Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 104

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Khiêm rửa mặt xong, đi xuống phòng ăn, Bạch Trụ đã dọn xong bữa sáng.

Bạch Trụ mua bữa sáng từ một quán ăn ngoài bến cảng, có bánh cuốn thanh đạm, cháo sò, bánh bao nhân thịt cua, sủi cảo tôm.

Khi ăn, hai người không nói chuyện, Chu Khiêm húp vài muỗng cháo xong, muốn lấy giấy lau miệng, Bạch Trụ đã nhanh tay hơn, rút hai tờ giấy, đưa đến trước mặt Chu Khiêm.

Chu Khiêm rũ mắt, nhìn thấy ngón trỏ và ngón giữa đang cầm lấy tờ khăn giấy.

Nhớ lại tối hôm qua hai ngón tay này đâm vào đâu, gương mặt Chu Khiêm hơi phiếm hồng.

Vươn tay nhận lấy khăn giấy, Chu Khiêm lau miệng, hỏi: “Ừm, lời anh nói lúc sáng… Anh Trụ, ý của em là, em muốn hỏi rõ hơn một chút.”

“Anh sẽ không xem tối hôm qua như là… ví dụ như là, hai anh em tốt giúp đỡ lẫn nhau đúng không?”

Bạch Trụ lấy cho mình một tờ khăn giấy, lau miệng, sau đó nâng mắt nhìn Chu Khiêm. Đôi mắt y đen nhánh, khiến Chu Khiêm nhớ lại cơn sóng ngầm vào tối hôm qua.

Lần nào anh quấn lấy Bạch Trụ, đối phương cũng dùng ánh mắt này nhìn mình.

Sau đó anh nghe thấy Bạch Trụ hỏi: “Em với anh em tốt nào giúp đỡ nhau như vậy?”

Chu Khiêm: “…”

Bạch Trụ: “Hửm?”

“Anh đang xuyên tạc ý tứ của em.” Chu Khiêm cúi đầu, bắt đầu ăn bánh bao nhân thịt cua: “Quán ăn này do người chơi hay NPC mở vậy, thức ăn ăn khá được đó.”

Ăn xong một cái bánh bao, Chu Khiêm lại ngẩng đầu hỏi: “Ý của anh là ——”

Chu Khiêm cười hỏi: “Anh thích em hả?”

Bạch Trụ bưng ly cà phê, nhấp một ngụm, lẳng lặng nhìn Chu Khiêm, đặt ly cà phê xuống: “Anh từng nghe Hà Tiểu Vĩ cũng nói như vậy với em.”

“Không giống nhau!” Chu Khiêm nói.

Bạch Trụ nhàn nhạt gật đầu: “Còn Tề Lưu Hành?”

“Cũng không giống. Em trai Tiểu Tề còn là trẻ vị thành niên!”

Bạch Trụ: “Còn thiếu một tuổi nữa thôi.”

Chu Khiêm cười, nâng chân dưới bàn ăn, mu bàn chân cọ lên chân Bạch Trụ.

“Có phải anh ghen nên mới cố ý nói như vậy không? Rõ ràng anh biết là không giống nhau.”

Bạch Trụ im lặng nhìn Chu Khiêm một lúc, nói: “Hôm qua em không tỉnh táo thật, cho nên không nhớ gì hết?”

“Nhớ thì không lẽ không được nghe anh nói thêm một lần nữa? Mà ——” Chu Khiêm đứng đắn nói: “Em đúng thật là không nhớ rõ. Tối hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, có hình ảnh như vậy thật, nhưng lại mơ hồ như là nằm mơ…”

“Vậy còn em?” Bạch Trụ hỏi.

Chu Khiêm: “Hả?”

Bạch Trụ: “Em có ý gì với anh?”

Chu Khiêm chống cằm nhìn đối phương: “Khi đi học anh chưa từng nhận ra à?”

Bạch Trụ im lặng một lúc, nói: “Thật ra đến bây giờ anh vẫn chưa nhận ra.”

Chu Khiêm kinh ngạc: “Ơ ——?”

Bạch Trụ: “Lúc trước em với anh thân thiết với nhau. Nhưng xung quanh em cũng có những người bạn khác thân thiết như vậy.”

Chu Khiêm:?

Bạch Trụ hơi nhướng người về trước: “Khi em vào phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》, ngay từ đầu em có biết Nghệ Bạc là anh không?”

