Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 147

Chờ Ngô Niệm Nhu thay đồ xong, Ngô Nhân cùng em gái đi xuống dưới lầu.

Vừa rời khỏi trò chơi nên Ngô Nhân có chút không quen. Thành phố Lam Cảng lấp lánh ánh đèn neon chợt quay về thế giới hiện thực tối tăm, hắn không thể thích ứng ngay được.

Bây giờ hắn đã chờ một lúc, là một người mù sinh sống suốt 20 năm ở ngôi nhà này, hắn có thể dễ dàng đi ra cửa bằng gậy dò đường.

Sau khi hai người ra ngoài, không cần Ngô Niệm Nhu dìu đi, hắn cũng có thể tự mình bước xuống lầu.

Ngô Niệm Nhu đội tóc giả và mặc váy, trang điểm vô cùng tinh xảo. Khi ra ngoài, hai người nghe thấy tiếng chào hỏi của hàng xóm.

“Hai anh em lại ra ngoài à?”

“Anh em nhà Ngô yêu thương nhau thật đấy. Nào giống hai đứa nhà bác? Chỉ biết đánh nhau mỗi ngày!”

“Cô bé Niệm Nhu sắp lấy chồng đúng không, xin chúc mừng!”

“Tôi thấy thằng nhóc Ngô Nhân chắc chắn sẽ tiếc nuối lắm!”



Đây là một khu chung cư cũ, hai người sống ở đây nhiều năm, những hàng xóm này có thể không biết những người trẻ tuổi khác nhưng Ngô Nhân và Ngô Niệm Nhu thì khác, phần lớn người già ở đây đều quen biết họ, vì vậy họ cũng nhiệt tình chào hỏi lại.

Ngô Nhân: “Bác Lưu, nghe giọng bác, sức khỏe bác tốt thật!”

Ngô Niệm Nhu: “Mẹ Trương, sao dì mi nhon thế! Hôm nào rảnh con cũng muốn đi với cô đến quảng trường học nhảy.”

Hai người thân thiện hỏi thăm một lúc, đi ra cổng khu phố, đi dọc trên con đường nhỏ quen thuộc, họ đến một quán ăn mà cả hai anh em đều yêu thích.

Khi họ còn nhỏ, quán ăn này chỉ là một quán ăn đơn sơ ven đường.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Mười mấy năm trôi qua, bọn họ trưởng thành, quán ăn cũng xây dựng thành một nhà hàng lớn, chủ quán vẫn là người cũ. Mỗi lần nhìn thấy hai anh em đến, ông chủ cũng cho họ nhiều ưu đãi lớn.

“Chỗ hai anh em thường ngồi có người đặt rồi, đổi cái khác được không nào?”

Khi nhìn thấy họ, ông chủ nói như vậy.

“Anh Vương nói thế thì khách khí quá.” Ngô Nhân nói.

Ông chủ hỏi: “Vẫn như cũ hả?”

“Vẫn như cũ!” Ngô Nhân nói xong, một tay cầm gậy dò đường, một tay nắm tay Ngô Niệm Nhu bước vào một chỗ ngồi tương đối ít người xung quanh.

Thức ăn ở đây được làm nhanh chóng, ngay sau đó đã có đồ ăn trên bàn.

Khi ăn cơm, vì mắt của Ngô Nhân gây khó khăn nên Ngô Niệm Nhu cũng tự nhiên lột tôm giúp hắn. Động tác của cô thuần thục lưu loát, giống như hình thành một thói quen từ nhỏ.

Mỗi khi bỏ thịt tôm đã lột vỏ vào trong chén của Ngô Nhân, Ngô Niệm Nhu lại khẽ liếc anh trai một cái. Mắt cô phát sáng, như thể cô đang nhìn ngắm thần tượng của mình.

Ngô Niệm Nhu nhận thức rõ tình huống hiện tại của mình, càng nhận thức rõ càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Tuyệt vọng cùng cực, ánh mắt cô nhìn Ngô Nhân cũng tràn ngập phức tạp.

“Anh ơi ——”

Ngô Nhân vừa ăn xong một con tôm, Ngô Niệm Nhu chợt lên tiếng gọi.

