Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Sở Tiêu Tiêu Hoài Nghi Nhân Sinh.

Chương 158: Sở Tiêu Tiêu Hoài Nghi Nhân Sinh. Chương 158: Sở Tiêu Tiêu Hoài Nghi Nhân Sinh.

Để cô có thể độc hưởng toàn bộ biệt thự cùng Hạ Tiểu Bạch.

Vốn Mặc Tử Hiên không muốn mang theo một cậu nhóc, như vậy làm sao anh ta có thể thoải mái tán gái.

Nhưng khi anh ta nghe Sở Thu Hi nói bao toàn bộ chi phí thì lập tức đồng ý.

Tỏ vẻ tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, thiếu chút nữa bị Sở Thu Hi đánh cho một trận.

Hạ Tiểu Bạch tắm rửa xong chuẩn bị mặc quần áo, Sở Thu Hi đã sớm chuẩn bị cho anh một bộ váy tiên nữ.

“Tiểu Bạch mặc cái này vào được không?”

Hạ Tiểu Bạch thở dài nhận lấy, nói là luân phiên diễn vai nhưng tại sao lần nào cũng là anh.

Sở Thu Hi nhìn thân thể mềm mại trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, đưa tay ra bắt: "Tiểu Bạch em phát hiện thân thể của anh gần đây đang điên cuồng phát triển đó."

Hạ Tiểu Bạch bị cô nắm lấy, khuôn mặt tinh xảo có chút đỏ bừng: "Đây là ưu thế khi phát dục muộn đó, có được không?"

Hạ Tiểu Bạch đã quen thay quần áo trước mặt Sở Thu Hi, cầm váy tiên nữ chậm rãi mặc vào.

Làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn chính là cái váy này cực kỳ đứng đắn, không phải lụa mỏng mà là loại có thể mặc trên đường phố.

Sở Thu Hi dùng tay ngọc kéo cô đi đến ban công ngoài trời ở tầng hai của biệt thự.

“Đây là đồ ba em tặng cho em trước khi em lên đại học.”

“Em mới chỉ mặc một lần, Tiểu Bạch mặc vào nhất định đẹp hơn em.”

Hạ Tiểu Bạch phối bộ đồ với mái tóc dài đến thắt lưng, dạo một vòng trước gương.

Trong gương chiếu ra dáng vẻ một vị tiên nữ không trang điểm có tóc dài đến thắt lưng.

Mặc một chiếc váy màu xanh cực kỳ đẹp, đôi chân thon dài như ngọc trắng như tuyết để trần, làn da mịn màng trong trẻo, xinh đẹp đến nỗi mọi thứ trên đời đều mất đi hào quang.

Đôi mắt đẹp của Sở Thu Hi cũng lấp lánh tỏa sáng nhìn mỹ nhân trước mắt, nhất thời cảm giác có chút không chân thật.

Hạ Tiểu Bạch để tóc dài đến thắt lưng không trang điểm không ngờ có thể có tiên khí phiêu phiêu như vậy.

Dưới ánh trăng, đôi mày cong cong, dung mạo tinh xảo động lòng người, đôi mắt như băng tuyết nhìn mình, mái tóc đen phấp phới.

Cười với cô, nụ cười như ngân hà trút xuống, đẹp đến tuyệt thế khuynh quốc, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

Cái miệng nhỏ nhắn anh đào kia hơi mở ra: "Thu Hi em cảm thấy anh đẹp không?”

Sở Thu Hi cũng ngây người, đột nhiên có chút động tâm: "Tiểu Bạch, anh biết khiêu vũ không? Có thể vì em mà nhảy một điệu không?”

Hạ Tiểu Bạch có chút chần chờ, trải qua hệ thống xác nhận, thản nhiên cười với Sở Thu Hi: "Đương nhiên có thể.”

Nhưng vào lúc này, trong một tòa biệt thự khác bên cạnh toà biệt thự.

Triệu Trình, Chu Thanh, Lý Lương, còn có Đào Na Na, Mặc Tử Hiên mấy người cũng đang rất vui vẻ.

"Mẹ nó, Tử Hàn một mình anh ở biệt thự như này không cảm thấy trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo sao, có muốn tôi dọn vào ở cùng không." Triệu Trình ở bên cạnh cầm một bình rượu tây quý giá nói.

Mặc Tử Hàn uống không ít rượu lần nữa nhìn hình ảnh thất bại màu đỏ.

Hắn tức giận đến mức hung hăng ném trái cây mới mua xuống đất.

Chỉ nói một câu: "Tôi từ chối!”

Mặc Tử Hàn hồi tưởng lại chuyện sáng sớm hôm nay lại càng thấy phiền lòng, hắn cũng không rõ vì sao bị Hạ Tiểu Bạch mê hoặc.

Thật sự không hiểu, mình cũng chưa từng đến nước Anh mà.

Vì tiêu trừ loại phiền não này, hắn hẹn bọn Triệu Trình tới đây cùng nhau nướng BBQ.

Hắn lấy từ trong tủ lạnh ra vài lon bia Budweiser, đi về phía ban công tầng hai của biệt thự.

“Đi thôi, lên ban công nướng thịt.”

Mấy nữ sinh Đào Na Na, Phong Tiểu Tĩnh ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Đào Na Na chảy nước miếng: "Oa, tôm hùm này lớn quá, nướng than nhất định rất ngon!”

"Còn có tôm tích, cua hoa, thịt bò bít tết cao cấp, bình thường rất ít khi ăn nguyên liệu đắt tiền như này.”

Mấy nữ sinh cũng đều thèm không chịu nổi.

Chu Thanh hơi thở dài: "Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi!”

“Đi thôi, đi lên ban công nướng BBQ.”

Nhà hắn biệt thự lầu hai ban công có cố định nướng BBQ đài, chỉ cần bật lửa than liền có thể.

Lý Lương vỗ vỗ hắn: "Tiểu Bạch ăn lẩu cùng bạn gái độ tiêu dao khỏi phải bàn."

Mặc Tử Hàn nhìn thoáng qua Chu Thanh, vô thức rời xa.

Mở một lon bia ra uống "ùng ục ùng ục", còn chưa thỏa mãn, lại uống một lon.

Ban công tầng hai của biệt thự nhà hắn có bàn nướng cố định, chỉ cần đốt than là được.

Một đám người nhìn than củi màu đỏ rực bị đốt, nhao nhao bỏ nguyên liệu nấu ăn vào.

Triệu Trình cầm một con tôm tích to bằng cách tay nói: "Vãi, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một con tôm tích trâu bò như vậy, tôi quyết định nhất định phải ăn nó."

“Không hổ là Mặc thiếu, nếu như là chúng ta tuyệt đối ăn không nổi nguyên liệu đắt tiền như vậy.”

Đào Na Na cũng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, nam thần Mặc chính là người tốt.”

Mấy lon bia Mặc Tử Hàn vừa uống cũng bắt đầu bốc lên, hắn dựa vào lan can.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao vạn dặm không mây, ánh trăng sáng ngời.

Ban đêm vô cùng yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện ồn ào, không có tiếng ô tô huyên náo, chỉ có tiếng gió nhu hòa cùng tiếng ve kêu.

Còn có tiếng bạn bè cười đùa, hắn đột nhiên cười cười.

Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, mang đến từng luồng mùi thơm mê người, loại mùi vị này làm cho hắn cảm thấy an bình.

Là từ phía bên nhà của Sở Tiêu Tiêu bên kia truyền đến, Mặc Tử Hàn ngẩng đầu nhìn lại, một màn tiếp theo đập vào mắt làm cho cả người hắn ngây dại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment