Cô càng nghĩ càng sợ, trán đều rịn ra mồ hôi lóng lánh, chỉ có thể vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Mặc Tử Hiên, tôi không biết là cậu!”
Anh chàng đẹp trai cũng bất ngờ, cô gái này gọi anh là Mặc Tử Hiên? Cô biết em trai mình sao?
Với EQ của tên ngốc Mặc Tử Hàn đó cũng biết con gái?
Ngay lúc này mây đen che khuất ánh trăng rời đi, ánh trăng sáng trong rọi xuống đất, chiếu lên mặt cô gái tóc ngắn trước mắt.
Mặc Tử Hiên cũng nhìn rõ mặt đối phương, thật sự xinh đẹp đến mức kinh người.
Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết không trang điểm, môi như cánh hoa, răng như ngậm tuyết, làn da đặc biệt trắng như ngọc nguyên chất, dưới ánh trăng trong suốt chuyển động lấp lánh.
Khuôn mặt hoàn hảo không chút tì vết đó đang nhìn mình với một tia sợ hãi đáng thương, đôi mắt bông tuyết mang theo vẻ bối rối trông giống như một tiên nữ bị hoảng sợ.
Tiếc nuối duy nhất chính là ngực không đạt tới tiêu chuẩn trong lòng anh ta, sao cũng phải 36C.
Còn cô gái xinh đẹp như vậy chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản, để mái tóc ngắn, dáng người cao gầy, một đôi chân dài cũng thon gọn.
Anh ta dám khẳng định nếu đối phương có mái tóc dài và mặc một bộ màu đỏ, chắc chắn là mỹ nữ hiếm có trên thế giới.
Anh ta không rõ Mặc Tử Hiên rốt cuộc đã làm chuyện tội ác tày trời gì với một người đẹp tuyệt vời như vậy mới sợ hãi thế này.
Vậy thì hãy để tôi chiều chuộng cô.
Mặc Tử Hiên cũng không giải thích anh ta không phải là Mặc Tử Hàn, suy tính trong lòng bán đi u Đậu Đậu lần nữa.
Hạ Tiểu Bạch thấy Mặc Tử Hiên chỉ nhìn mình từ trên xuống dưới, đặc biệt là đôi mắt đó của anh ta nhìn rất xa lạ, ít đi vẻ lạnh lùng nhiều một phần phóng đãng.
“Cái đó, nếu không có gì tôi đi trước được không?”(ó﹏o?)
Mặc Tử Hiên từng bước một ép tới gần cô, Hạ Tiểu Bạch cũng chậm rãi lùi về sau…Anh ta muốn làm gì!
Cuối cùng Hạ Tiểu Bạch bị Mặc Tử Hiên ép đến không thể lùi được nữa, sau lưng chính là vách tường lạnh băng.
“Tử Hàn, cậu muốn làm gì, đánh tôi cũng được, nhưng đừng đánh vào mặt được không?”
Hạ Tiểu Bạch sắp khóc, bây giờ anh còn phải dựa vào mặt để kiếm sống thật sự xui xẻo chết đi được.
Sao lại ở chỗ này lại có thể gặp phải Mặc Tử Hàn, còn hồ đồ cào xước mặt đối phương.
Lần trước mình giành Sở Thu Hi đã khiến hắn đến mức bùng nổ cơn tức giận.
Hôm nay chuyện đó lại xảy ra, lần này có lẽ sẽ phải ở cùng phòng bệnh với Chu Thanh.
Mặc Tử Hiên không nói nên lời, xem ra người em trai đó của anh ta đúng là không thương hoa tiếc ngọc.
Một cô gái xinh đẹp thế này cũng nỡ xuống tay, một đấm đánh xuống sợ là khóc hu hu hu rất lâu.
“Yên tâm, tôi không đánh cô, nhưng…”
Mặc Tử Hiên dùng ánh mắt phóng đãng không nhịn được đó nhìn Hạ Tiểu Bạch, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười.
“Nhưng cô cào xước mặt tôi, thì phải bồi thường cho tôi chút gì đi.”
Mặt anh ta kề rất gần vào Hạ Tiểu Bạch, tiếng nói chuyện gần như sát vào tai anh mang theo từ tính cực kỳ mê người.
Anh ta rất có lòng tin trong một buổi tối đã có thể bắt được tiểu tiên nữ này.
Hạ Tiểu Bạch chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, chẳng lẽ Mặc Tử Hàn uống rượu say.
Bình thường hắn nhìn thấy mình đều sẽ đi đường vòng, anh hơi hoảng sợ nói.
“Mặc Tử Hàn, có thể đừng kề sát như vậy được không?”
Hạ Tiểu Bạch dùng bàn tay ngọc che trước ngực đang căng thẳng, khuôn mặt đối phương gần ngay trước mắt trong đêm tối.
Đầu ngón tay Mặc Tử Hiên muốn nâng cằm Hạ Tiểu Bạch lại bị anh né tránh.
Hạ Tiểu Bạch: “Tử Hàn đừng càn rỡ, tôi đã không còn là con tôm chân mềm như thời cấp ba nữa.”
“Nói thẳng ra đi, cậu muốn gì.”
Mặc Tử Hiên chạm vào vết thương trên khuôn mặt đẹp trai của mình, vẫn lưu lại vết máu.
“Khuôn mặt anh tuấn của tôi bị cô cào xước như vậy, thế nào cũng phải bồi thường chứ.”
Hạ Tiểu Bạch không nói nên lời, từ khi nào Mặc Tử Hàn lại trở nên tự luyến thế này.
“Vậy cậu nói đi muốn bồi thường bao nhiêu tiên! Tôi một không tiền, hai không xe, ba không nhà!”
Răng Hạ Tiểu Bạch khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Tôi đưa tiền tiêu vặt trên người cho cậu được không?”
Mặc Tử Hiên nhìn biểu cảm dễ thương lại ngây thơ của đối phương rõ là mong muốn thuần khiết.
Anh ta thật sự ngày càng cảm thấy hứng thú.
u Đậu Đậu ngu ngốc của tôi, nhất định chính là phí của trời, một người đẹp thanh thuần đỉnh cao cũng không cua.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên: “Là cô nói muốn bồi thường cho tôi.” Mặc Tử Hiên duỗi một ngón tay, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Hạ Tiểu Bạch thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nói từ đầu đi, chỉ cần 100 tệ, 100 tệ thì tôi còn, chuyển tiền qua Wechat được không?”
Mặc Tử Hiên không nhịn được khẽ cười một tiếng lắc đầu.
Hạ Tiểu Bạch sững sờ nhất thời lộ ra một tia đau lòng: “1000 tệ!”
“1000 tệ cũng không phải không thể…”
------
Dịch: MBMH Translate