“Sao vậy em?” Ngô Nhân hỏi.

“Em…” Ngô Niệm Nhu thở dài một hơi: “Thật ra gần đây em gặp một chuyện, em không biết nên nói với anh như thế nào. Em…”

Nghe vậy, Ngô Nhân liền trở nên nghiêm túc hơn: “Thằng nhóc kia ăn hiếp em?”

Ngô Niệm Nhu ngây người trong chốc lát rồi mới hiểu được anh trai đang đề cập đến “chồng chưa cưới” của mình.

Ngô Niệm Nhu cười nói: “Không có. Em chỉ là… Gần đây em đã vào trong một trò chơi kì lạ.”

Nghe đến đây, Ngô Nhân liền đứng phắt dậy, không cẩn thận ném cả chén cơm đi.”

“Là sao cơ?!”

Ngô Niệm Nhu nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống, dọn dẹp lại chén đũa, đáp: “Anh cũng biết rồi đó, gần đây em tăng ca, ở ký túc xa chung cư, số lần về nhà với anh rất ít. Cũng vì vậy mà em rất lo cho anh. Ngày hôm đó em ở ký túc xá, muốn quay về nhà với anh… Đột hiên nhìn thấy một cái đồng hồ kì lạ xuất hiện trên tủ đầu giường của mình.”

Tạm dừng một chút, Ngô Niệm Nhu lại nhìn về phía cổ tay trái của Ngô Nhân: “Anh à, hai cái đồng hồ của chúng ta nhìn qua không giống nhau nhưng anh cũng không tới mức…”

Ngô Nhân giơ tay lên không trung lần mò, tìm thấy được tay của Ngô Niệm Nhu thì nắm thật chặt, hắn nhăn mày, lo lắng hỏi: “Em nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện là sao?”

“Em cầm cái đồng hồ đó lên, nghe thấy một giọng nói hỏi mình —— có ước nguyện nào muốn thành hiện thực hay không. Ước nguyện? Đương nhiên là em có, em muốn đôi mắt anh khôi phục thị giác.”

“Anh à, anh xem, anh cứ bắt em kết hôn, nhưng em kết hôn rồi ai sẽ chăm sóc cho anh? Em thật sự không yên tâm. Cho nên em liền…”

Ngô Niệm Nhu do dự một chút, hỏi Ngô Nhân: “Anh cũng có đồng hồ, biểu tình lại nghiêm túc, có lẽ anh cũng thật sự vào trò chơi đó… Anh đã biết đến trò chơi đó từ cách đây rất lâu rồi đúng không?”

Trầm mặc một quãng thời gian dài, Ngô Nhân thở dài một hơi.

Dùng hai tay ôm lấy mặt, trên mặt Ngô Nhân tràn ngập sự hối hận: “Anh muốn giúp em có một cuộc sống bình thường, không muốn bị anh ảnh hưởng… Cho nên anh không nói cho em. Nhưng anh lại không thể ngờ được rằng em cũng sẽ vào trò chơi. Em… Haiz, sớm biết thế anh đã nói cho em nghe về trò chơi này, anh nên dặn em không được tiến vào! Quá nguy hiểm!”

“Không sao mà. Em cũng may mắn lắm.” Ngô Niệm Nhu nắm lấy tay Ngô Nhân: “Sau khi vào trò chơi, em đã gặp một người chơi rất giỏi, em luôn đi theo người này. Khi gặp phó bản khó, hai chúng em không làm nhiệm vụ ẩn, chỉ nhanh chóng vượt qua, lấy điểm kinh nghiệm thôi.”

Nghe đến đây thì Ngô Nhân rất kinh ngạc: “Em cấp mấy rồi?”

“Dạ, sắp cấp S rồi ạ.” Ngô Niệm Nhu nói: “Em tham gia hơn mười mấy phó bản, cuối cùng cũng sắp được S. Cũng không quá dễ dàng… Đúng rồi, em luyện tập tấn công tầm xa, em nghĩ rằng em đánh nhau ở phía xa thì khi đánh không lại cũng có cơ hội bỏ chạy. Anh xem, em gái của anh rất là thông minh đó.”

“Em chỉ không biết… Sau cấp S thì sao… Hệ thống luôn thúc giục em vào phó bản tiếp theo. Em cảm giác được rằng sau này em sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy em quyết định… Nói cho anh trước. Để tránh việc em gặp bất trắc, anh cũng không biết em bị gì. À, vậy còn anh, anh cấp mấy rồi?”

“Anh đã cấp S rồi, hiện tại vẫn đang thăm dò làm sao để thăng cấp, sau cấp S thì có thể chọn con đường người chăn chiên hoặc cũng có thể chọn con đường phát triển khác. Nhưng bây giờ nhiều người vẫn còn mơ hồ không biết sau này sẽ như thế nào.”

Ngô Nhân nói tiếp: “May là anh tìm được một đội nhóm rất đáng tin. Mọi người tạo thành quân đoàn để khai hoang trò chơi vẫn tốt hơn là đi một mình. Chờ sau khi em lên cấp S, anh sẽ dẫn em theo!”

Nói đến đây, Ngô Nhân bổ sung thêm: “Anh còn là thủ lĩnh của quân đoàn này nữa!”

Làm trò trước mặt em gái, Ngô Nhân không đủ dũng khí nói mình chỉ là thủ lĩnh bù nhìn, hắn vẫn muốn hưởng thụ sự ngưỡng mộ từ em gái, sau này nói chân tướng cho em biết cũng được.

Ngô Niệm Nhu nhìn anh trai đầy ngưỡng mộ, nhưng khi nhìn kỹ thì trong ánh mắt ấy cũng chứa đựng những sắc thái không thích hợp.

Đáng tiếc, Ngô Nhân không nhìn thấy.

Ngô Nhân hỏi: “Khi nào em vào phó bản tiếp theo? Trong hai ngày này hả?”

“Dạ. Thời hạn sắp hết rồi. Em đang định chờ người bạn kia dẫn mình đi. Nhưng mấy ngày nay em không liên lạc được với cậu ta…” Ngô Niệm Nhu nhíu mày, giọng điệu tràn ngập khó xử.

Ngô Nhân đáp ngay: “Để anh dẫn em đi. Phó bản em cần tham gia là gì? Dưới cấp S anh có hơi khó vào. Nhưng nếu chúng ta dùng quan hệ thầy trò thì anh có thể dẫn em đi được.”

Ngô Niệm Nhu nhìn giao diện hệ thống một chút: “Ơ? Đúng là có cả hệ thống cho quan hệ thầy trò. Hay chúng ta thử xem?”

Ngô Nhân nói: “Ừm. Thử xem. Ăn xong anh dẫn em đi. Chắc chắn là không sao đâu. Em vượt qua phó bản này sẽ lên được cấp S. Anh cũng có vé vào cửa thành phố Lam Cảng. Anh dẫn em làm quen với bạn của anh. À đúng rồi, phó bản đó tên gì vậy?”

“Dạ… Để em xem, là 《 Tiếng nói hồng phấn 》.” Ngô Niệm Nhu đáp.

Một lúc sau, Ngô Nhân nói: “Lạ quá. Anh không tra ra được thông tin gì về nó cả.”

Ngô Nhân là người mù, khi ở thế giới hiện thực, hắn tra cứu thông tin cũng bằng phương thức đặc biệt, bàn tay phải bám vào cổ tay trái, hắn có thể trực tiếp xem và thao tác giao diện hệ thống trong đầu mình.

Lần thứ hai xác nhận không tìm được thông tin gì, Ngô Nhân nói: “Có lẽ đây là phó bản do hệ thống dành riêng cho năng lực của em, nó mở ra dành cho em, cho nên anh và những người khác không tìm ra được.”

“Như vậy thì chúng ta cứ làm thầy trò trước, sau đó em làm đội trưởng, kéo anh qua.”

“Phó bản kiểu này thường rất khó, may là em kịp thời nói cho anh biết, nếu không, em tùy tiện tham gia, không tìm được đồng đội đáng tin cậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi.”

