Sở Thu Hi gật đầu: "Đúng vậy, người này tên là Mặc Tử Hiên, là anh trai sinh đôi của Mặc Tử Hàn.”
Nói cách khác, sáng nay trong lớp anh mắng nhầm người! Người anh mắng chính là Mặc Tử Hàn chân chính! (σ≧?▽?≦?)σ。
“Tiểu Bạch, em cảm thấy rất may mắn, Mặc Tử Hàn không ngay lập tức xé anh ở đó.”
Hạ Tiểu Bạch nói lắp, run rẩy chỉ vào tên rất giống Mặc Tử Hàn trước mắt hỏi.
“Anh... Anh thật sự không phải Mặc Tử Hàn!”
Mặc Tử Hiên cũng lộ ra biểu cảm đồng tình: "Không sai, tôi không phải Mặc Tử Hàn mà là Mặc Tử Hiên.”
"Tối hôm qua người cậu gặp trong trang viên cũng là tôi, mà sáng nay tôi và cậu cũng chưa từng gặp mặt."
“Chắc là cậu hiểu ý của tôi nhỉ, thằng em trai của tôi cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc.”
“Tôi dám cam đoan lần sau gặp mặt hắn sẽ xé xác cậu.”
Hạ Tiểu Bạch: Xong rồi vô vọng rồi, xong rồi, xong rồi o((⊙﹏⊙))o.……
Trước mắt Hạ Tiểu Bạch tối sầm thiếu chút nữa ngất đi.
May mắn được Sở Thu Hi ôm vào lòng: "Tiểu Bạch, anh không sao chứ?”
Trán Hạ Tiểu Bạch đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, anh chăm chú quan sát Mặc Tử Hiên trước mắt.
Ngoại hình hai người quả thật cực kỳ giống nhau, nhưng nhìn biểu cảm có thể nhìn thấy được manh mối rõ ràng.
Dáng vẻ của Mặc Tử Hàn tuy rằng cực kỳ anh tuấn nhưng suốt ngày chỉ trưng cái mặt than, nhìn thấy ai cũng trưng ra cái mặt thối giống như người khác nợ tiền hắn vậy.
Mà Mặc Tử Hiên trước mắt mặc dù cũng anh tuấn như vậy, nhưng khi mình đánh mắng anh ta, anh ta đều trưng ra khuôn mặt tươi cười híp cả mắt vào.
Mang theo cái biểu cảm xấu xa này làm cho người ta cảm thấy anh ta là một tra nam, hơn nữa còn trông rất tự luyến.
Hạ Tiểu Bạch miễn cưỡng cười cười: "Không... không có gì.”
Hạ Tiểu Bạch mặc dù đang cười, mà cười không khác gì khóc, vô duyên vô cớ chửi rủa Mặc Tử Hàn một trận, còn đập vỡ đầu của hắn.
Anh cảm thấy may mắn lúc ấy Lão Đại, Triệu Trình, Chu Thanh bọn họ ở đấy.
Nếu như chỉ có một mình anh, chỉ sợ mồ của anh đã bắt đầu xanh cỏ.
Sở Thu Hi nhìn như nào cũng không nhìn ra anh đang sợ hãi cái gì, giơ tay vỗ vỗ lưng anh.
“Tiểu Bạch đừng sợ, chỉ cần sau này anh ở bên cạnh em không rời nửa bước thì em có thể bảo vệ được anh.”
Hạ Tiểu Bạch.................... (ó﹏ó)
Mặc Tử Hiên cười nói: "Cậu làm bạn gái của tôi, như vậy cậu chính là chị dâu của Mặc Tử Hàn, hắn tuyệt đối không dám đánh chị dâu, có muốn suy nghĩ một chút không?"
Sở Thu Hi hết chỗ nói: "Tôi đã nói Tiểu Bạch là con trai, thật là...”
Mặc Tử Hiên buông tay: "Em cũng biết anh ngây người ba năm ở Anh, em gái đáng yêu có * cũng không sao cả."
Hạ Tiểu Bạch... Da mặt người này còn dày hơn cả Triệu Trình.
Nhưng anh bây giờ thật sự không có tâm trạng gì, dù sao anh cũng không có khả năng lúc nào cũng ở cạnh Thu Hi…
Ba người ngồi vào vị trí, Mặc Tử Hiên cực kỳ tự nhiên gắp cho Hạ Tiểu Bạch một miếng thịt bò viên.
“Tiểu Bạch thử xem, đây chính là thịt bò viên do chính tay tôi làm, đều làm thủ công đó!”
Người này lúc nói chuyện còn khoe cơ bắp của cánh tay,
"Chống đẩy ba trăm lần gập bụng ba trăm lần một lúc cũng không thở dốc."
Hạ Tiểu Bạch... (ーー)!! Được rồi, anh chàng này có vấn đề.
Sở Thu Hi lườm Mặc Tử Hiên một cái: "Ba năm không gặp, anh đúng là không thay đổi chút nào."
Mặc Tử Hiên lập tức phủ nhận: "Sao anh không thay đổi chút nào! Em không phát hiện anh đẹp trai hơn sao?”
"Khi còn ở Anh, bạn bè xung quanh còn bảo anh cao thủ sát gái."
Sở Thu Hi phì cười: "Cao thủ sát trai còn nghe được...”
Đang lúc mấy người đang ăn vui vẻ.
Một thiếu niên ăn mặc vô cùng đẹp trai ưu nhã đi xuống cầu thang.
Cậu mặc một bộ tây trang màu trắng, quần là quần đen, đầu đội mũ hiệp sĩ, trong miệng còn cắn một cây hoa hồng hái từ sân sau, sau lưng còn buộc một cây gậy bóng chày.
Cậu chậm rãi đi xuống.
Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Hạ Tiểu Bạch, nhất thời lộ ra nụ cười hưng phấn.
Đây không phải là chị Tiểu Bạch mà cậu tha thiết mơ ước ngày nhớ đêm mong sao.
“Chị Tiểu Bạch, em đến đây!”
Sở Thu Hi... (ー
ー)
Mặc Tử Hiên ?_??
Hạ Tiểu Bạch…………!!!∑(°Д°ノ)ノ Cậu đừng có đến đây.
“Đó là Tiêu Tiêu!!! Cậu em vợ!!”
Sở Tiêu Tiêu vui vẻ nhảy dựng lên nhào về phía Hạ Tiểu Bạch: "Chị Tiểu Bạch." o (* ≧▽≦) ツ
Trong lúc Hạ Tiểu Bạch đang cân nhắc có nên né tránh hay không, nếu để cho cậu em vợ trực tiếp ngã sấp xuống chắc ngã cũng không nhẹ lắm nhỉ.
Thì Sở Thu Hi đã trực tiếp chắn trước mặt Hạ Tiểu Bạch.
Đầu Sở Tiêu Tiêu trực tiếp đụng vào size 36D của cô, khiến nó đong đưa lắc lư như thạch hoa quả.
Mặc Tử Hiên trực tiếp nhìn thẳng, lập tức đứng dậy.
Sở Tiêu Tiêu có chút mơ hồ không biết vì sao chị gái đại nhân không cho cậu ôm chị Tiểu Bạch.
Sở Thu Hi giơ tay chém lên đầu cậu: "Em chú ý một chút cho chị!”
Sở Tiêu Tiêu đau đến độ ôm cái đầu nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, mắt to cũng ngập nước.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch lập tức đứng lên làm bộ như không đau chút nào.
“Không đau, chị Tiểu Bạch vết thương nhỏ như này đối với em mà nói không đau chút nào.”
------
Dịch: MBMH Translate