Ánh mặt trời phá tan màn đêm, soi rọi về phía một vòng sáng giữa bãi hoang tàn.
Chu Khiêm đi theo Bạch Trụ về phía vòng sáng, nghe thấy Hà Tiểu Vĩ hỏi một câu, còn bị đối phương túm lại, anh dừng chân, quay đầu, ánh mắt kinh ngạc không thể tin nổi.
Hà Tiểu Vĩ tái mét mặt: “Tiêu rồi, liệu thầy có bị biến thành thây khô không? Hay là bị nhốt lại trong “quá khứ?!”
Chu Khiêm nghiêm nghị đáp: “Nếu thật là như vậy, bây giờ anh mới nhớ tới người ta thì còn có tác dụng gì nữa không?”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Chu Khiêm nhíu mày, bất chợt nở nụ cười vui sướng: “Nhưng mà tôi vui lắm,, chứng tỏ trong lòng anh thì người thầy này cũng không quá quan trọng. Nếu tôi cũng ——”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Im lặng vài giây, Hà Tiểu Vĩ đột nhiên nhanh trí nói: “Nếu cậu và thầy tôi cùng rơi xuống nước, chắc chắn tôi sẽ cứu cậu! Cho nên Khiêm à, rốt cuộc là thầy ấy làm sao rồi?”
Chu Khiêm liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh còn nhớ ở phó bản trước có một người bị cảnh sát bắt không?”
“Nhớ!” Hà Tiểu Vĩ trợn mắt: “Tên đó vớt được một mạng! Hành động bị hạn chế, không thể nhận được khen thưởng… Nhưng mà vẫn còn sống!”
“Đúng vậy. Trò chơi này thích đùa bỡn người chơi, nhưng chưa từng có thái độ muốn đẩy người chơi vào chỗ chết, cho nên có nhiều người dựa vào việc tham gia phó bản không ngừng nghỉ, chờ hoàn thành được một số lượng phó bản nhất định thì cũng có thể lên đến cấp S. Muốn nhận được khen thưởng hiếm thì phải tiếp cận với chân tướng của trò chơi, đến đây thì mới cần người chơi phải liều mạng.”
“Người thiết kế trò chơi sẽ cho người chơi lựa chọn. Với những người không muốn mạo hiểm, trò chơi sẽ cho họ một con đường rời khỏi phó bản an toàn, đó là phương thức bình thường.” Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ, hỏi: “Anh còn nhớ hệ thống nói gì về điều kiện kích hoạt qua màn khi chúng ta ở gần lữ quán của Hồng Thần không?”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Hà Tiểu Vĩ vỗ trán: “Tôi biết rồi! Hệ thống nói rằng nếu không bước vào vòng tròn màu đỏ, người chơi sẽ kích hoạt phương thức qua màn bình thường, nếu họ có thể chống đỡ được đòn tấn công của A Mị, tìm cách quay về thời không của nhóm quân đào ngũ là có thể rời khỏi phó bản. Chúng ta đều bước vào vòng tròn đỏ, cho nên mới tiến thêm một bước kích hoạt cốt truyện ẩn!”
“Đúng vậy.” Chu Khiêm nói: “Nếu anh là Kha Vũ Tiêu, khi biết được thông tin này, anh sẽ tiếp tục ở lại phó bản, chạy tới ngôi miếu để nguyền rủa người chơi hay là lựa chọn sử dụng phương thức qua màn bình thường để rời khỏi đây?”
Hà Tiểu Vĩ thả lỏng cả người: “Tôi hiểu rồi. Đến ngôi miếu nguyền rủa chúng ta tuy có hiệu quả lớn nhưng mục đích của Đế Phù vẫn là khiến mọi người căm thù nhau, nếu Kha Vũ Tiêu thật sự làm như vậy thì hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm, không một ai biết cái giá phải trả khi nguyền rủa người khác chết là gì…”
“Chưa kể còn có nhiều dân làng canh giữ ở đó, một mình đến miếu thần quả thực là chuốc lấy phiền phức lớn! Cho nên tên đó chắc chắn sẽ không tùy tiện làm như vậy!”
“Nếu hắn có đủ thời gian, có lẽ hắn sẽ từ từ nghĩ cách, nhưng nếu hắn nhận được thông tin rời khỏi phó bản thì hắn sẽ không muốn chần chờ nữa!”
Càng nói, Hà Tiểu Vĩ càng có thể khẳng định được đáp án của mình: “Ngoài ra, tên khốn đó giết Tiểu Tề, hắn chắc chắn sẽ không đến gặp chúng ta. Hắn sẽ không đến thời không này, nhiệm vụ ẩn thất bại, chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng trốn thoát! Hắn sẽ lựa chọn dùng phương thức bình thường để rời đi thật nhanh!”
“Đúng thế. Về phía Ẩn Đao, có khả năng là không kịp tới vị trí của vòng tròn đỏ để đến thời không này; một khả năng khác có lẽ anh ta muốn đuổi theo Kha Vũ Tiêu.”
“Dù sao thầy của anh cũng là người chơi cấp Thần, chắc chắn cũng không đến mức không ra khỏi phó bản bằng phương thức bình thường được. Cho nên bây giờ anh ta và Kha Vũ Tiêu đã ra ngoài rồi. Nhưng từ phó bản này, chúng ta đã biết quân đoàn Đào Hồng có thể trộn lẫn vào. Cho nên là, chậc ——”
Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Việc bây giờ chúng ta cần làm là nắm chắc thời gian rời khỏi phó bản. Anh ta không nguy hiểm ở trong phó bản, mà là ở bên ngoài.”
Hà Tiểu Vĩ: “!!!”
“Tôi đi trước đây!”
Gào lên một tiếng, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng chạy vòng qua Chu Khiêm, tiến vào trong vòng sáng.
Chu Khiêm mỉm cười nhìn theo sau, sau đó nhìn thấy Tề Lưu Hành.
Trong chớp mắt, nụ cười của anh liền vụt tắt.
Tề Lưu Hành đang cúi đầu, im lặng không nói gì.
Có lẽ ngay từ khi sống lại, thiếu niên luôn chịu đựng một sự áp lực vô hình nào đó. Khi đó cậu không thể dung túng bản thân để cảm xúc chi phối, phải lấy đại cục làm trọng —— mọi người rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nguyên nhân lớn là do cậu, cho nên cậu không thể kéo chân mọi người ở lại phía sau.
Bây giờ nguy hiểm không còn, chuẩn bị qua màn, cảm xúc lo lắng, bất an cho an nguy của đồng đội biến mất, bây giờ cậu khó tránh khỏi chìm đắm trong nỗi đau khổ khi bị đồng đội mình tin tưởng nhất phản bội.
Chu Khiêm hỏi: “Sau khi ra ngoài, cậu muốn tự mình báo thù?”
Im lặng một lát, Tề Lưu Hành nhìn anh rồi đáp: “Tôi sẽ. Nhưng ẩn tình phía sau… Có một chuyện gì đó, vì vậy tôi muốn làm rõ điều này trước khi giết anh ta.”
“Ví dụ như ở phó bản 《 Những bông hoa ác 》, anh ta đã nghĩ gì mà lại…”
“Tôi muốn báo thù, nhưng tôi nghĩ vẫn còn ẩn tình phía sau chưa rõ.”
Nghe vậy, Chu Khiêm chợt bật cười.
Tề Lưu Hành hỏi: “Anh… Cười cái gì?”
Chu Khiêm đáp: “Cười vì vui. Tôi cảm thấy cậu trưởng thành rất nhanh. Hôm nay cậu và Tiểu Vĩ đều khiến tôi rất vui.”
Tề Lưu Hành: “…”
Hơi nhíu mi, Tề Lưu Hành dời mắt, liếc mắt nhìn Bạch Trụ theo bản năng.
Bạch Trụ đối diện với ánh mắt của thiếu niên, có lẽ hiểu được điều gì, vươn tay nắm lấy tay Chu Khiêm, dẫn anh đi về phía trước: “Chu Khiêm, đi thôi.”
Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, chớp chớp mắt: “A, em biết rồi.”
Một lát sau, Chu Khiêm, Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành, Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu cùng nhau bước vào vòng sáng, chờ đợi được dịch chuyển đến thành phố Lam Cảng.
Trong quá trình này, Tề Lưu Hành chợt nhớ đến điều gì, cả người căng lên, quay đầu nhìn Chu Khiêm: “Tôi chợt nhớ ra trước khi giết tôi, Kha Vũ Tiêu có nhắc tới một người tên Thiệu Xuyên, sẽ có cuộc chiến gì đó ở Lam Cảng. Như vậy… Khi chúng ta ra ngoài liệu có gặp phải mai phục không?”
Chu Khiêm đáp: “Ừm, hẳn là bọn họ sẽ có động thái. Từ khi treo giải thưởng ở 《 Triển lãm án mạng 》, mọi thứ đều không hợp lý. Và chúng ta không được quên, phó bản đó vẫn còn thông tin chưa được tìm hiểu hết.”
Tề Lưu Hành: “Ý anh là… Việc gian triển lãm có thể khiến những thi thể ở những chiều không thời gian khác nhau xuất hiện trong cùng một không gian là bất bình thường?”
“Đúng vậy. May là thành phố Lam Cảng là một phó bản bán mở giống như thế giới hiện thực, sau khi quay về, chúng ta còn có thể hồi máu. Như vậy thì đến lúc đó…” Chu Khiêm tạm dừng một chút, nói tiếp: “Chúng ta gặp quỷ giết quỷ.”
…
Bên kia.
Cách đó không lâu. Trong thời không “quá khứ”.
Kha Vũ Tiêu tạm thời tránh thoát được cuộc rượt đuổi của dân làng, ẩn mình sau tán cây trên sườn núi.
Bây giờ hắn chưa có manh mối gì về việc qua màn.
Câu chuyện ở thế giới này chỉ mới hé lộ một ít cho người chơi biết, họ vẫn không biết chân tướng phía sau là như thế nào.
Hắn đến đây chỉ để giết Tề Lưu Hành. Hắn không quan tâm đến thành tựu ẩn, hắn chỉ chờ bên phía Mục Sư có thể nhanh chóng cung cấp thông tin qua màn cho mình.
Nếu tình huống quá nguy cấp, Mục Sư cũng nên sử dụng đạo cụ đặc biệt nào đó để giúp hắn rời khỏi đây.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Trong tình huống không có thông tin gì về việc thoát khỏi phó bản, Kha Vũ Tiêu quan sát ngôi miếu thần, tự hỏi sau khi hấp dẫn dân làng rời đi khỏi đó thì nên làm thế nào để quay về lại ngôi miếu.
—— Nếu có thể dùng lời nguyền để gi3t chết hết người chơi hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Bất chợt, Kha Vũ Tiêu Tiêu nhìn thấy Ẩn Đao cách đó không xa.
Ẩn Đao mặc quần áo của dân làng, đi bên cạnh mẹ của A Liên.
Có lẽ nhóm người chơi này đã chiếm được sự tín nhiệm của A Liên.
Về phía Ẩn Đao, hắn không chỉ có giác quan bình thường nhạy bén mà giác quan thứ sáu cũng rất mạnh.
Dựa vào trực giác, hắn nhìn về phía trên núi, nhận thấy có người liền giúp mẹ A Liên chạy về phía lưng chừng sườn núi, khi quay ngược về vị trí của Kha Vũ Tiêu, hắn đã triệu hồi một thanh đao sắc.
Đối diện với Ẩn Đao đến gần, Kha Vũ Tiêu lùi từng bước về sau.
“Không cần, thật sự không cần thiết. Người chơi cấp Thần như chúng ta vốn dĩ đã ít rồi, sao lại còn muốn giết hại lẫn nhau? Thật sự không nên.”
Giọng điệu của Kha Vũ Tiêu tràn ngập sợ hãi và muốn lấy lòng, nhưng trên mặt hắn chỉ có sự ác ý và trào phúng.
Ẩn Đao không nói gì, chỉ nhấc đao nhắm thẳng vào đối phương.
“Anh xem… Thật ra không cần thiết. Bởi vì ——” Kha Vũ Tiêu tiếp tục cười, thanh âm trở nên hung ác: “Tao không xem mày là cái thá gì cả!”
Nghe thấy lời nói khinh miệt của hắn, Ẩn Đao không hề tức giận.
Hắn bước từng bước đến gần Kha Vũ Tiêu, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, ý đồ muốn quan sát năng lực chiến đấu của Kha Vũ Tiêu.
Kha Vũ Tiêu hờ hững trước ánh mắt của Ẩn Đao, nói tiếp: “Vì sao tao lại không coi mày ra gì? Bởi vì người chơi cấp Thần như chúng mày… Chỉ là đống sản phẩm lỗi! Những thứ bây giờ chúng mày làm chỉ là để cung cấp cho bọn họ nhiều số liệu thực nghiệm mà thôi… Trông mày thực đáng thương, và cũng thực buồn cười.”
“Mày nhìn đi, sau khi được sáng tạo thành công, tao đi theo chủ nhân của mình, Bạch Trụ bị Thiệu Xuyên nhìn trúng… Còn mày thì sao?”
“Lãnh đạo quân đoàn không thèm để tâm đến mày. Điều này chứng tỏ điều gì?”
“Ẩn Đao, thật ra tao rất hiểu mày. Mày luôn muốn nâng cao đao pháp của mình, mày ở trong trò chơi này có khi còn lâu hơn cả Bạch Trụ. Nhưng điều đó có ích lợi gì? Thiên phú quyết định hết thảy ——”
“Sao lúc trước tôi không nhận ra cậu nói nhiều như vậy nhỉ?”
Ẩn Đao ngắt lời hắn: “Người như Chu Khiêm rất thích nói chuyện với kẻ mình sắp giết, đó là niềm vui thú ác ý của cậu ta, cậu ta không chỉ muốn nhìn thấy đối thủ chết mà còn muốn cho kẻ đó phải chết một cách minh bạch, hối hận tột độ. Cậu ta hưởng thụ cảm giác được đùa giỡn người khác, cậu ta thích thú nhìn đối thủ tức chết.”
“Nhưng cậu thì khác. Cậu hoàn toàn không nghĩ tôi sẽ đến, cũng không thể nghĩ ra cách đối phó với tôi ngay. Cho nên cậu nói nhiều như vậy chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.”
“Năng lực thiên phú của cậu có lẽ liên quan đến ngụy tạo thân phận, có liên quan đến che giấu suy nghĩ. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu đã bị bại lộ một điều… Trong phương diện đánh đấm, cậu chẳng là cái thá gì.”
Người như Kha Vũ Tiêu có rất nhiều bí ẩn, vì sao hắn có thể tránh thoát việc bại lộ thân phận trong 《 Những bông hoa ác 》, không bị Chu Khiêm và những người còn lại nghi ngờ. Đây là vấn đề mấu chốt.
Cho nên Ẩn Đao không thể dễ dàng giết Kha Vũ Tiêu.
Lúc này hắn lại đây chỉ để ngăn cản Kha Vũ Tiêu đến ngôi miếu thần. Nếu đã phát hiện ra vị trí của Kha Vũ Tiêu, nhân lúc còn thời gian, mục đích duy nhất của Ẩn Đao là thử thăm dò đối phương, xem xét kỹ năng của đối phương là gì.
Nói xong, thân thể của Ẩn Đao biến mất tại chỗ, bất chợt lại xuất hiện trước mặt Kha Vũ Tiêu, tung chiêu đầu tiên nhanh như chớp.
Kha Vũ Tiêu cũng không đánh trả, chỉ nhanh chóng lấy một hạt tròn bóp một cái, cả người lùi ra xa 112 mét, khó khăn tránh thoát được lưỡi đao sắc bén.
Khi nhảy xuống đất, trên trán đổ đầy mồ hôi, Kha Vũ Tiêu cười cười: “Thấy không, mày không giết tao được đâu.”
“À, ngọc thuẫn*, phạm vi 112 mét, vừa bằng phạm vi tấn công của tôi. Xem ra cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng làm thế nào để đối phó với kỹ năng của từng người chúng tôi.”
*盾珠 (thuẫn mẫu): thuẫn (cái mộc, lá chắn, cái khiêng) + châu (ngọc, hạt, viên)Ẩn Đao nhớ có một lần hắn và Bạch trụ rời khỏi phó bản có nghe Bạch Trụ nhắc nhở: “Có một đạo cụ là ngọc thuẫn có thể giúp người dùng né tránh đòn tấn công, phạm vi vừa đủ 112 mét, tương đương với phạm vi tấn công của cậu. Chiêu thức này của cậu tốt nhất nên luyện thêm, nếu không trong thời khắc mấu chốt, một hạt ngọc nho nhỏ cũng có thể lấy được mạng cậu.”
Nhưng đạo cụ ngọc thuẫn đó không thường thấy.
Kha Vũ Tiêu cố ý mang theo, hiển nhiên là do có chuẩn bị từ trước.
Vừa dứt lời, Ẩn Đao lại nhảy vọt đến bên cạnh Kha Vũ Tiêu, lúc này hắn không dùng chiêu tấn công tầm xa nữa mà trực tiếp dùng đao pháp nguyên thủy nhất, từng đao từng đao lóa lên chói mắt.
Dù sao Kha Vũ Tiêu cũng là người chơi cấp Thần, thủ pháp né tránh cũng rất nhanh.
Thấy thế, Ẩn Đao vừa đổi đao pháp vừa tiếp tục chiến đấu.
Nhìn thấy kỹ năng né tránh của Kha Vũ Tiêu, Ẩn Đao tiếp tục đề tài khi nãy: “Để né tránh đòn tấn công của tôi, cậu đã chuẩn bị ngọc thuẫn từ trước. Cho nên tôi thấy những lời khi nãy của cậu cũng không phải là thật. Rõ ràng mấy người vẫn để tâm đến tôi.”
Lời của Ẩn Đao khiến Kha Vũ Tiêu hơi kinh ngạc, nhưng sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn nghiêng người né tránh một đao, cười lạnh nói: “Luôn phải sống trong cái bóng của người khác, mày thật sự cam tâm?”
“Không phải mỗi người đều cần xưng vương xưng bá, có một người có đao pháp lợi hại hơn mình, tao đi theo người ta lại có thể phát triển thêm một bậc, có gì mà không tốt? Thêm nữa, nói như mày, tao cũng có thể nói lại —— bọn chúng bay đều nghe lời cái tên Mục Sư kia đúng không? Chẳng lẽ mày cam tâm tình nguyện bị tên đó điều khiển, sống dưới cái bóng của hắn sao?”
Vừa dứt lời, Ẩn Đao dùng thân pháp nhanh như chớp tung đòn quyết định.
Trong chớp mắt, Kha Vũ Tiêu bị vô số ánh đao dệt thành lưới bao vây.
Cùng lúc đó, giao diện hệ thống gửi thông báo —— là điều kiện qua màn bình thường mà nhóm Chu Khiêm vừa kích hoạt.