“Dạ!” Có anh ở đây, em yên tâm hẳn!” Ngô Niệm Nhu cười cười, tiếp tục lột vỏ tôm cho Ngô Nhân: “Anh à, anh ăn cơm trước đi, kẻo nguội.”

Ăn xong, Ngô Nhân vội vàng dẫn Ngô Niệm Nhu quay về chung cư, muốn nhanh chóng dẫn em gái tham gia phó bản.

Trên đường đi, hắn lại bị Ngô Niệm Nhu dẫn đi theo một hướng khác.

“Niệm Nhu, có chuyện gì vậy?” Ngô Nhân hỏi.

“Em muốn trước khi đi… Chúng ta đi thăm trường đi anh.” Ngô Niệm Nhu nói.

Ngô Nhân lớn hơn Ngô Niệm Nhu vài tuổi, hai người vốn dĩ không thể học cùng lớp.

Ngoài ra, hắn cũng nên học trường dành cho trẻ em khuyết tật.

Nhưng Ngô Niệm Nhu muốn chăm sóc anh trai, Ngô Nhân liền cố ý lưu ban học lớp dưới, hai người cùng nhau lên cấp 3, cùng nhau tốt nghiệp.

Trong tình huống đó, Ngô Niệm Nhu cần phải nỗ lực hơn rất nhiều người khác mới có thể giúp Ngô Nhân học tập tiến bộ hơn trong trường học bình thường.

Cũng may rằng giáo viên ở trường cũng hiểu cho tình cảnh của họ, cũng tạo điều kiện giúp đỡ, khi Ngô Nhân làm kiểm tra cũng đặc biệt chiếu cố.

“Trường?” Ngô Nhân kinh ngạc: “Anh nghĩ rằng em không thích chúng ta quay về trường cũ.”

Biểu tình nghiêm túc xen lẫn sự hổ thẹn, Ngô Nhân nói tiếp: “Nếu không vì anh… Em đã không bị bạn học cười nhạo.”

Ngô Nhân nhớ rõ, vì hắn nên Ngô Niệm Nhu thường xuyên bị bạn học cười nhạo, cho nên không có một người bạn nào.

Khi nữ sinh vào WC sẽ thường đi thành nhóm. Nhưng chưa từng có ai đi cùng Ngô Niệm Nhu. Cô bé luôn đi một mình, không kết bạn với ai.

Ngoài ra, những thứ mà Ngô Nhân nghe được về Ngô Niệm Nhu lại không giống với người em gái mà hắn biết.

Có người nói cô bé quái dị, có người nói cô bé hung ác, còn nói đôi khi cô bé rất ồn ào, tính khí mạnh mẽ, rất hướng ngoại hoạt bát…

Thậm chí có người còn nói em gái hắn bị điên.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Sau đó Ngô Nhân không giao tiếp với những người đó nữa. Hai anh em nương tựa nhau sống là đủ rồi.

Dẫn Ngô Nhân đi đến trường cũ, Ngô Niệm Nhu hỏi: “Anh, khi đó anh thấy em là người như thế nào?”

Ngô Nhân đáp: “Từ trước đến nay anh luôn nói với em mà, em quan tâm tới mấy người đó làm gì? Hai chúng ta vẫn sống tốt đấy thôi? Anh không có gì tiếc nuối cả, điều mà anh tiếc nhất là không thể ở bên cạnh em ngay từ nhỏ.”

Ngô Niệm Nhu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Một lát sau, hai người đến trường cấp ba mà cả hai từng học.

Bước vào cổng trường, Ngô Niệm Nhu lên tiếng: “Anh nói đúng. Em chưa từng để tâm  đến người khác. Hai chúng ta sống tốt là được. Cho nên… Tuy em không hòa hợp với những người khác nhưng ở đây vẫn có những kỉ niệm của hai anh em chúng ta. Mỗi khi nghĩ lại thời gian đi học, em vẫn còn thấy vui lắm.”

“Cho nên… Em muốn đến trường cũ một chút, hoài niệm lại quá khứ.”

Nói đến đây, giọng của Ngô Niệm Nhu trầm đi một ít.

