Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 29

Edit: Hy

Lâm Kiều trở lại cầu thang bên kia, chỉ thấy Tần Phú đứng ở trên bậc thang, hướng về phía cậu duỗi tay ra.

“Cậu vậy mà không sợ nguy hiểm đến tính mạng, dám trực tiếp chạm vào nó.”

Hắn nói, “Đưa nó cho tôi.”

Lâm Kiều không nói gì, đi lướt qua Tần Phú—— nhưng lại bị hắn chặn lại, sau đó lấy đi vật trong tay.

—— đó là một khối đường nhỏ.

“Đây là bức tượng mới làm bằng đường?”

“Ừ,”

Lâm Kiều nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ lấy bẻ một chút tóc của nó thôi.”

“Lấy chính bản thân làm thí nghiệm, lá gan của cậu sao lại lớn như vậy.”

Tần Phú thở dài bất đắc dĩ, sau đó vòng cánh tay ôm lấy eo Lâm Kiều “Lần sau không cho phép làm như vậy.”

Hắn muốn ôm Lâm Kiều vào trong lồng ngực của mình, nhưng mà Lâm Kiều lại không cho hắn ôm. Hai người ở trên thang lầu nháo loạn một hồi, cuối cùng vẫn là Tần Phú nói “Đừng nhúc nhích”, rồi đem Lâm Kiều ôm vào trong lòng.

Năm ngón tay của hắn vùi vào trong tóc Lâm Kiều, cầm lên một sợi tóc, nói: “Đã có sự thay đổi.”

Sợi tóc kia dưới ánh sáng trở nên óng ánh như mật ong, thậm chí còn có mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra… Như một sợi đường tinh tế.

Lâm Kiều: “…”

Lâm Kiều nói: “Tôi muốn gội đầu.”

Tần Phú cười ra tiếng: “Thật ngọt, hôn một chút đã.”

Lâm Kiều không để ý tới hắn, rút đoản đao ra, sau đó cắt đi một chòm tóc.

“May là cậu đã không ăn nó, “

Tần Phú nói, “Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem Lý Khiết Khiết hiện tại thế nào rồi.”

Bọn họ lên lầu gọi Tiếu Kha Ngải, sau đó tìm quản gia —— dựa theo lời giải thích của quản gia, Lý Khiết Khiết vừa mới chết, thi thể vẫn chưa được trôn cất, nên được đặt ở tầng hầm dưới lòng đất của dinh thự.

Bên trong tầng hầm âm u ẩm ướt, nơi này không có cửa sổ, cũng không có một tia sáng nào lọt vào. Ánh nến chập chờn chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một góc nhỏ, trên sàn nhà có một tấm vải trắng, đắp lên thi thể của Lý Khiết Khiết.

Tần Phú xốc tấm vải lên một góc, ánh nến mờ ảo rọi chiếu trên khuôn mặt dữ tợn của Lý Khiết Khiết, kinh khủng như ác quỷ.

Thế nhưng chỉ nhìn khuôn mặt của cô thì cũng không có gì dị thường. Tần Phú nhìn thấy ống tay áo của Lý Khiết Khiết đã bị kéo xuống, vì vậy cầm lấy một cái tay của thi thể, sau đó kéo tay áo lên.

Khi cánh tay làm bằng đường hoàn toàn lộ ra trước mắt của mọi người, Tiếu Kha Ngải hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Chuyện này… Đây là cái gì thế?!”

Cánh tay của Lý Khiết Khiết chẳng hề mềm mại giống như người bình thường, mà lại vô cùng cứng rắn. Nhưng điều này cũng không hề bất thường bởi vì đây là một cái xác chứ không phải người sống. Điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc đó là cả cánh tay đều đã biến thành đường —— thơm ngọt, dinh dính, màu sắc cũng trơn bóng như kẹo.

Tần Phú thả tấm vải xuống, nói: “Lý Khiết Khiết tuy không hoàn toàn biến thành tượng đường, nhưng cũng không thể tránh được một kiếp.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy thì những bức tượng đường ở hai bên bàn ăn…”

Cậu ta cũng không nói tiếp, rõ ràng đã bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Lâm Kiều: “Rất có thể.”

Cậu nói xong thì dừng lại, rồi nhìn về phía Tần Phú nói: “Tôi định đi lên tầng gác xem một chút.”

Tần Phú: “Cuối cùng trước khi hành động cũng biết nói với tôi rồi, thật ngoan.”

Lâm Kiều: “…”

Tần Phú cười nói: “Đi thôi, tôi đi cùng ngươi cậu.”

Bọn họ rời khỏi tầng hầm âm u, sau đó đi tới tầng gác.

Nơi này khóa đã bị tháo xuống, cánh cửa mở rộng, bên trong tối om om, bụi vẫn mù mịt như cũ.

