Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 160 - Chương 160: Xin Lỗi Em Có Chút Nhịn Không Được

Chương 160: Xin Lỗi Em Có Chút Nhịn Không Được Chương 160: Xin Lỗi Em Có Chút Nhịn Không Được

Hắn cúi đầu chôn ở bên trong dùng nước lạnh để làm cho đầu óc mình tỉnh táo một chút.

Làm cho hắn cảm thấy bất an lo lắng chính là tiên nữ khiêu vũ dưới ánh trăng kia đã sớm không thấy, mùi hương thơm ngát làm cho hắn cảm thấy an bình dễ ngửi cũng theo gió tiêu tán.

“Chẳng lẽ vừa rồi thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác! Uống say rồi?”

Nhưng nghe mấy người còn lại thảo luận mới biết được một màn vừa rồi phát sinh không phải ảo giác.

“Ai nha, mới như vậy đã nhảy xong rồi, đáng tiếc, đáng tiếc!”

"Thật sự là quá xinh đẹp, vũ điệu tao nhã và giọng hát hay, quả thật là quá hoàn hảo."

Mặc Tử Hàn có chút không cam lòng, đối diện là biệt thự nhà Sở Thu Hi: "Chẳng lẽ tiên nữ vừa rồi là Sở Thu Hi?"

Không đúng!

Hắn biết Sở Thu Hi đã lâu, nếu là cô Mặc Tử Hàn liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Dù sao hắn đánh chết cũng sẽ không tin đó là Hạ Tiểu Bạch.

Nhất định là sáng nay bị Hạ Tiểu Bạch ghê tởm, mới có chuyện ngày suy nghĩ đêm nằm mơ.

Mặc Tử Hàn nhìn đối diện, vẫn quyết định đi qua nhìn, lập tức đi xuống lầu.

Sở Thu Hi vỗ bàn tay nhỏ bé vui vẻ thưởng thức kỹ thuật nhảy của mỹ nhân.

Có lẽ là nhảy quá lâu, cả người Hạ Tiểu Bạch chảy mồ hôi đầm đìa, da thịt trắng như tuyết ở dưới mồ hôi càng thêm trong suốt long lanh.

Cảm thụ được gió đêm thôi qua, anh không khỏi cảm thấy có chút rét lạnh.

Không trang điểm, khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần mang theo nụ cười ngọt ngào.

“Thu Hi, anh nhảy được không?”

Vừa mới bắt đầu Hạ Tiểu Bạch vẫn có chút sợ nhảy không tốt, nhưng khi anh thử nghiệm, tất cả đều thuận theo tự nhiên như vậy, nước chảy thành sông.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Thu Hi nở nụ cười hạnh phúc: "Tiểu Bạch nhảy đẹp quá."

Không chỉ có ca hát dễ nghe, đến khiêu vũ cũng là hạng nhất, không hổ là người phụ nữ Sở Thu Hi cô nhìn trúng!

Bỗng nhiên, Sở Thu Hi đưa ánh mắt dừng ở trên hai chiếc chân thon dài của Hạ Tiểu Bạch, chân đẹp của anh trắng như tuyết như ngọc, tinh xảo lung linh, trắng nõn động lòng người.

Hạ Tiểu Bạch bị cô nhìn chằm chằm vào chân cũng đỏ bừng mặt rụt lại, trên mặt hiện ra một vệt ửng đỏ.

Nhìn Sở Thu Hi một cái, trong mắt có chút ngọt ngào xấu hổ, hàm răng ngọc khẽ mở:

“Thu Hi...”

Sở Thu Hi bỗng nhiên ngồi lên võng bên cạnh, hai tay giơ lên làm động tác nâng đồ, khuôn mặt hồng hồng nhẹ nhàng cười với anh.

Hạ Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được cô muốn làm cái gì, tuy rằng thẹn thùng, hàm răng anh vẫn khẽ cắn môi đỏ mọng, dùng đầu ngón tay nắm lấy vạt váy, giơ một chiếc chân xinh đẹp của mình lên tay của cô.

Trong mắt Sở Thu Hi đều là si mê, động tác cực kỳ cẩn thận, phảng phất như đang nâng niu bảo bối đẹp nhất thế gian.

Chân ngọc lung linh tinh xảo, ngón chân thon dài lại không dư thừa, da chân mượt mà, mắt cá chân như ngọc mịn màng trắng nõn.

Da ở mu bàn chân trong suốt như pha lê, mạch máu dưới da như ẩn như hiện.

Sở Thu Hi rốt cuộc cưỡng không lại mỹ nữ thơm ngon trước mắt, đôi môi đỏ mọng hôn lên, cánh môi mỏng manh chạm vào, cảm giác còn mịn màng nhẵn nhụi hơn da em bé, toát ra hương thơm đặc trưng của mỹ nhân.

Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên hai người làm, nhưng mà làm ở ban công Hạ Tiểu Bạch vẫn có chút thẹn thùng.

“Thu Hi, chúng ta trở về phòng đi, cẩn thận bị người rình coi!”

Sở Thu Hi cũng ngẩng đầu lên: "Xin lỗi em có chút nhịn không được." Cô thử ôm lấy Hạ Tiểu Bạch.

Đây là lần đầu tiên cô làm như vậy, bởi vì mỗi lần đều là Hạ Tiểu Bạch ôm cô.

Tuy rằng Hạ Tiểu Bạch rất là mảnh mai nhẹ nhàng, nhưng vẫn có dáng người cao 1m7.

Đối với một cô gái nhu nhược như Sở Thu Hi vẫn có chút cố hết sức.

"Thu Hi để anh ôm em đi." Hạ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói, anh thật sự không quen bị con gái ôm công chúa.

Sở Thu Hi mặc dù có chút vất vả nhưng vẫn hờn dỗi một câu: "Nếu như người phụ nữ của mình cũng ôm không nổi, Sở Thu Hi em cũng không xứng yêu anh."

“Yên tâm đi, không thành vấn đề, cho dù ngã xuống cũng là em đau.”

Nhưng mà anh cũng không hưởng thụ cái ôm công chúa của Sở Thu Hi, chỉ cảm thấy mất mặt.

Ngẫm lại một người đàn ông bị một cô gái xinh đẹp cưng chiều ôm công chúa sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Hai người trở về phòng.

Hạ Tiểu Bạch nhìn bố trí trong phòng, không hổ là gian phòng của bạch phú mỹ, vẻn vẹn chỉ phòng ngủ còn lớn hơn phòng khách của nhà anh.

Một cái giường thơm cực lớn cực mềm mại, một bên còn có bàn trang điểm, trên đỉnh đầu là đèn chùm xa hoa, hai cái tủ quần áo cực lớn.

Cách đó không xa đặt một chiếc đàn dương cầm đen kịt, thủy tinh sát đất thật lớn có thể nhìn thấy bóng đêm bên ngoài.

Sở Thu Hi rốt cuộc không thể rụt rè nữa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nanh vuốt si nữ, đánh về phía Hạ Tiểu Bạch.

“Tiểu mỹ nữ, đêm nay cho dù em kêu rách cổ họng cũng không ai quấy rầy chúng ta đâu~”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment