Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 30

Edit: Hy

Trong hành lang tối tăm, ánh nến lung lay yếu ớt, chiếu sáng hình người mơ hồ trên vách tường.

Tiếu Kha Ngải cẩn thận chạm tay vào vách tường, nói: “Người này bị chôn ở bên trong vách tường sao? Chúng ta có nên đào người này ra không?”

Tần Phú nói: “Rất khó.”

Hắn nhận ra Lâm Kiều không ở bên mình, khi vừa định chuẩn bị đi tìm thì thấy thanh niên đang ngồi xổm ở bên góc tường, tay cầm đoản đao, từ từ cạo tường từng chút một.

Tần Phú: “…”

Hắn khẽ cười một tiếng, đi tới bóp mặt Lâm Kiều một cái: “Tại sao lại có thể đáng yêu như thế này cơ chứ.”

Lâm Kiều sâu kín liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng sức đâm mạnh đoản đao vào khe tường, cạy ra được một mảnh gạch tường nhỏ.

“Tường này có thể đào ra được.”

Tần Phú nhíu mày, dùng tay đẩy một vách tường, nói: “Quả nhiên là có thể.”

Mặt ngoài bức tường nhìn thì có vẻ cứng rắn như đá, trên thực tế lại mềm như gỗ mục. Đoản đao sắc bén đâm vào trong vách tường, rất dễ dàng có thể cạy ra được mấy khe hở.

Tần Phú lấy thanh đoản đao từ trong tay Lâm Kiều ra, sức của hắn lớn hơn, tốc độ đào tường cũng nhanh hơn không ít. Qua chừng hơn mười phút, đã đào ra được một cái lỗ nhỏ —— cùng lúc đó, một bàn chân trần cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Tần Phú cùng Lâm Kiều liếc mắt nhìn nhau, tay tăng nhanh tốc độ.

Theo thời gian trôi qua, người trong vách tường cũng từ từ lộ ra thân hình hoàn chỉnh. Ngay khi Tần Phú sắp đào ra nửa phần trên của người kia, thì “Ầm ầm” một tiếng, mặt vách tường trực tiếp sụp đổ, bộ thi thể kia cũng bị những viên gạch vỡ đè lên, cuối cùng chỉ còn một cái tay thẳng tắp duỗi ra bên ngoài.

Sau khi vách tường sụp đổ thì lộ ra một không gian khác, nhưng ba người tạm thời cũng không vội đi tới xem. Bọn họ chuyển những miếng gạch đè trên thi thể ra, lúc này mới phát hiện thi thể này là một người phụ nữ.

Người phụ nữ có mái tóc vàng xỉn màu, làn da phủ một lớp bùn dày, không thể nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. Cũng vì lớp bùn kia, khuôn mặt của người phụ nữ giống như đang đeo một tấm mặt nạ nên không thể nhìn thấy rõ được ngũ quan.

Bùn và bụi bẩn đã bám chặt trên da của người phụ nữ, giống như một lớp da khác, không có cách nào để đem chúng tách ra được. Mà mùi thối nồng nặc trên người của cái xác lại giống như một cái châm xuyên thẳng vào trong lỗ mũi, hơi lại gần một chút thôi cũng làm người ta hận không thể nôn ngay tại chỗ.

“Cái xác còn chưa mục nát, “

Tiếu Kha Ngải bịt mũi nói, “Giống như là một người mới chết cách đây không lâu thôi.”

Cậu ta trốn đi rất xa, không dám áp sát quá gần. Lâm Kiều cùng Tần Phú thì đứng cách cái xác tầm 1 mét, giơ cây nến lên cao để nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ.

Lúc đầu thì cũng không nhìn thấy được, nhưng để ý một chút thì sẽ phát hiện trên cổ của cái xác có một vết trói. Vết tích này rất sâu, trũng hẳn xuống, như thể muốn cắt đứt luôn nửa cái cổ.

Lâm Kiều khẽ cau mày, nói: “Đây là Heller?”

Bá tước phu nhân từng nói Heller bị bá tước siết cổ chết, mà khối thi thể trong vách tường này vừa vặn khớp với lời kể của nàng.

“Không đúng lắm, “

Tần Phú nói, “Sau khi giết người thì lại chôn xác vào trong vách tường, điều này cho thấy hung thủ rõ ràng là vô cùng hận người này,  hoặc cố ý khiến cho người khác không thể nhận ra diện mạo của người bị giết.

“Heller dù sao thì cũng là tình nhân nhiều năm của bá tước, sẽ không thể nào có hận thù lớn như vậy.”

Lâm Kiều nói, “Về phần khiến cho người khác không nhận ra… Dùng địa vị của bá tước, hẳn là rất dễ dàng có thể đem cái chết của Heller giấu đi.”

Hai người nhìn nhau, đều nhận thấy được điều kì lạ từ cỗ thi thể này.

“Cái kia…”

Tiếu Kha Ngải đứng ở phía xa nhìn về phía hai người bọn họ, rồi nói “Chúng ta vẫn định tiếp tục đứng ở đây sao?”

Lâm Kiều thu lại tầm mắt khỏi xác chết của người phụ nữ, sau đó nhìn về phía trước.

Vào lúc vách tường sụp đổ, cậu đã chú ý sau vách tường còn có một căn phòng. Căn phòng này so với căn phòng mà bọn họ rơi xuống lúc trước có điểm không giống nhau. Nơi này giống như một căn phòng ngủ, trên sàn nhà thậm chí còn trải một tấm thảm nhung. Tuy rằng tấm thảm đã mục nát hơn nửa, sớm trở thành một đống vải rách.

Tần Phú nói: “Tới đó xem thử đi.”

Hắn bước vào phòng đầu tiên, chân dẫm lên tấm thảm trải rách nát trên sàn nhà.

Căn phòng giấu ở sau vách tường đúng là một căn phòng ngủ, ở giữa kê một chiếc giường nhung lớn, còn có tủ quần áo rộng lớn cùng tủ trang điểm. Dù đã bị bỏ hoang rất lâu, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tinh xảo và sang trọng của căn phòng.

Tiếu Kha Ngải cận thận lánh qua xác chết trên mặt đất, sau đó tiến vào bên trong phòng ngủ.

“Đây chắc là phòng ngủ chính nhỉ,”

Cậu ta nhìn quanh bốn phía, nói tiếp, “Vừa to lại vừa rộng rãi, cách bày trí thì giống như phòng của một người phụ nữ.”

Căn phòng được ẩn giấu trong một nơi không thể xác định này so với những căn phòng khách mà bọn họ ở thì lộng lẫy hơn rất nhiều, nó càng thể so sánh với tầng gác nhỏ mà Heller ở.

Lâm Kiều trầm tư nói: “Có khi nào… Dinh thự này đã từng được sửa lại, còn trước đây nơi này là phòng ngủ chính của dinh thự?”

Tần Phú nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu dựa theo giả thiết của cậu, dinh thự này rất có thể đã từng xảy ra một chuyện lớn, vì che giấu chuyện này nên dinh thự mới được xây lại, để không ai có thể tìm thấy những dấu vết trước đó.”

“Đúng thế, “

Lâm Kiều hơi gật đầu, “Chỉ là không biết là khi nào thì được xây lại, có liên quan gì đến cái chết của bá tước.”

Nói xong, cậu quay đầu lại liếc nhìn thi thể trên mặt đất: “E rằng thân phận của người này cũng không hề thấp.”

Tần Phú im lặng không nói gì, trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán. Thế nhưng suy đoán kia cũng quá đáng sợ, lại cũng không hề có căn cứ, bởi vậy chỉ là nảy ra ở trong đầu, cũng không có ý định nói ra miệng.

Trong phòng có một cánh cửa, nối liền với một hành lang khác. Mọi người ở trong phòng cũng không thể tìm ra thứ gì hữu dụng, vì vậy đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Hành lang kéo dài hướng tới một mảnh tối tăm, giống như căn phòng kia, khắp nơi đều bị phủ một lớp bụi dày.

Khác với hành lang trống rỗng trước đây, hai bên vách tường nơi này có treo những bức tranh chân dung khổng lồ. Đó là chân dung từ người già đến người trẻ, hẳn là những thành viên theo từng đời của gia tộc này.

Ba người cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng đi đến cuối hành lang, dừng lại trước bức chân dung cuối cùng.

Trong bức chân dung là một cặp vợ chồng, người chồng tướng mạo anh tuấn, còn người vợ thì mỹ lệ dịu dàng. Cả hai người đều trang phục lộng lẫy, có thể nhìn ra được địa vị của họ không hề thấp.

Tần Phú lấy ra bức ảnh cũ mà trước đó tìm được trong tầng gác, sau đó so sánh với bức chân dung, sau đó nói: “Đây là bá tước T.”

Lâm Kiều nói: “Bên cạnh hắn chính là bá tước phu nhân.”

Cậu nhìn người phụ nữ bên trong bức chân dung, khẽ nhíu mày.

Không chỉ là cậu, Tiếu Kha Ngải cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Nhưng người này so với bá tước phu nhân thì không hề giống nhau một chút nào!”

—— Người phụ nữ trong bức chân dung vốn là bá tước phu nhân, cùng với bá tước phu nhân mà bọn họ nhìn thấy chẳng phải là cùng một người.

Phát hiện này vô cùng bất ngờ, Tần Phú vuốt nhẹ cằm, nói: “Người này chưa chắc là bá tước phu nhân, cũng có thể là Heller.”

“Mà nếu như đây là bá tước phu nhân, thì người chết năm đó chắc chắn không phải là Heller, mà là bá tước phu nhân.”

Lâm Kiều thấp giọng nói, “Bá tước giết chết vợ của mình, vì muốn che giấu cho nên mới xây lại dinh thự, sau đó giấu dinh thự cũ ở một nơi không ai nhìn thấy… Sau vài năm, cũng không ai còn nhớ tới lúc trước đã từng xảy ra chuyện gì.”

“Vậy bá tước phu nhân hiện tại là ai?”

Tiếu Kha Ngải nghe lời cậu nói, sau lưng cũng trở nên lạnh lẽo, “Là Heller sao? Bá tước thích nàng như vậy, thậm chí sẵn sàng vì nàng mà giết cả vợ của mình… Nhưng bá tước cũng chết rồi mà, đúng không?”

“…”

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện cả, tất cả mọi người đều đang tiếp thu sự thật kinh hoàng này. Một lát sau, Tần Phú đột nhiên nói: “Quay về căn phòng kia, nhìn lại một chút.”

Khi bọn họ quay trở lại căn phòng, trong phòng không có một bóng người, tất cả đều vẫn giữ nguyên trạng so với lúc bọn họ rời đi, thế nhưng xác chết vốn là nằm ở trên đất mặt… Đã không thấy đâu nữa.

Tiếu Kha Ngải sợ hãi nói: “Thi thể đâu? Thi thể đâu rồi?!”

Có một thứ gì đó lay động trong bóng tối ở ngoài căn phòng, Tần Phú lập tức chạy tới, nhìn thấy một cái bóng trắng nhanh chóng lướt qua, biến mất ở một nơi khác.

“Cô ấy muốn dẫn dắt chúng ta, “

Tần Phú nói, “Chúng ta mau đuổi theo.”

Lâm Kiều không chút do dự nói một tiếng “Đi”, Tần Phú nắm chặt tay cậu, cùng đuổi theo bóng trắng.

Tiếu Kha Ngải yên lặng theo sau, bọn họ đi qua hành lang, đi tới một chỗ ngoặt ——

Hành lang từ trước tới giờ vẫn đều là một đường thẳng, cũng không biết khi nào thì lại xuất hiện chỗ ngoặt này. Mà vòng qua chỗ ngoặt là dẫn tới một hành lang khác, một thân ảnh màu trắng đứng cách đó không xa, hai chân hướng xuống đất, treo lơ lửng giữa không trung.