Tiếu Kha Ngải hắt hơi một cái, nói: “Đây chính là chỗ ở của tình nhân bá tước sao, thật là tồi tàn.”

“Nơi này đã rất nhiều năm không có ai ở, “

Lâm Kiều nói, “Cậu đi qua tủ quần áo nhìn đi.”

Tiếu Kha Ngải đáp một tiếng, sau đó mở cánh tủ quần áo ra.

“Ồ, bên trong chỉ có quần áo thôi mà.”

“Không, còn có một cơ quan khác.”

Lâm Kiều nói, “Tìm đi, con cưng của ông Trời.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Tiếu Kha Ngải khẽ lè lưỡi, rồi chui đầu vào trong tủ treo quần áo lục lọi.

Lâm Kiều và Tần Phú chờ ở bên ngoài, một lúc sau, Tiếu Kha Ngải nghiêng đầu qua, hướng về phía hai người rồi nói: “Em không tìm được, nơi này không có thứ gì cả.”

“Tôi đã tới nơi này, “

Lâm Kiều nói, “Lần trước tôi đã ở trong này rồi chạm phải cơ quan, sau đó bị rơi vào trong một căn phòng khác.”

Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Thế á? Vậy để em tìm lại một lần nữa.”

Cậu ta vừa quay đầu lại, cánh tay không cẩn thận đụng vào một chỗ… Chỉ nghe “Xoạt xoạt” một tiếng, trong lòng Tiếu Kha Ngải cũng trở nên vô cùng căng thẳng.

“Móa!”

Cậu còn chưa dứt lời, cả người đã không khống chế được mà rơi xuống dưới ——được Lâm Kiều một phát bắt được mắt cá chân, giữ chặt nó trong một tư thế đầy nguy hiểm.

“A a a, trong này tối quá, em sắp ngã xuống rồi!!”

Lâm Kiều: “Bình tĩnh.”

Cậu lùi về sau một bước để Tần Phú giữ lấy chân Tiếu Kha Ngải, Tần Phú kéo mạnh tay, dễ dàng kéo cả người Tiếu Kha Ngải lên.

Tiếu Kha Ngải víu chặt cạnh tủ quần áo, thở phào nhẹ nhõm sau khi sống sót qua tai nạn, nói: “Làm em sợ muốn chết, may mà cuối cùng vẫn có thể trở lại.”

Cậu ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy chính là Tần Phú vừa kéo mình lên, khó giải thích được mà im lặng một chút, sau đó nói tiếng “Cám ơn” yếu ớt.

Tủ quần áo đã mở ra cơ quan, dưới đáy trống rỗng, lộ ra một cửa động tối đen. Tiếu Kha Ngải không nhịn được ghé đầu nhìn vào trong đó, nói: “Phía dưới là đâu thế, đi xuống rồi còn có thể đi lên được không?”

Lâm Kiều: “Yên tâm đi.”

Tiếu Kha Ngải đang muốn thở ra một hơi, thì nghe thấy cậu nhàn nhạt nói thêm một câu: “Chỉ có 50% là sẽ phải chết ở đây thôi.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Tần Phú hơi mỉm cười, nói với Lâm Kiều: “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu gặp phải chuyện gì.”

“Ồ, “

Lâm Kiều một mặt lạnh lùng, “Anh trước đây cũng từng nói như vậy.”

Tuy nhiên, cậu từng bị quái vật ăn một lần!

Tần Phú: “…”

Tần Phú vừa tức giận lại vừa buồn cười, hận không thể thể đem thanh niên ôm vào trong lòng, kết quả lại bị đối phương không chút do dự tránh ra.

Ba người dọc theo cửa động bò xuống, cái lối đi này cũng chẳng hề dài, cũng không xảy ra chuyện gì quái quỷ như khi ở trong bệnh viện tâm thần, mấy phút sau, bọn họ chạm đất an toàn ——

Tần Phú từ không trung nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất, đồng thời đỡ Lâm Kiều rơi xuống phía sau.

Tiếu Kha Ngải là người cuối cùng nhảy xuống, ngã ở trên ghế sofa, sau đó trở mình một cái rồi bò dậy.

Nơi này vẫn là căn phòng mà lần trước Lâm Kiều và Tần Phú ngã xuống, lò sưởi trong tường ảm đạm, sàn nhà đầy bụi, cùng lần trước giống nhau như đúc —— chỉ là lần này, Lâm Kiều không còn nhìn thấy người phụ nữ đứng bên lò sưởi trong tường, cùng với người đàn ông bị ngọn lửa thiêu chết.

“Trời ạ, đây là đâu thế?”

Tiếu Kha Ngải bò lên rồi nhìn bốn phía xung quanh, hiển nhiên cũng không nghĩ tới bên trong dinh thự còn có một nơi như vậy. Lâm Kiều nhìn cậu ta rồi hỏi: “Cậu có nhìn thấy nơi này có vật gì không?”