Chu Khiêm nghiêm túc, dùng giọng điệu mê hoặc lừa dối quen thuộc đáp: “Anh Trụ, anh có tin vào chỉ dẫn của trực giác không?”

“Như lúc em nhổ tóc Nghệ Bạc, bảo anh ta gả cho em?” Bạch Trụ nhàn nhạt nói: “Không tin.”

Chu Khiêm: “…”

“Khi đó em…” Chu Khiêm vẫn nghiêm túc nói: “Khi đó em nói khách sao thôi mà! Em chỉ nghĩ đó là một NPC thôi, em muốn nghe thêm nhiều thông tin khác, xem NPC có phản ứng nào khác không. Anh thật sự hiểu lầm em rồi.”

Nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Trụ, Chu Khiêm chắc nịch bổ sung thêm hai chữ: “Thật mà.”

Bạch Trụ tiếp tục uống cà phê, biểu tình thanh lãnh vô cảm.

Chu Khiêm: “NPC chỉ là số liệu. Sao anh cứ phải ăn dấm của chính mình vậy?”

Bạch Trụ tiếp tục uống cà phê.

Chu Khiêm: “Anh không thấy khi đó anh cũng không nói sự thật cho em biết à.”

“Dù là có quy tắc hạn chế đi nữa ——

“Này? Có phải anh luôn chú ý đến em, cho nên em vừa vào trò chơi anh liền xuất hiện không?”

Bạch Trụ vẫn không nói gì, Chu Khiêm còn nghĩ rằng đối phương thật sự giận dỗi, dùng mu bàn chân đẩy đẩy vào chân y. Bạch Trụ đặt ly cà phê xuống, đứng dậy tiến tới.

Chu Khiêm: “Này?”

Bạch Trụ nâng tay vỗ vỗ gáy Chu Khiêm, cúi người hôn lên tóc anh: “Đúng vậy. Chu Khiêm, anh thích em.”

Chu Khiêm cười, nắm lấy cánh tay y: “Anh Trụ, sao anh không đặt biệt danh cho em? Gọi cả tên lẫn họ thật xa lạ.”

Bạch Trụ nhìn đối phương: “Vì với anh, hai chữ này rất quan trọng.”

Chu Khiêm: “!”

Bạch Trụ xoay người dọn dẹp bàn ăn: “Sáng anh đi mua thức ăn có gặp nhóm Hà Tiểu Vĩ, họ nói có gửi tin nhắn mà không thấy em trả lời. Chiều nay em có tính làm gì không, đi tìm bọn họ?”

Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nói: “Tuy anh hỏi em như vậy nhưng anh cảm thấy anh đã có dự định trước rồi.”

Bạch Trụ cười cười, nói: “Nếu tạm thời em không có kế hoạch gì thì đi cùng anh đến một nơi.”

Chu Khiêm: “Thật ra em có chuyện muốn làm. Nhưng nếu anh muốn thì được thôi, em đi theo anh trước. Chúng ta đi đâu?”

Bạch Trụ: “Đến một nơi để kiểm tra chính thức, chuyên dành cho người chăn chiên và người chơi cấp Thần.”

Chu Khiêm khá tò mò: “Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao cũng sẽ đến?”

“Ừm.” Bạch Trụ gật đầu: “Chúng ta có thể đi cùng nhau. Tuy bây giờ chúng ta chỉ mới tham gia một phó bản cùng nhau nhưng có thể đến kiểm tra độ xứng đôi. Nếu độ xứng đôi đạt 30% thì sẽ thành công.”

“Em có cảm giác hai chúng ta ở trong phó bản đã tâm linh tương thông rồi.” Chu Khiêm nói: “Chúng ta chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”

Bạch Trụ nói: “30% chắc chắn là sẽ không có vấn đề. Nhưng mà ở đó có dụng cụ kiểm tra độ xứng đôi và cung cấp bảng phân tích chúng ta còn chênh lệch nhau ở đâu, có thể hướng dẫn chúng ta tham gia một vài phó bản, giúp độ xứng đôi của chúng ta tăng cao hơn.”

Tạm dừng một chút, Bạch Trụ nói tiếp: “Thật ra phó bản ở thành phố Lam Cảng chia làm hai loại, loại bình thường và bất thường. Nhà triển lãm án mạng hiển nhiên là phó bản bất thường, cũng vừa được mở ra. Nó còn đặc biệt hơn một chút, khi em vừa đến đây, còn có người đến phát giấy quảng cái, cộng thêm phía sau vẫn còn nhiệm vụ ẩn em chưa tìm ra…”

“Anh có khuynh hướng cho rằng phó bản đó là do hệ thống cố ý mở ra cho em.”

Chu Khiêm nói: “Vậy thì… Hẹ thống còn cho em tham gia phó bản nào nữa thì có lẽ hai chúng ta phải kiểm tra độ xứng đôi trước rồi mới biết được.”

“Đúng vậy.” Bạch Trụ gật đầu.

“Được rồi.” Chu Khiêm nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi! Nhưng mà ——”

Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm lại cắn cắn ngón tay theo bản năng.

Nhìn thấy động tác của Chu Khiêm, Bạch Trụ bưng hai cái dĩa lên, hỏi: “Sao vậy?”

Chu Khiêm thâm sâu khó dò nhìn Bạch Trụ: “Anh Trụ, em vẫn chưa hiểu anh lắm.”

Bạch Trụ:?

“Không có gì. Anh dọn bàn đi.”

Chu Khiêm đứng lên, cảm thấy ở phía sau hơi trướng.

Lại nhìn thấy ngón tay của Bạch Trụ, anh xoay người: “Em ngồi nghỉ trên sô pha một chút.”

Sau khi ngồi lên sô pha, Chu Khiêm nghĩ —— lúc trước, anh vẫn chưa đồng ý làm người chăn chiên của Bạch Trụ. Kết quả là bây giờ anh chẳng những không đồng ý mà còn…

Nghe thấy tiếng rửa chén vang ra từ phòng bếp, Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng dịu dàng của Bạch Trụ, trong lòng có một tia vui vẻ, có thể cân nhắc đến vấn đề —— giữa mình và Bạch Trụ, ai là thợ săn, ai là con mồi?

Nghĩ lại về chuyện tối hôm qua, Chu Khiêm vẫn còn có chút sợ hãi.

Cảm giác khi toàn bộ giác quan trên người đều bị người khác khống chế thật sự vừa k1ch thích lại xa lạ, còn khiến anh cảm nhận được một sự khác thường không thể nói rõ.

Giống như anh có thể đoán được suy nghĩ của bất kỳ ai, có thể dễ dàng khống chế người khác, nhưng Bạch Trụ luôn là một ngoại lệ.

Dù bề ngoài anh có thể là người chăn chiến khống chế Bạch Trụ để chiến đấu.

Nhưng ở phương diện khác… Chẳng phải Bạch Trụ đang khống chế anh hay sao?

Dù là cố ý hay vô tình, sự dịu dàng của Bạch Trụ, sự bảo vệ gần như cố chấp, nhẫn nại chờ đợi không bao giờ thay đổi, thậm chí cả sự khống chế khiến người khác ngỡ ngàng… đã dệt thành một tấm lưới lớn.

Chu Khiêm nhận ra từ nhỏ mình đã cam tâm tình nguyện sa vào tấm lưới đó, không còn đường trốn thoát.

Anh không cảm thấy sợ hãi hay là không thoải mái, anh chỉ thấy Bạch Trụ càng hấp dẫn hơn, hơn nữa cuộc sống còn có một khát vọng khiêu chiến lớn, muốn được thăm dò, cùng với ham m uốn chinh phục.

Anh phải trở thành thợ săn thông minh nhất, và điều kiện trước tiên, anh phải biến mình thành con mồi. Vì mục tiêu của anh không phải là một con mồi khác, mà là một thợ săn.



Hai giờ chiều.

Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu tìm phó bản thường mới mở, thuận tiện đi dạo quanh thành phố Lam Cảng, tra xét có ai đến giết Chu Khiêm hay không.

Bạch Trụ, Chu Khiêm và Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ đi đến trung tâm kiểm tra mức độ xứng đôi Thanh Vân.

Trung tâm kiểm tra có tên nghe hơi khoa trương, nhưng nhân viên làm việc chỉ có một người, còn đang nằm ngủ gật trên bàn không biết trời trăng gì.

Có lẽ vì bình thường không có việc làm, vì so với người chơi bình thường, người chơi cấp Thần vô cùng khan hiếm.

Chu Khiêm tiến lên trước, “rầm” một tiếng đập lên bàn, nhân viên mở miệng tính chửi ầm lên thì nhìn thấy một nụ cười tươi tắn xinh đẹp, nhất thời ngồi bẹp mông xuống.

Chu Khiêm xinh đẹp, nụ cười ngây thơ trong sáng có sức hấp dẫn đặc biệt, luôn dùng chiêu trò này để đối phó với người khác.

Nhân viên sửng sốt ba giây, ho nhẹ một tiếng: “A? À. Đến kiểm ra mức độ xứng đôi, xin mời vào. Thật ra ở đây đều có dịch vụ phục vụ tự động. Tôi chỉ là người kiểm chứng. Các anh cứ vào, thao tác máy móc như thế nào đã có thuyết minh sẵn.”

Ngáp một cái, nhân viên lại nằm ngủ tiếp.

“Cậu này không có trách nhiệm ——“ Chu Khiêm giơ tay muốn chọc người ta, lại bị Bạch Trụ kịp thời nắm lấy kéo vào: “Đi nào.”

“Anh Trụ?”

“Vào thôi.”

Phía sau hai người, Hà Tiểu Vĩ bị nhân viên ảnh hưởng, ngáp một cái: “Hửm… Sao tôi thấy hôm nay hình như Khiêm có hơi vui vẻ khác thường? Cậu ấy hả, khi tôi vừa mới quen, tuy rất hay cười nhưng tôi vẫn nhận ra tính tình của cậu ấy không tốt chút nào, thường xuyên rầu rĩ. Bây giờ lại không giông như vậy. Rất là không giống.”

Ẩn Đao không bình luận thêm, chỉ nói: “Nhanh chân lên.”

“Dạ dạ.” Hà Tiểu Vĩ lại ngáp: “Đại ma vương Chu Khiêm… Hình như chỉ có người chơi cấp Thần 137 mới trị nổi cậu ta. Ha ha, nếu người này mà tham gia đoàn đội của chúng tôi thì thật tốt quá.”

Ẩn Đao nghe xong, mí mắt giật liên hồi.

—— Thật không? 137 sẽ quản cậu ta sao? Hay 137 chỉ biết dung túng cho cậu ta làm càn?

Nói đi cũng phải nói lại, nếu hai người họ mà cùng nổi điên, chúng ta mới là những kẻ xấu số.

Vào trung tâm kiểm tra, hai người một nhím, cùng nhau bước vào những cỗ máy cao lớn. Chu Khiêm và Bạch Trụ vào một hàng máy, Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ vào một hàng máy khác, bốn người đặt giao diện hệ thống vào máy, máy có thể tự động đọc số liệu của họ và bắt đầu phân tích các hạng mục sau khi hoàn thành phó bản.

Nửa tiếng sau, hai bảng số liệu được gửi đến.

Trước khi có số liệu, Chu Khiêm còn tự tin tràn đầy: “Anh Trụ, em cảm thấy chúng ta chắc chắn sẽ là 100%.”

Sau khi có số liệu, Chu Khiêm kinh ngạc —— thế mà chỉ có “35%”.

“Có bug rồi.” Chu Khiêm sửng sốt nhìn Bạch Trụ: “Chúng ta chỉ mới có 35%, vậy thì Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao còn thấp hơn. Hà Tiểu Vĩ, các anh ——”

Chu Khiêm còn chưa kịp hỏi, Hà Tiểu Vĩ đã vui sướng chạy đến.

“Khiêm ơi, của cậu bao nhiêu vậy? Tôi với thầy là 61% ha ha ha, hình như không tệ lắm, ít nhất đã đạt tiêu chuẩn rồi.”

Chu Khiêm: “…”

Chu Khiêm một lòng hiếu thắng, nắm tay Bạch Trụ, không phục nói: “Cái máy này có vấn đề. Chúng ta đi bên chỗ bọn họ đi!”

Bạch Trụ nắm lấy tay Chu Khiêm: “Em xem số liệu cụ thể đã.”

10 giây sau, số liệu cụ thể được gửi đến.

Trong bảng báo cáo phân tích, vì sao độ xứng đôi của họ thấp đã được giải thích cặn kẽ. Nhưng Chu Khiêm cảm thấy vấn đề vốn dĩ nằm ở chỗ thuộc tính của anh và Bạch Trụ cách nhau quá xa.

Giá trị sinh mạng, giá trị phòng ngự, giá trị kỹ năng, tốc độ di chuyển, giữa cả hai không có một điểm nào ngang cơ nhau.

Chu Khiêm không nói gì, tựa lưng vào cỗ máy, mím môi trầm mặc, khóe mắt hơi cụp xuống.