Ngô Nhân không nhận thức được gì, chỉ cười vỗ vỗ vai em gái: “Anh biết rồi, sắp vào phó bản khó nên em sợ đúng không? Yên tâm, có anh ở đây, không sao cả. Sau này muốn quay về hoài niệm cái gì cũng có thể tùy ý quay về. Hôm nay hả, chúng ta đến cũng đến rồi, vậy thì đi dạo một chút vậy… Đúng rồi, bây giờ là mùa sen nở nhỉ?”

“Dạ, mình đi thôi anh. Đến vườn hoa sen. Em sẽ kể lại cho anh nghe em nhìn thấy gì nhé.” Giọng nói của Ngô Niệm Nhu càng lúc càng nhỏ: “Em muốn làm đôi mắt cho anh mãi mãi.”

—— Tiếc rằng em không thể làm được.



Năm Ngô Nhân 8 tuổi, hắn gặp “em gái” của mình.

Cha mẹ hắn ly hôn từ ngày hắn còn nhỏ, hắn theo cha, Kha Vũ Tiêu theo mẹ.

Ngô Nhân cũng không biết đến sự tồn tại của Kha Vũ Tiêu, hắn luôn cho rằng mình có một người em gái.

Ngay cả cha hắn cũng cho rằng mình có một đứa con gái chứ không phải con trai.

Không giống với Ngô Nhân và cha, Kha Vũ Tiêu sống cùng mẹ đã biết hết mọi thứ từ lâu.

Gia đình cha hắn mang nặng tư tưởng phong kiến, đặc biệt trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn có tư tưởng cần phải có con trai để nối dõi tông đường.

Vì vậy, dù mẹ Ngô Nhân sinh Ngô Nhân ra là nam nhưng vì hắn là người mù, có khuyết tật cũng không thể khiến nhà họ Ngô hài lòng. Mẹ Ngô Nhân vì vậy bị ép phải sinh thêm một đứa trẻ khác.

Khi mẹ Ngô Nhân mang thai lần thứ hai cũng là lúc mâu thuẫn giữa cha mẹ Ngô Nhân lên đến đỉnh điểm.

Bà không thể chịu đựng nổi sự áp bức ở nhà Ngô Nhân, tìm mọi cách để ly hôn.

Gia đình chồng bận tâm bà còn mang thai nên không muốn ly hôn. Để ly hôn, bà dứt khoát nói mình mang thai con gái. Điều mỉa mai là chỉ một câu nói dối như vậy mà lại có thể khiến gia đình chồng bằng lòng. Tức giận và tuyệt vọng, bà mang theo lời nói dối đó rời khỏi nhà họ Ngô.

Ngay từ đầu, Ngô Nhân biết mình có một người em gái, nhưng vì không gặp nhau nên cũng không có tình cảm gì.

Kha Vũ Tiêu ở bên kia cũng như vậy, hắn không hề có cảm tình gì với Ngô Nhân.

Sau đó có một bước ngoặt mấu chốt, mẹ của hai người bệnh nặng, cần có tiền chữa bệnh.

Khi đó, nhà họ Ngô gần như đã không còn nhớ đến sự hiện diện của mẹ Ngô Nhân và Kha Vũ Tiêu, nên không một ai bận tâm.

Nhưng không biết vì sao bà nội Ngô Nhân lại đổi tính, lẳng lặng nhớ ra mình có một cô cháu gái lưu lạc ở bên ngoài. Khi đó bà nội đưa ra yêu cầu nếu trả cháu gái về nhà nội thì bà sẽ đưa tiền giúp mẹ Ngô Nhân và Kha Vũ Tiêu chữa bệnh.

Khi đó Kha Vũ Tiêu rất sợ.

Hắn sợ mẹ sẽ chết, sợ sau này sẽ không ai muốn mình nữa, sợ mình sẽ thành một quỷ nghèo.

Vì câu nói của bà nội, hai vợ chồng đã ly hôn nhiều năm sắp xếp một ngày hẹn, Kha Vũ Tiêu cũng sắp sửa gặp được anh trai tên Ngô Nhân của mình.