Một cánh chim chợt bay đến đậu bên cạnh Kha Vũ Tiêu, giúp hắn ngăn cản hơn một nửa thương tổn. Nửa số đao còn lại đâm qua cánh chim, xuyên thẳng vào người hắn, cả người hắn xuất hiện chi chít vết chém, Kha Vũ Tiêu cũng hộc một búng máu, lượng máu giảm chỉ còn 40%.
“Mày có thể dùng đại chiêu để xử lý 40% máu của tao.” Kha Vũ Tiêu nói với Ẩn Đao nhưng lại nhìn về một phía xa xa: “Nhưng mà hai chúng ta ở đây quyết đấu với nhau chẳng có nghĩa lý gì, chi bằng giữ sức tìm đường qua màn đi.”
“Chúng ta không thể vào trong vòng tròn đỏ, vì vậy chỉ có thể chọn phương thức bình thường… Tiếp theo chúng ta cần phải đánh A Mị và rất nhiều tiểu quỷ, sau đó phải nghĩ cách quay về thời không bình thường.”
Sau khi tính toán, Ẩn Đao không tiếp tục ra tay với Kha Vũ Tiêu nữa.
Những tiểu quỷ dị giới không đáng sợ, nhưng A Mị lại rất mạnh, Ẩn Đao cần phải tiết kiệm thanh kỹ năng để đối phó.
Ngoài ra, Kha Vũ Tiêu đến đây còn mang theo rất nhiều đạo cụ đắc lực, Ẩn Đao lại không có nhiều đạo cụ.
Vì sao Kha Vũ Tiêu muốn giết Tề Lưu Hành, động cơ này nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì có lẽ sau khi rời khỏi phó bản này, trận ác chiến mới chính thức bắt đầu. Như vậy thì có cơ hội để tiết kiệm số đạo cụ ít ỏi mình có, Ẩn Đao sẽ tiết kiệm.
Như thế thì chuyện tiếp theo Ẩn Đao cần làm rất đơn giản — đi theo Kha Vũ Tiêu, vừa phòng ngừa hắn vào miếu thần nguyền rủa người chơi khác vừa quan sát hành động của hắn.
Cả hai cùng phòng bị nhau, song song đi đến gần quán trọ Thát Thát.
Dù sao A Mị cũng là bà chủ lữ quán, quỷ ở dị giới có thể đến thời không khác nhau nhờ vào pháp khí của cô ta, trước khi lễ Samhain kết thúc, chắc chắn cô ta phải dẫn quỷ quay về dị giới.
Nhưng pháp khí có thể giúp A Mị đi xuyên thời không đã bị Chu Khiêm giữ. Vì vậy muốn di chuyển qua các thời không khác cách duy nhất mà cô ta có thể làm là quay về lữ quán, sử dụng bức tượng ba đầu.
Hệ thống thông báo điều kiện qua màn bình thường là: 【 Người chơi cần tiếp tục sống sót, tìm cách quay về thời không của quân đào ngũ 】
Trong cốt truyện hoàn chỉnh, “quân đào ngũ” không tồn tại.
Từ góc độ này, thời không mà hệ thống nói với người chơi có thể xem là một cái BUG. Nhưng trên thực tế, người thiết kế trò chơi luôn cố ý chừa một đường sống cho người chơi, người chơi lựa chọn phương thức qua màn bình thường có thể rời khỏi phó bản.
Ẩn Đao và Kha Vũ Tiêu không triển khai cốt truyện ẩn, không kích hoạt thời điểm tận thế hay những chuyện liên quan đến tam vị nhất thể mạnh nhất.
Đối với họ, họ vẫn là quân đào ngũ như cũ.
