một chút.

Sau đó thì sao?

Sau đó, hình  như anh đi chơi cát…

Sau đó thì sao nữa?

Hình ảnh nào đó đang dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu, Chu Khiêm ngơ ngẩn.

Sau khi nhận ra đó là gì, anh kéo sơ mi trên người nhìn thử, nhảy xuống giường nhìn chăn nệm ——

Mọi thứ đều sạch sẽ tươm tất, còn có mùi xà phòng nhàn nhạt.

Đừng nói là mình mộng xuân?

Suy nghĩ một lát, Chu Khiêm nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn ra, nhìn thấy chăn nệm, áo sơ mi và áo choàng tắm đang phơi nắng bên ngoài ban công.

Vậy là…

Không phải là mơ.

Ngày hôm qua mình…

Quấn lấy Bạch Trụ không buông, sao lại cào người ta, suốt quá trình còn khóc còn nháo nhiều lần…

Từng hình ảnh dần hiện lên trong tâm trí Chu Khiêm.

Chu Khiêm da mặt dày, nhưng bây giờ lại không khống chế được mà đỏ bừng.

Hai người lớn lên cùng nhau, cả người dính lấy nhau, Chu Khiêm cũng không lo mình trở thành trò hề với Bạch Trụ. Vì khi anh còn nhỏ, Bạch Trụ cũng đã nhìn thấy hết tất cả bộ dạng xấu xí nào của anh.

Nhưng hai người đã không gặp nhau suốt bảy năm, bây giờ đều đã trở thành người trưởng thành, có nhiều chuyện không còn giống như trước. Huống hồ, còn có một vài vấn đề bọn họ vẫn chưa nói rõ ràng với nhau. Cẩn thận suy nghĩ lại, bọn họ cũng gặp nhau không lâu lắm, sao lại bỗng nhiên…

Chu Khiêm nhất thời có chút không thể tiếp thu nổi.

Khi anh đang nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nhẩm đếm Bạch Trụ phải giặt đồ và tắm nước lạnh bao nhiêu lần, mặt lại càng đỏ hơn.

Người như Chu Khiêm mà lại sửng sốt đứng im một lúc lâu.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.

Giọng nói trầm thấp của Bạch Trụ vang lên: “Em tỉnh chưa? Đánh răng rửa mặt đi, xuống lầu ăn cơm.”

Chu Khiêm không còn mặt mũi nào nhìn y, nâng ngón tay cái cắn cắn theo bản năng, hàm hồ đáp: “Em biết rồi.”

Bạch Trụ tạm dừng một lát, đi vào trong: “Em sao vậy?”

Chu Khiêm kịp thời nhảy lên giường, trùm chăn lại: “Không có gì hết, em muốn ngủ thêm một chút nữa.”

Bạch Trụ hỏi: “Bây giờ đã khỏe hơn chưa?”

“Đã khỏe hơn rồi. Một tháng thường phát bệnh một lần. Anh yên tâm.” Chu Khiêm thấp giọng nói.

“Vậy khoan hẵng ngủ. Dậy ăn gì đó đã. Suốt đêm hôm qua em ——”

“Em cũng, cũng không có……” Chu Khiêm ngắt lời y, mạnh mẽ nói: “Không thể nào cả đêm được, đôi khi em chỉ phát bệnh một lần thôi.”

Bạch Trụ không đáp, mắt lấp loáng ý cười, sau đó vươn tay chạm vào vai của Chu Khiêm qua một tấm chăn.

Chu Khiêm không tình nguyện ngồi dậy, vừa giương mắt nhìn Bạch Trụ thì lại ngây ngẩn cả người.

—— Trên cổ, xương quai xanh của Bạch Trụ chi chít những vệt đỏ, giống như y vừa đại chiến 300 hiệp với một con mèo hoang phát điên thích cắn người.

“Em…” Chu Khiêm xoay người, cầm ly nước trên đầu giường, ngửa đầu tu “ừng ực”, đưa lưng về phía Bạch Trụ hỏi: “Vậy, vậy trưa nay ăn gì?”

Bạch Trụ: “Em xuống xem rồi biết.”

“Được rồi. Vậy anh đi trước đi.” Chu Khiêm đi về phía phòng tắm: “Em đi đánh răng rửa mặt.”

“Ừm. Anh xuống lầu đợi em.” Bạch Trụ bước ra ngoài hành lang, sau đó bị Chu Khiêm gọi lại.

“Anh Trụ ——”

“Hửm?”

“Tối hôm qua anh ——”

Trong đầu, con số dừng ở 5% lại nhảy vọt lên 35%.

Rồi Chu Khiêm nghe Bạch Trụ nói: “Tối hôm qua em không quá tỉnh táo.”
Bình Luận (0)
Comment