Cậu bé Kha Vũ Tiêu lo âu, không biết mình nên làm gì mới có thể phù hợp với mong đợi của họ.

Nếu họ phát hiện mẹ lừa họ, họ có tức giận rồi rời đi không?

Theo ý của mẹ, cha chắc chắn không yêu mình… Nhưng anh trai, hẳn là mình có cơ hội đúng không? Anh trai sẽ thích có một cô em gái như thế nào? Hẳn là một em gái ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện. Đúng vậy, anh trai là một người mù. Anh cần một người em gái có thể chăm sóc cho mình…

Nếu họ phát hiện mình là một cậu bé kì dị, liệu họ có vứt bỏ mình không?

Không được! Họ không thể bỏ rơi mình! Họ không được phát hiện ra việc mẹ đã lừa họ!

Nếu mẹ chết… Mình còn nhỏ như vậy, mình sẽ phải ra đường ăn xin!

Mình nên làm gì bây giờ…

Lo âu mất ngủ hơn nửa tháng, Kha Vũ Tiêu phát hiện ra thân xác của mình có thêm một người.

—— Một người em gái ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện, luôn mang đến niềm vui, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh trai, trong mắt chỉ có anh trai đã xuất hiện.

Cô bé tên là Ngô Niệm Nhu.

Ngô Niệm Nhu được sáng tạo ra nhờ Kha Vũ Tiêu có giá trị chính là mang đến niềm vui cho cha và Ngô Nhân, bảo đảm thân xác này sẽ không bị ruồng bỏ, bị đẩy vào con đường ăn xin.

Tính cách của cô bé được thiết kế một cách hoàn hảo.

Tư tưởng của cô bé rất đơn thuần, thế giới quan cũng nhỏ hẹp.

—— Cô bé chỉ cần chăm sóc tốt chơ anh trai là được.

Cả đời này của cô bé được dùng để chăm sóc cho anh trai.

Như vậy thì cô bé sẽ không bị vứt bỏ.



Rời khỏi trường học, Ngô Nhân đi theo Ngô Niệm Nhu về nhà.

Vào phòng khách, khóa trái cửa phòng, hai người cùng ngồi trên sô pha, sau đó vào trong trò chơi.

Mở mắt, Ngô Nhân nhận ra hắn bước vào một thế giới tràn ngập hoa đào màu hồng.

Càng đi về phía trước, hắn lại phát hiện chỗ này không thích hợp —— nơi này có rất nhiều người chơi đang ra vào. Nơi này… Nơi này không phải một phó bản đặc thù nào mà giống như một phó bản bán mở!

Đây là căn cứ địa của quân đoàn nào?!

Khoan đã… Đây là mùi gì?!

Đi qua một hành lang, đập vào mắt Ngô Nhân là một ngọn núi nở rộ hoa đào.

Hai mắt Ngô Nhân trừng lớn.

Hắn chạy nhanh đến gọi tên Ngô Niệm Nhu.

“Niệm Nhu, Niệm Nhu? Em đang ở đâu?!”

Gọi khản cổ, Ngô Nhân lại không thể ngờ được rằng người trước mặt hắn là Kha Vũ Tiêu, người chung tổ hợp “Kiếm khí Tiêu tâm” với Tề Lưu Hành.

“Kha Vũ Tiêu? Chuyện, chuyện gì đây?” Ngô Nhân đánh giá đối phương từ trên xuống dưới: “Đm sao mà cậu lại thích mặc váy vậy? Lúc trước tôi không biết cậu có sở thích này đó. Tiểu Tề có biết không?”

Ngay sau đó, Ngô Nhân lại nghe thấy âm thanh mình quen thuộc nhất vang lên: “Anh à, họ sẽ không quan tâm  đến anh dâu. Chỉ có em thôi. Chỉ có em quan tâm  đến anh, chăm sóc cho anh. Bây giờ em muốn chết. Em sợ anh ở một mình trên đời sẽ chịu đau khổ. Em chỉ có thể…”

“Em giết anh. Chúng ta cùng chết, được không?”
Bình Luận (0)
Comment