Mặc Tử Hiên lắc đầu lần nữa: “Khuôn mặt đẹp trai của tôi chỉ đáng giá 1000 tệ thôi sao?”
Hạ Tiểu Bạch chết lặng mở to hai mắt: “Chẳng lẽ cậu muốn 10 vạn tệ, tôi là một sinh viên nghèo lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có phải cậu đang trêu chọc tôi không?”
Mặc Tử Hiên vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa đủ.”
Hạ Tiểu Bạch choáng váng: “Chẳng lẽ cậu muốn 100 vạn tệ, hay là cậu đánh tôi một trận cho qua đi.” Anh nhắm mắt lại làm ra vẻ mặt mặc cho người khác chà đạp.
Mặc Tử Hiên thấy dáng vẻ nhắm mặt lại của anh, hàng mi dài còn khẽ run.
Trái tim anh nhảy lên vì sự quá dễ thương, anh ta chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn cô cùng tôi một đêm.”
Hạ Tiểu Bạch chỉ sững sờ một lúc, anh đã kịp phản ứng,
Hóa ra từ đầu tới cuối Mặc Tử Hàn chỉ muốn trêu đùa anh một trận, phải biết trong mắt Mặc Tử Hàn anh là con trai.
Đây không phải là đang trêu chọc Hạ Tiểu Bạch anh sao, một cơn tức giận xấu hổ dâng lên trong lòng.
Mày liễu của cô nhướng lên, khuôn mặt thanh nhã tuyệt đẹp đỏ bừng.
“Mặc Tử Hàn vui sao, cậu cảm thấy trò đùa như vậy rất mắc cười.”
“Tôi%oxoxoxox” Anh mắng ra một tràn lời khó nghe bằng giọng nói rất nữ tính.
Mặc Tử Hiên cũng không ngờ phản ứng của mỹ nữ trước mắt lại lớn như vậy, bị giọng nói nữ tính dễ nghe của cô mắng đến mức sững sờ một lúc.
Giọng nữ trong trẻo như tiếng chuông bạc này sao hay quá?(??????????????)?
Hạ Tiểu Bạch mắng đến thở hồng hộc, mới nhận ra đối phương lộ ra vẻ mặt si mê hưởng thụ.
Thậm chí muốn đẩy Mặc Tử Hàn ra nhưng bị đối phương đã đưa tay ép thẳng đến góc tường.
“Công chúa nhỏ bướng bỉnh, tôi nhận ra tôi ngày càng thích cô rồi, cùng tôi 10 vạn tệ một đêm.”
Một trận gió thổi qua, hương thơm làn da trắng như tuyết của cô thấm vào lòng mọi người, giống như tre xanh trong thung lũng vắng vẻ, thoang thoảng lại khiến người khác say mê.
“Người đẹp, cô thật sự quá thơm, mùi thơm khiến tôi muốn ngừng cũng không được.”
Hạ Tiểu Bạch bị lời nói còn có động tác của anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Mặc Tử Hàn chỉ lõa lồ làm nhục Hạ Tiểu Bạch anh, bình thường bị anh mắng ẻo lả như này thì sẽ nhẫn nhịn.
Hôm nay còn trêu đùa mình như vậy.
Tên này chắc chắn đang vì mình tranh đoạt Thu Hi mà cố tình làm nhục mình.
Mặc Tử Hiên rất tự tin với kỹ năng tán gái của mình.
Nói giá trị nhan sắc có giá trị nhan sắc, nói dáng người có dáng người, nói tài sản anh ta cũng chưa bao giờ thiếu tiền, xe thể thao nhà sang trọng, anh ta cái gì cần có đều có.
Ví dụ tòa trang viên này chính là sản nghiệp của anh.
Mặc Tử Hiên nhìn đối phương ở khoảng cách gần như vậy chỉ chừa lại vẻ đẹp kinh người.
Làn da trên khuôn mặt không trang điểm như thể động vào sẽ vỡ.
Mặc Tử Hiên: “Cân nhắc một chút xem thế nào…?”
“Tôi đang cân nhắc cậu và tử đầu.” Hạ Tiểu Bạch giơ tay tát vào mặt tên này một cái.
Hơi thở Mặc Tử Hiên tàn bạo nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của anh.
“Đúng là công chúa bướng bỉnh…” Nhưng lời của anh ta còn chưa nói hết.
Khóe miệng đỏ anh đào của Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, căn bản không co anh ta cơ hội phản ứng.
Giương đông kích tây.
Chân thon dài đá phía dưới của Mặc Tử Hiên, anh muốn đá bể trứng của Mặc Tử Hiên.
“Bộp!”
Một trận đau đớn kịch liệt khiến sắc mặc Mặc Tử Hiên đỏ lên che nơi đau đớn quỳ sụp xuống đất.
Giơ ngón tay chỉ Hạ Tiểu Bạch. ~>_<~
“Con khốn này… Đánh lén… Không nói võ đạo!”
Hạ Tiểu Bạch thấy vật đắc ý cười một tiếng: “Ông đây cũng dám đá, hay nói lời tạm biệt với người bạn nhỏ của cậu đi.”
Anh phủi phủi bàn tay ngọc lùi một bước chuẩn bị chạy đi, dù sao gây thù trước oán này xem như anh đã giải quyết xong với Mặc Tử Hàn.
Sau đó anh lùi lại một bước nhưng phía sau chính là hồ bơi.
“Bõm.” ヽ(*。>Д<)o゜
Cả người rơi vào hồ bơi, mà vị trí của anh tình cờ lại là vùng nước sâu gần hai mét.
Hạ Tiểu Bạch cơ bản không biết bơi ngay lập tức hoảng sợ, liên tục vùng vẫy trong miệng uống không ít nước.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì sặc nước.
Mặc Tử Hiên thấy vậy có chút vui vẻ, lẽ nào cô không biết, đánh đàn ông tuyệt đối không thể đánh vào tôn nghiêm đàn ông sao.
Bây giờ anh ta cũng đau đến mức hoảng sợ, ngồi xổm xoa xoa một lúc trước…
“Cứu mạng… Mặc Tử Hàn, ông đây không biết bơi.” .′ˉ(>▂<)′ˉ.
“Ực ực.”
“Ực ực.”
Mặc Tử Hiên đau đớn không nói nên lời, đây không phải lần đầu tiên cô công chúa bướng bỉnh này gọi mình là ông đây thật là cạn lời.
Cô thực sự nghĩ mình là con trai, chỉ là một cô gái thuần khiết.
Cuối cùng Mặc Tử Hiên vẫn nhảy xuống kéo cô lên bờ.
Hiện tại Hạ Tiểu Bạch có thể nói là căm ghét Mặc Tử Hàn, không chỉ có uống vài hớp nước lớn, cả người còn ướt nhẹp.
Những giọt nước dọc theo mái tóc lăn xuống từ đỉnh đầu, trên khuôn mặt thanh tú còn sót lại một hai giọt nước, lại càng lộ vẻ quốc sắc thiên hương hơn.
------
Dịch: MBMH Translate