Mái tóc vàng như cỏ khô của nữ quỷ buông xõa, không thấy rõ khuôn mặt của cô. Cô trốn ở một góc phòng, không dám đối diện với mọi người.

Lâm Kiều nhẹ giọng nói: “Bá tước phu nhân?”

“…”

Sau một hồi im lặng, nữ quỷ khẽ gật gật. Cô duỗi ra một cái tay trắng bệch, chỉ thẳng vào một hướng khác ——

Nơi đó có một cái cầu thang chật hẹp, cầu thang quanh co khúc khuỷu, cuối cùng dẫn tới một lối ra.

Tiếu Kha Ngải vui vẻ nói: “Là lối ra!”

Tiếu Kha Ngải vừa dứt lời, một luồng gió lạnh đập vào mặt cậu ta, quay đầu lại thì mới phát hiện nữ quỷ đã không thấy đâu nữa.

“Đợi đã, cô ấy đi đâu rồi?”

Lâm Kiều lắc đầu một cái, nói: “Đi thôi, chúng ta đi lên rồi nói tiếp.”

Lúc bọn họ xuống dưới thì vẫn là buổi trưa, khi đi lên thì đã đến buổi tối. Ở ngoài cửa ra là một màu đen kịt, không có một chút ánh sáng nào.

Tiếu Kha Ngải đi đầu, cậu ta giống như không hề muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng, chỉ một lát nữa là có thể bò đến đỉnh cầu thang.

Một khuôn mặt đột nhiên từ bên ngoài nhìn vào bên trong động, nhìn về phía Tiếu Kha Ngải rồi lộ ra một nụ cười man rợ.

“Đệch!”

Tiếu Kha Ngải bị dọa sợ, một phát đạp hụt về phía sau, được Lâm Kiều đỡ kịp.

Gương mặt kia rất nhanh thì biến mất, kèm theo “Ầm” một tiếng, cửa động bị từ đóng lại bên ngoài. Tiếu Kha Ngải tóm chặt lấy tay Lâm Kiều, còn chưa kịp tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi kia.

“Kia, đó không phải là —— “

“Đúng thế, “

Lâm Kiều nói, “Đó là bá tước phu nhân… Và cũng là giả.”

Tần Phú tiến lên đẩy cửa ra, phát hiện nó đã bị khóa chặt lại, đẩy cũng không ra.

Hắn đem đoản đao đâm vào bên trong cánh cửa, dù lưỡi dao sắc bén nhưng cũng không thể xuyên qua mảnh gỗ nửa tấc.

“Hết cách rồi, “

Hắn nói, “Từ nơi này thì không ra được.”

Lâm Kiều trầm mặc không nói gì, một lúc sau khẽ nói: “Không đúng lắm.”

Tiếu Kha Ngải đáp: “Đương nhiên không đúng rồi, nơi này chỗ nào cũng đều không thích hợp hết.”

“Không, không phải nơi này.”

Lâm Kiều nói, “Lúc trước tôi từng gặp quá một cái nữ quỷ, cùng với bá tước phu nhân thì không giống nhau lắm.”

Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Cái gì?”

“Nữ quỷ đó máu me khắp người, lệ khí rất nặng. Bọn Mã Tuấn có khả năng là bị cô ta giết chết.”

Lâm Kiều nói, “Thế nhưng cô ta tuyệt đối không phải là bá tước phu nhân.”

Tần Phú bất ngờ nhướn mày: “Ý cậu là trong dinh thự có hai nữ quỷ?”

Lâm Kiều nói: “Đúng vậy, tôi vốn cho rằng chỉ có một nữ quỷ, không phải bá tước phu nhân thì chính là Heller, nhưng nếu mà có tới hai nữ quỷ…”

Biến cố xảy ra năm đó trong dinh thự, bá tước, bá tước phu nhân và Heller, ba người thì chết đi hai… Nhưng nếu như người chết thật ra là bá tước phu nhân và Heller, như vậy còn lại cũng chỉ có ——  bá tước T.
Bình Luận (0)
Comment