“Ý anh là quỷ sao?”

Tiếu Kha Ngải nói, “Không có, nơi này không có thứ gì cả.”

Cậu có mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể nhìn thấy. Mà nếu như cậu cũng không nhìn thấy, thì nơi này đúng là không có quỷ thật.

Tần Phú nói: “Chúng ta lần trước ở bên ngoài đã tìm căn phòng này, thế nhưng lại không hề có.”

Hắn thắp cây nến mà mình mang theo, sau đó đẩy cánh cửa phòng đầy bụi ra.

Lâm Kiều và Tiếu Kha Ngải đi ra ngoài cùng hắn, chỉ thấy bên ngoài là một hành lang thật dài, càng đi về phía trước thì càng tăm tối, giống như vĩnh viễn cũng không thể đi được tới cuối con đường.

Tần Phú đi trước mở đường, Lâm Kiều đi bên cạnh hắn. Tiếu Kha Ngải chậm rì rì đi ở cuối cùng, sau đó tới gần Lâm Kiều, nhẹ nhàng kéo cậu một cái.

“Lâm ca.”

Lâm Kiều cố tình bước chân chậm lại: “Hả?”

Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng nói: “Nếu hắn ta ức hiếp anh thì, anh… anh nhất định phải nói cho em biết, em sẽ giúp anh đánh hắn.”

Lâm Kiều: “…”

“Hắn thực sự rất mạnh!”

Tiếu Kha Ngải một mặt lo lắng, nói nhỏ, “Em sợ anh không đánh lại hắn. Nếu hắn ta… Nếu hắn ta quá xấu xa, anh phản kháng không được, ngược lại bị thương thì làm sao bây giờ.”

“…”

Lâm Kiều mặt không chút thay đổi nói, “Bây giờ, cậu hoàn toàn có thể thử một chút cảm giác phản kháng không được, cuối cùng bị đánh lại.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Tần Phú dừng bước lại: “Tôi nghe thấy cả rồi.”

Tiếu Kha Ngải: “!!!”

Cậu ta lập tức trốn sau lưng Lâm Kiều, khẽ ngâm nga một điệu dân gian như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hành động này thật sự quá mức gượng gạo, Lâm Kiều cũng không nói gì, Tần Phú thì lại mỉm cười nhìn Lâm Kiều rồi nói: “Nếu tôi thực sự rất xấu xa thì cậu sẽ làm gì?”

Lâm Kiều: “Chặt.”

Tần Phú: “…”

Chặt cái gì???

Hắn liếc mắt nhìn đoản đao bên hông của Lâm Kiều, đột nhiên cảm thấy người đưa cho thanh niên này thanh đoản đao này có thể là một người thiểu năng trí tuệ.

Lâm Kiều không biết suy nghĩ của Tần Phú, không nhanh không chậm đi ở phía trước. Tần Phú nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, giống như một con sư tử nhìn chằm chằm con mồi ngon lành của mình, thỉnh thoảng muốn đưa móng vuốt ra chạm vào một chút.

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân của ba người vang vọng. Bên trong hành lang tối đen bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, thổi đến mức khiến người ta nổi cả da gà.

Tiếu Kha Ngải vẫn luôn sốt sắng đi theo bên người Lâm Kiều, không dám rời quá xa. Hành lang trải dài một cách vô tận, đột nhiên, ánh nến lóe lên một chút, con mắt của cậu cũng truyền đến một trận đau nhói.

“Có người!”

Có một cái bóng màu trắng nhanh chóng lướt qua, Tiếu Kha Ngải che mắt đau đớn, “Không đúng, có quỷ!”

Lâm Kiều lập tức dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía cậu ta chỉ.

Nhưng bên trong chỉ có một mảnh tối đen, không hề nhìn thấy gì khác.

Tần Phú như cảm nhận được điều gì, khẽ tiến về phía trước một bước, giơ cây nến lên trước một vách tường.

“Nhìn chỗ này đi.”

Dưới ánh nến, mọi người thấy thấy trên vách tường loang lổ có một vết tích màu đen, mơ hồ là một hình người.

Hình người uốn cong một tư thế rất không tự nhiên, giống như là đang giãy dụa, hoặc như đang nhảy một điệu nhảy quỷ dị. Bên mép tường còn có những vết máu đen thẫm, Tần Phú vốn là định chạm tay vào mặt tường, nhưng sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Kiều bên cạnh một cái, rồi chậm rãi thu tay về.

Đôi mắt Tiếu Kha Ngải cũng không còn đau nhói nữa, cậu khẽ xoa xoa con mắt của mình, nhìn vách tường nói: “Cái này… Có phải là vẽ lên không?”

Lâm Kiều: “Không, không phải là vẽ.”

“Ở bên trong vách tường… Có một người chết.”
Bình Luận (0)
Comment