Bạch Trụ nhận ra, nói: “Chu Khiêm, dù sao thì anh cũng đã ở đây lâu rồi.”

“Ừm, em biết. Em chỉ đang nghĩ…” Chu Khiêm nhìn y: “Có phải bây giờ cỗ máy này đang tính toán đưa ra phó bản mà chúng ta nên tham gia không?”

“Đúng vậy.” Bạch Trụ gật đầu.

Chu Khiêm nói: “Thật ra không cần nó tính toán. Em có ý này. Em muốn vào phó bản đơn đánh quái, tăng một số thuộc tính, là phó bản vào nhanh ra nhanh. Ở thành phố Lam Cảng có cửa vài phó bản không? Anh với nhóm Hà Tiểu Vĩ chờ em một chút? Em đi rồi về ngay.”

Chu Khiêm có suy nghĩ như vậy là vì thứ nhất, do nhắc nhở từ máy móc; thứ hai, khi bị tên sát thủ chữ “Vạn” giả của thế giới thứ hai đuổi giết, anh thấy mình rất yếu.

Tuy anh có thể được xem là “bộ não” của cả đội, chỉ huy hành động của mọi người, bên cạnh còn có Bạch Trụ vô cùng mạnh. Nhưng muốn đội của mình luôn giành chiến thắng, lực tấn công, phòng ngự, tốc độ của anh vẫn cần phải đạt mức tiêu chuẩn mới được.

Ngoài ra, người chơi cấp Thần có cấp bậc quá cao, một là không thể vào cùng phó bản với người chơi thường, hai là sẽ bị hạn chế trên diện rộng. Chu Khiêm sẽ khó lòng vào được phó bản phù hợp để tăng độ xứng đôi với đối phương. Nói trắng ra, là do chỉ số thuộc tính của anh quá thấp.

Nếu Chu Khiêm có thể nâng cao chỉ số thuộc tính của mình lên, anh cũng sẽ sớm có ngày được kề vai sát cánh chiến đấu với Bạch Trụ.

Bạch Trụ suy nghĩ, đáp: “Có. Phó bản đánh quái có thời gian khá ngắn. Đánh xong quái thì em có thể ra ngoài ngay. Vào nhanh ra nhanh.”

“Được rồi.” Chu Khiêm nói: “Vậy anh giúp em chọn được không? À, thuận tiện em cũng muốn hỏi kiến nghị của Ẩn Đao, tìm cách nâng cao năng lực điều khiển chỉ huy của em hơn.”



Thế giới hiện thực. Bệnh viện tâm thần Bạch Thủy.

Một cô gái có diện mạo thanh tú, sạch sẽ đang nhanh chóng rời khỏi đây.

Đó là Vân Tưởng Dung. Cô vừa mới làm xong công việc ở đây.

Vân Tưởng Dung làm việc ở đây đã hơn một năm.

Có một lần khi cô rời đi lúc nửa đêm, nhặt được một chiếc đồng hồ, bất ngờ tham gia vào trò chơi. Sau đó cô hoàn thành một nhiệm vụ, hệ thống lại tặng cho cô một chiếc đồng hồ khác, nói rằng cô có thể mời người khác tham gia.

Cô mời Cao Sơn.

Khi mới bắt đầu, mục đích tham gia của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn mua một món trang sức đắt tiền mình mua không nổi mà thôi.

Cô muốn mua viên ngọc đó không phải vì hư vinh, mà vì khi còn nhỏ, cô đã gặp một người chị gái rất tốt. Chị gái ấy trước khi chết đã tặng cho cô một viên ngọc bích, nhưng do bất cẩn cô đã vỡ nó đi. Cô muốn mua một viên mới để không còn hối tiếc.

Khi vừa vào trò chơi, chấp niệm của cô cũng không còn nhiều như xưa, cô chỉ nghĩ rằng có thể mua được viên ngọc thì quả thực không tồi.

Nhưng sau đó, Vân Tưởng Dung bắt đầu nghiêm túc chơi, vì cô nhận ra hình như thông qua trò chơi này, cô có thể gặp Thần.

Cô tò mò, cô rất muốn đi đến cùng, nhìn xem vị Thần đó có thật sự tồn tại hay không.

Cô cũng không thể ngờ dược, cuối cùng cô đã bỏ rơi Cao Sơn.