Bọn họ là quân đào ngũ, trong tình huống trốn tránh dân làng, ôm cây đợi thỏ chờ A Mị, tìm cách đánh bại cô ta, ép cô ta dẫn họ quay về thời điểm gốc là cách thức qua màn mà Ẩn Đao và Kha Vũ Tiêu không hẹn mà cùng thống nhất với nhau.
Dù A Mị luôn dừng ở “quá khứ”, với một người đã mất ký ức như cô ta thì thời điểm gốc cũng không hẳn là thời điểm gốc ban đầu, nhưng chỉ cần thoát khỏi thời không này thì người chơi cũng đã được tính là qua màn.
Chỉ tốn một chút sức lực, Ẩn Đao và Kha Vũ Tiêu đều thành công qua màn.
Nhìn thấy đánh giá tiến độ hoàn thành cốt truyện chỉ có 25%, phần thưởng đơn giản đến mức khiến người nhìn giận sôi, số điểm kinh nghiệm đạt được gần như bằng 0… Ẩn Đao cũng không quan tâm mấy.
Điều duy nhất hắn tò mò là —— dù là khi hắn tấn công hay là khi nãy chiến đấu với A Mị, vì sao Kha Vũ Tiêu lại không hề sử dụng cây tiêu?
Chi tiết này dường như không có vấn đề gì, nhưng khi nghĩ lại thì có lẽ có ẩn tình gì đó.
Khi vừa rời khỏi phó bản, trực giác của Ẩn Đao nói cho hắn biết tình huống rất không ổn, trái tim của hắn còn đập nhanh, gân xanh nổi rõ bên thái dương khiến hắn buốt đau cả đầu.
Hơi thở nguy hiểm hiếm thấy khiến hắn siết chặt thanh đao theo bản năng.
Kẻ địch có thể ẩn nấp trong bóng tối hiển nhiên khiến người ta phải phòng bị —— có người đã sớm giăng bẫy ở ngay cửa vào phó bản.
Ngay lúc Ẩn Đao được dịch chuyển ra khỏi phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, một tấm gương dưới chân hắn liền lóa lên một luồng sáng. Trong chớp mắt, hắn đã bị dịch chuyển đến một căn phòng khác trông như thư phòng.
Trước mặt hắn là một người mặc một bộ tây trang phẳng phiu, lẳng lặng viết chữ bên bàn sách.
Ẩn Đao nhíu mày: “Ông là Mục Sư?”
Mục Sư viết xong một dòng chữ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Lần đầu gặp mặt. Xin chào.”
…
Thế giới hiện thực. Duyên Lai, khu 17, tòa 1007.
Đây là nơi ở của Ngô Nhân.
Khi nhóm Chu Khiêm vào phó bản《 Yến tiệc Hồng Thần 》, Ngô Nhân vào phó bản đơn, bây giờ hắn chỉ lượng sức mà tham gia, độ khó phó bản cũng không quá cao.
Sau khi thuận lợi rời khỏi phó bản, hắn bắt đầu bận việc giúp Chu Khiêm xây dựng quân đoàn.
Trước khi đi Chu Khiêm chưa kịp chọn tên cho quân đoàn, vì vậy Ngô Nhân quyết định sử dụng quyền lực “quốc vương” của mình, tự mình đặt tên.
Trên danh nghĩa, hắn là thủ lĩnh của quân đoàn, nhưng vẫn là con rối để Chu Khiêm điều khiển. Hắn đã sớm nhận thức rõ hắn không được quyết định chuyện của quân đoàn. Nhưng hắn cảm thấy hắn vẫn có khả năng chọn tên cho quân đoàn này.
Chuẩn bị chuyện quân đoàn xong, thuận lợi chiêu mộ thêm vài người, hơn nữa còn tự mình ứng tiền trước để mua căn cứ địa mô phỏng, Ngô Nhân nhắn cho Chu Khiêm một tin rồi quay về thế giới hiện thực.
Hắn lo lắng cho em gái mình, Ngô Niệm Nhu.
Rời khỏi thành phố Lam Cảng, Ngô Nhân quay về ghế nằm ở trong nhà của mình.
Cùng lúc đó, hình ảnh, màu sắc ở trước mắt hắn lại quay về một màu đen.
Hắn ham mê thế giới trong trò chơi, vì ở đó hắn có thể nhìn thấy màu sắc, hắn là một sát thủ có biệt tài sử dụng ám khí. Nhưng dẫu thế, hắn cũng không thể không quay về thế giới hiện thực —— nơi này có người thân mà hắn nhớ mong.
Trở về không bao lâu, Ngô Nhân nghe thấy tiếng nói của Ngô Niệm Nhu.
“Anh. Phòng của anh có phải có vấn đề gì không… Em cảm thấy sau khi em vào thì lại mơ mơ màng màng, giống như hôn mê thật lâu. Nhưng em xem lại thời gian thì… Thời gian không trôi qua nhiều, chỉ mới qua vài phút thôi…”
Trên người Ngô Niệm Nhu xuất hiện hiện tượng này là vì hệ thống.
Để tránh người chơi vào trò chơi bị người khác phát hiện dị thường, hệ thống sẽ xâm nhập vào người có khả năng tác động đến tình huống thực tế, giúp trò chơi được tiến hành trong bí mật.
“Xảy ra chuyện gì sao? Hay là em bị tuột huyết áp?” Ngô Nhân không nhìn thấy em gái, nhưng có thể xác định được phương hướng thanh âm của em gái mình: “Đi thoi, anh dẫn em ra ngoài kiếm gì ăn.”
“Dạ. Gần đây anh của em giàu thế. Sao vậy ạ?” Ngô Niệm Nhu đi đến đỡ Ngô Nhân đứng lên, dìu hắn ra ngoài phòng khách.
Từ nhỏ Ngô Niệm Ngu đã cao lớn khỏe mạnh, đỡ Ngô Nhân hoàn toàn không tốn sức. Vì vậy Ngô Nhân cũng để em gái dẫn đường cho mình.
Đối với vấn đề của Ngô Niệm Nhu, Ngô Nhân đương nhiên không tiện nói ra.
Hắn chỉ cười nói: “Anh là một người mù, kiếm tiền ở đâu ra được? Đó là của hồi môn cha mẹ để lại cho em, anh sợ em bị thằng nào lừa nên chưa dám đưa cho em thôi.”
“Anh nói với em rồi, đàn ông không đáng tin cậy, phải kết hôn rồi mới biết được bộ mặt thật. Trước khi kết hôn, thằng nhóc đó có đối xử tốt với em cũng là nước chảy mây bay. Sau khi kết hôn mà vẫn còn đối xử tốt với em thì anh sẽ đưa cho hai đứa số tiền này!”
“Dạ, anh là tốt nhất!” Ngô Nhiệm Nhu cười, đỡ anh trai ngồi xuống sô pha, sau đó quay về phòng mình: “Anh đợi em một chút. Em sửa soạn quần áo rồi mình đi.”
“Được rồi. Em đi đi.” Ngô Nhân mỉm cười, dựa lưng vào sô pha.
Hắn vô cùng hi vọng rằng có thể gặp được thần trong trò chơi, ước nguyện được chữa khỏi đôi mắt.
Ở nơi Ngô Nhân không thấy, Ngô Niệm Nhu đi đến trước bàn trang điểm.
Trong gương phản chiếu một bóng người, nhưng đây lại là một người đàn ông có ngũ quan sắc bén, thậm chí trên cằm còn lún phún râu.
Biểu tình của hắn ôn hòa, ánh mắt dịu dàng như nước, khi vươn tay cầm lấy bút còn vô cùng tự nhiên, tư thái mị hoặc hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài.
Đây là một nhân cách của Kha Vũ Tiêu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Nhân: Em gái nhà tôi thật ra là em trai, em ấy còn có thể giả giọng.