Cậu cầm bông hồng đang cắn trên miệng, động tác vô cùng lịch sự tao nhã. Tay trước xoay một vòng, đồng thời mũi chân phải hướng về phía bàn chân trái. Tay phải sau khi xoay đi lại xoay lại một vòng đồng thời cúi đầu, thân thể nghiêng về phía trước.
Đưa bông hoa hồng cho Hạ Tiểu Bạch, động tác liền mạch lưu loát, rõ ràng là đã từng được huấn luyện lễ nghi chuyên nghiệp.
"Chị Tiểu Bạch đây là hoa hồng em tặng chị, trông vậy thôi nó là do em tự tay trồng bón phân đấy, hy vọng chị Tiểu Bạch có thể thích."
Hạ Tiểu Bạch nhìn cậu đưa bông hoa hồng đỏ đại biểu cho tình yêu cho mình, miệng có chút run rẩy.
Sở Tiêu Tiêu còn cực kỳ đẹp trai nhướng mày với Hạ Tiểu Bạch: "Chị Tiểu Bạch, chị nhận đi!”
Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi đang hơi xấu hổ bên cạnh, ánh mắt nhỏ phảng phất như đang nói điều này không trách được anh.
Sở Thu Hi trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch bằng đôi mắt đẹp, lần nữa giơ tay lên, như một chiếc đao nện thẳng vào đầu u Đậu Đậu ngu xuẩn.
“Cái thằng nhóc thối này, chị đã nói em không thể tán Tiểu Bạch!”
Sở Tiêu Tiêu ôm đầu thống khổ nhìn Sở Thu Hi.
“Chị gái đại nhân, vì sao chị vẫn ngăn cản em tán tỉnh chị Tiểu Bạch?”
“Chị Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy, nếu có thể gả vào nhà họ Sở chúng ta, nhà chúng ta sẽ cực kỳ có mặt mũi.”
Sở Thu Hi khoanh tay có chút không kiên nhẫn nói: "Chị nói không được là không được!”
Sở Tiêu Tiêu làm ra biểu cảm tuyệt không buông tha: "Chị gái đại nhân ít nhất phải cho em một lý do!”
Sở Thu Hi vươn đầu ngón tay búng búng trán cậu.
Cô sao lại không muốn em trai mình cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ, nhưng cô tuyệt đối không thể nhường Tiểu Bạch.
“Lý do đúng không, lý do chính là Tiểu Bạch là con trai, anh ấy là anh rể cậu.”
“Em hiểu chưa?”
Sở Tiêu Tiêu chỉ hơi sửng sốt, sau đó lộ ra biểu cảm a? a? a()? Cười ha ha ha ha, vỗ vỗ cánh tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch.
"Chị Tiểu Bạch, chị của em nói chị là con trai, thật sự quá khôi hài, chị Tiểu Bạch rõ ràng là trời sinh “dung()”! Là một cô gái mềm mại mà phải không?”
(
)Dung nạp, dung chứa; ý ở đây chỉ Tiểu Bạch trời sinh là con gái.
Khuôn mặt anh lập tức lạnh tanh, nghiêm túc nhìn Sở Tiêu Tiêu nói: “Xin lỗi tôi quả thật là con trai.”
“Nam tử hán đại trượng phu chính gốc!”
Sở Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người... Khuôn mặt có chút kích động: "Chị Tiểu Bạch không... không nói giỡn chứ?”
Mặt Hạ Tiểu Bạch vẫn không chút thay đổi: "Không!”
Sở Thu Hi đang uống coca bên cạnh nghe Hạ Tiểu Bạch nói thì không nhịn được ”phụt” bật cười.
Đặc biệt là bây giờ, cô nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch, nếu như không phải cô đã ngủ cùng rồi thì thật sự sẽ tin lời của cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu tức giận đứng lên: "Chị Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy, làm sao có thể là con trai, làm sao có thể là bạn trai của chị em được?"
"Trừ phi chị có thể chứng minh!"
Hạ Tiểu Bạch tức giận nhìn Sở Tiêu Tiêu, sau đó quay đầu nhìn Sở Thu Hi.
Sở Thu Hi tựa hồ cũng hiểu anh muốn làm gì, mặt đỏ bừng hơi chu đôi môi đỏ mọng mềm mại, động tác tự nhiên thành thạo.
Khuôn mặt thanh lệ nhuộm màu đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt nhộn nhạo.
Dù sao bị người ta hôn trước mặt em trai mình cũng rất xấu hổ.
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc rũ xuống trên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Sau đó mới nhìn Sở Tiêu Tiêu: "Thế này tin chưa!”
Sở Thu Hi nhìn cậu: "Chuyện này Tiêu Tiêu đừng nói cho ba mẹ, đặc biệt là lão già kia."
Sở Tiêu Tiêu xem mà vẫn hoàn toàn mơ hồ, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất, bị Mặc Tử Hiên tiếp được.
"Không cần mất mát, không phải em còn có anh sao." Mặc Tử Hiên cười lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh thể.
Sở Tiêu Tiêu thiếu chút nữa không nhịn được đấm một cái: "Thằng gay chết tiệt buông tôi ra!”
Mặc Tử Hiên buông tay: "Cậu không phải là gay sao, nếu không sao lại muốn đoạt anh rể của chị cậu?”
Sở Tiêu Tiêu khóc, thật sự khóc, mình thật vất vả mới yêu một chị gái, ai ngờ lại là một em gái có *
Cậu ném bông hồng trong tay xuống đất, tức giận muốn nhấc chân giẫm lên.
Cuối cùng cậu vẫn buông tha, nhặt lên thổi một hơi. Yên lặng ngồi xuống vị trí rồi len lén liếc Hạ Tiểu Bạch đang liếc mắt đưa tình với chị gái đại nhân.
Hạ Tiểu Bạch thở dài, mình xem như trong lúc vô ý làm tổn thương trái tim một thiếu nam ngây thơ sao.
Sau khi ăn xong bữa lẩu, ba người đều rất vui vẻ.
Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Tiêu Tiêu không nói một lời hỏi: "Em vợ em không sao chứ?" Muốn giơ tay sờ đầu cậu.
Lại bị Sở Tiêu Tiêu tức giận trực tiếp né tránh: "Hừ, anh và chị gái đại nhân cứ ân ái đi, không cần anh đồng tình."
Sở Thu Hi nhíu mày: "Tính tình nó trẻ con, em đã quen rồi.”
Sở Tiêu Tiêu ăn vài miếng rồi lập tức trở lại phòng ở, cậu muốn hoài nghi nhân sinh, bởi vì cậu cảm thấy anh Tiểu Bạch tựa hồ cũng không tồi.
Vào đêm.
Mặc Tử Hiên lôi kéo Sở Tiêu Tiêu đi quán bar vui vẻ.
Đương nhiên đây là kế hoạch của Sở Thu Hi, là cô bảo Mặc Tử Hiên dẫn Sở Tiêu Tiêu ra ngoài chơi, toàn bộ chi phí do cô trả.
------
Dịch: MBMH Translate