Ở trạm chờ xe công cộng, Vân Tưởng Dung khoác balo vừa đợi xe buýt vừa dùng điện thoại đọc lượng công việc tỏng tuần.

Sắp đến cuối tuần. Đến lúc đó, cô sẽ về nhà, trong đêm tối tĩnh lặng, lại vào trò chơi.

Trong khoảng thời gian này, cô sống vô cùng vất vả. Cô không biết mình kiên trì đến cùng liệu còn ý nghĩa gì hay không. Nhưng cô chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này mà thôi.

Sắc trời mờ nhạt, đêm chưa buông, đèn đường đã sáng.

Bỗng chốc, có một con chim không biết từ đâu bay đến, đâm thẳng vào đèn đường. Vì tốc độ bay quá nhanh nên cú va chạm vô cùng nặng nề. Đầu nó tông vào cột đèn cứng rắn, trong chốc lát nó rơi xuống mặt đất.

Vân Tưởng Dung nhíu mày ngồi xổm xuống xem xét, nhận thấy nó đã chết.

Bất chợt, một cơn gió nổi lên, xoang mũi tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, Vân Tưởng Dung nhìn thấy trước mắt mình có rất nhiều cánh hoa đào.

Gió xuân phảng phất, hoa đào nở rộ.

Một thanh âm dễ nghe nói gì đó, giống như một tiên nữ đang réo gọi.

Ngay sau đó, con chim chết chợt vỗ cánh hai cái, sống lại, nhanh chóng bay về phía chân trời.

Vân Tưởng Dung ngây ngẩn cả người, sau đó liền xoay người, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy hồng nhạt đang bước tới chỗ mình.

Cô gái có gương mặt xinh xắn, lanh lợi, trông như một thiếu nữ ngây thơ, thuần khiết nhất. Không một ai nghĩ rằng với vẻ ngoài này, bên trong con người đó lại có một nguồn sức mạnh vô biên.

—— Đây không phải ở trong trò chơi! Sao cô ta có thể hồi sinh một con chim?!

“Dung Dung, bé Dung, em muốn tôi gọi em như thế nào đây?”

Mang vẻ ngoài của một thiếu nữ, ánh mắt lại chứa đựng những tang thương không biết đã trải qua trong bao lâu, người nọ hơi mỉm cười: “Xin chào, tôi là Tạ Hoa Doanh.”

“Sao, sao cô làm được?” Vân Tưởng Dung hỏi.

“Vì tôi đã thành Thần. Hồi sinh là đại chiêu của tôi.” Tạ Hoa Doanh trìu mến nhìn.

Trong lòng Vân Tưởng Dung sinh ra một cảm giác quỷ dị.

Vì trông Tạ Hoa Doanh chẳng khác gì một thiếu nữ, nhưng ánh mắt lại là của một người trưởng thành, bây giờ ánh mắt của đối phương ẩn chứa sự hiền từ của bậc trưởng bối khi nhìn hậu bối của mình.

Giống như là… một đứa trẻ đang dùng ánh mắt của người trưởng thành vậy.

“Em đừng sợ tôi. Tôi có thể giữ được ngoại hình như thế này đương nhiên là nhờ thần lực. Em chắc chắn không thể đoán được tôi bao nhiêu tuổi.”

Tạ Hoa Doanh mỉm cười nắm lấy tay đối phương: “Tôi biết em muốn làm gì. Tôi sẽ giúp em. Nhưng muốn hồi sinh một người không đơn giản như hồi sinh một con chim. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau.”

Đúng rồi… Em chắc là không hỏa táng Cao Sơn đúng không? Phải giữ lại xác mới được.”

Vân Tưởng Dung mím môi, lắc đầu: “Không có. Tôi đã nghĩ cách thuyết phục cha mẹ anh ấy.”

“Vậy thì tốt quá.” Tạ Hoa Doanh hơi siết tay: “Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ. Tôi sẽ giúp em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Gợi ý: Yasunari Kawabata (1)

Chú thích:

(1) Yasunari Kawabata: Nhà văn Nhật Bản đoạt giải Nobel Văn học năm 1968, được xem là “người suốt đời đi tìm cái đẹp” (chữ dùng của Nhật Chiêu). Các tác phẩm tiêu biểu: Xứ tuyết, Hồ, Đẹp và Buồn, Người đẹp ngủ say, Cố đô, Ngàn cánh hạc, Truyện ngắn trong lòng bàn tay,…

yasunari-kawabata-1969-3202
Bình Luận (0)
Comment