"Này này ~ Anh ấy là người của tôi, cô có thể chú ý chút đến hình tượng không ? Nếu không tôi sẽ phản ánh cô đó."
Cô gái bán hàng sững sờ, trợn tròn mắt nhìn hai người đẹp trước mặt : "Hai người là đồng tính nữ !!"
Sở Thu Hi hơi ngẩng đầu kiêu ngạo : "Đúng vậy, thì sao ?"
Hạ Tiểu Bạch bất lực nhìn hai người, sao anh lại trở thành người ngoài cuộc rồi.
Cô gái bán hàng xua xua đôi tay nhỏ nhắn đầy ghen tị : "Không...không có gì. Chỉ là cảm thấy hai người thật ấm áp thôi."
"Đúng rồi, hai người đẹp còn cần gì nữa không ?"
"Tôi góp ý là nên mua thêm một chiếc kiểu thắt dây, như vậy thì có thể khoe ra bộ phận tuyệt vời của người đẹp chân dài này."
Sở Thu Hi rất đồng tình với kiến nghị của cô : "Rất tốt, giúp tôi chọn mấy chiếc đi. Tiền không phải là vấn đề, quyến rũ là trên hết."
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi co giật.
Bởi vì anh nhìn thấy Sở Thu Hi cầm trong tay chiếc quần ở giữa có khóa kéo, mua hai chiếc, một trắng và một đen.... Cái quái gì vậy ?
Sau khi đóng gói xong, Hạ Tiểu Bạch chịu trách nhiệm cầm giữ.
Hai người lại đi dạo hồi lâu, Hạ Tiểu Bạch mệt không chịu được, cảm giác đôi chân không phải của mình nữa.
Quả nhiên, tên tiểu tử Tiêu Tiêu này nói không sai. Khi chị gái cậu ta mua sắm đến nghiện thì giống như người máy vậy, hoàn toàn không biết mệt.
Cô thậm chí còn muốn mua mấy đôi giày cao gót cho Hạ Tiểu Bạch, có điều đã bị Hạ Tiểu Bạch ngăn cản.
Dù sao thì Hạ Tiểu Bạch cao hơn cô, nếu anh đi giày cao gót thì sẽ cao hơn cô rất nhiều.
Sở Thu Hi trả lời là : "Tiểu Bạch nói đúng, nếu không thì quan hệ giữa công và thụ sẽ hỗn loạn."
Cô không thể để Hạ Tiểu Bạch cao hơn mình, cho nên chỉ cô có thể đi giày cao gót còn Hạ Tiểu Bạch không được đi.
Hạ Tiểu Bạch tỏ vẻ, hay là mua cho anh một đôi giày cao gót đi.
Lại nửa giờ trôi qua, cuối cùng Sở Thu Hi cảm thấy mệt rồi : "Tiểu Bạch, chúng ta tìm một quán trà sữa ngồi đi."
Hạ Tiểu Bạch thấy Sở Thu Hi cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi : "Thật tốt quá, anh mệt sắp không xong rồi."
Suốt dọc đường rất vất vả, chiếc quần tất bó sát vào chân, không có quần bảo hộ, thiếu chút đồ cảm thấy lành lạnh, Hạ Tiểu Bạch cảm thấy như mình không mặc gì hết.
Thậm chí, trên đường đi, anh còn phát hiện mình bị không ít đứa con trai hèn hạ chụp trộm, có chút sởn da gà.
Sở Thu Hi tức giận khoác lấy cánh tay mịn màng trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, không thể nói “không được” với bạn gái của mình nha, kiên trì thêm một chút nữa, người ta sẽ rất hạnh phúc.”
"Em nhớ gần đây có một quán trà sữa rất ngon, có rất nhiều sinh viên đại học ở gần đây cũng đến chỗ này."
Hạ Tiểu Bạch đang chuẩn bị bước đi thì đôi chân xinh đẹp đi tất lưới đen dừng lại.
"Hay là chúng ta tìm một quán khác ?"
Đều là sinh viên của những trường đại học gần đây, há chẳng phải là rất dễ đụng phải người quen sao ?
Nếu gặp phải lão đại, Triệu Trình, Chu Thanh hoặc là những người khác trong lớp thì sẽ hộc máu mất.
Sở Thu Hi sao lại không biết Hạ Tiểu Bạch đang nghĩ gì được chứ ? : "Yên tâm đi, em giúp anh trang điểm, người quen căn bản không nhận ra anh đâu."
"Hoàn toàn không phải là cùng một người, không phải sao ? Đẹp hơn mặt mộc của anh nhiều, đặc biệt là phấn mắt và má hồng, khiến em mê mẩn.”
"Cho dù là nhận ra, chẳng lẽ bọn họ sẽ biến anh thành “thụ” chắc ?"
Hạ Tiểu Bạch cười ha ha, phải biết rằng bọn họ ở ký túc xá đã từng thề : nếu ai ngày hôm sau thức dậy biến thành một cô gái xinh đẹp, thì nhất định phải làm cho mọi người sung sướng mới được.
Điều tốt đẹp tất nhiên là mọi người chia sẻ cùng nhau.
Lúc đó Hạ Tiểu Bạch liền hùa theo đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Suy cho cùng thì một buổi sáng thức dậy biến thành một cô gái xinh đẹp, căn bản là chuyện không thể nào.
Một mình Chu Thanh thì anh vẫn ứng phó được, cộng thêm lão đại và Triệu Trình thì anh chịu không nổi, xử lý không tốt thì cả thế giới đều biết anh là con gái.
Sở Thu Hi căn bản không cho Hạ Tiểu Bạch trả lời, nắm tay dẫn anh vào quán trà sữa trước mặt.
Tuy nhiên, có một bóng dáng rất quen thuộc đang ngồi trong quán trà sữa.
“Mẹ nó, đôi chân này!”
“Quá..quá..quá…nai sừ( nice) lại còn mang quần tất đen, ôi được làm một em gái dễ thương như này, thì dù có phải chịu án tử hình cũng không lỗ.”
"Làn da trắng nõn như tuyết, cặp đùi thon dài, cái eo nhỏ mảnh khảnh thon thả, đúng là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, dung nhan này tôi cho 99 điểm, trừ một điểm là bởi vì ngực của cổ là đệm thêm vào!"
Hạ Tiểu Bạch nghe người này phân tích một tràng như vậy thì rất xấu hổ.
Anh vội vàng cúi đầu nhìn bộ ngực trắng như tuyết của mình, người này làm sao nhìn ra anh đệm ngực cup C.
------
Dịch: MBMH Translate