Hạ Tiểu Bạch vừa nhìn thì đã nhận ra, đây không phải là con mèo cái nhỏ mà lần trước khi anh thất tình đã ôm về ký túc xá sao ?
Hạ Tiểu Bạch muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại sợ Mặc Tử Hàn.
"Mặc Tử Hàn, sao cậu lại nuôi mèo ?" Sở Thu Hi thắc mắc hỏi, "Trong trí nhớ của tôi, cậu không thích những thú cưng này."
Mặc Tử Hàn có chút lúng túng, cũng không thể nói là cô bị một tên nam không ra nam nữ không ra nữ cướp đi khiến hắn rất không vui được.
Muốn thông qua việc nuôi mèo để bù đắp tâm trạng khó chịu đó.
“Thỉnh thoảng cũng thích… Tôi chuẩn bị đưa con mèo này đến bệnh viện thú y.”
"Đi bệnh viện thú y đi ! Nó bị thương !" Hạ Tiểu Bạch lo lắng hỏi.
Mặc Tử Hàn đơ người khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và tràn đầy yêu thương của Hạ Tiểu Bạch, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kèm theo sự âu sầu.
Mặc Tử Hàn vội vàng lắc đầu : “Không phải đâu, tôi chỉ là muốn mang con mèo này đi triệt sản, tức là cắt bỏ trứng của nó.”
Hạ Tiểu Bạch sững sờ ! Triệt sản ! Cắt trứng ! Trứng ! ! ! ! Một vẻ phẫn nộ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của anh.
"Nhưng nó là mèo cái mà ! Cho dù là mèo đực, cậu cũng không có quyền triệt sản nó !"
"Cậu có biết nếu một con mèo đực không còn bộ phận để nó làm giống đực thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu không ? Cậu có từng nghĩ đến tâm trạng của một con mèo dễ thương chưa ?"
Càng nói, Hạ Tiểu Bạch càng kích động, thậm chí kích động đến mức giật lấy con mèo vằn từ trong tay Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn có chút không hiểu : "Nó rõ ràng là một con mèo đực nhỏ đó, tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó có trứng~ trứng."
Sở Thu Hi và Hạ Tiểu Bạch cũng cẩn thận tìm kiếm, suýt chút nữa thì lấy kính lúp ra.
Sau khi quan sát kĩ càng, bọn họ thực sự phát hiện ra rằng đây là một con mèo đực nhỏ...
Mèo vằn....?* Trong lòng đang thầm kêu lên vô số lần đ* mẹ nó.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch càng thêm đau lòng : "Hừ, vậy cậu càng không thể mang nó đi triệt sản.”
"Cậu căn bản không có tư cách tước đoạt đi năng lực trở thành một con mèo đực hoàn chỉnh của nó !"
Hạ Tiểu Bạch vuốt ve tấm lưng lông xồm xàm của con mèo đực nhỏ.
"Meo~"
Mặc Tử Hàn và Sở Thu Hi nhìn nhau, cả hai đều có chút khó hiểu.
Không hiểu vì sao Hạ Tiểu Bạch phải kích động như vậy, không phải là triệt sản cho một con mèo hoang thôi sao ? Đây là chuyện rất bình thường mà.
Mặc Tử Hàn bất lực nói : “Việc triệt sản mèo hoang là biện pháp hữu hiệu nhất để khống chế số lượng thú cưng lưu lạc này.”
"Hơn nữa, khắp nơi trên thế giới đều làm như vậy, rất bình thường mà."
Sở Thu Hi cũng giải thích : "Triệt sản có thể kiểm soát số lượng mèo hoang."
“Nếu mèo hoang không được triệt sảgyRQẗn, bọn chúng sẽ tiếp tục sinh sản vô hạn.”
"Dẫn đến càng ngày càng có nhiều mèo hoang trên đường, đây không phải là chuyện tốt."
"Anh vẫn là trả lại cho Mặc Tử Hàn, để cậu ấy đem con mèo đực nhỏ đi triệt sản đi."
Hạ Tiểu Bạch cắn chặt bờ môi đỏ mọng : "Hai người không hiểu, những thứ khác tôi không quản được. Cho dù thế nào thì con mèo này không được, tôi từng nuôi nó."
"Thu Hi, chúng ta nhận nuôi nó có được không ? Như vậy nó không còn là mèo hoang nữa.”
Thấy anh thích con mèo vằn này như vậy, Sở Thu Hi cũng chạm vào tấm lưng lông xồm xàm của nó.
"Được được được, chỉ cần Tiểu Bạch thích là được."
“Dù sao thì cũng đã nuôi một người đẹp rồi, nuôi thêm một con mèo cũng không sao cả.”
Mặc Tử Hàn... Ừm, tôi đã nhận nuôi con mèo này rồi đó... cho chút thể diện, hỏi ý kiến của tôi với chứ.
Hắn muốn đưa tay chạm vào con mèo vằn này, nhưng nó đột nhiên nhe răng và móng vuốt, lộ ra vẻ rất hung dữ duỗi móng vuốt ra cào vào cánh tay của Mặc tử Hàn.
"Vãi ! Đừng quên mấy ngày nay tao vẫn luôn cho mày ăn thức ăn thượng hạng cho mèo, còn có cá khô nữa !"
Con mèo vằn chỉ kêu “meo” một tiếng rồi dụi đầu vào ngực Hạ Tiểu Bạch, lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Hạ Tiểu Bạch giơ nó lên cao : "Yên tâm, có tao ở đây, tuyệt đối sẽ không để người khác đem mày đi triệt sản đâu."
Hạ Tiểu Bạch thả con mèo vằn này trong sân biệt thự, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó : "Ngoan, đừng chạy lung tung, tối nay tao tới đón mày."
Con mèo vằn : "Meo~meo..."
Mặc Tử Hàn...: "Ừm, con mèo này tôi đã nhận nuôi rồi đó."
Sở Thu Hi mỉm cười với Mặc Tử Hàn : “Tôi biết cậu là một người tốt, chắc chắn là sẽ không để bụng.”
"Cứ nhường cho chúng tôi là được rồi."
"Đi thôi, Tiểu Bạch, đừng quên hôm nay là ngày gì đó."
Hạ Tiểu Bạch có chút áy náy nhìn Mặc Tử Hàn, haizz, thế này có tính là lại đắc tội Mặc Tử Hàn nữa không ? (ó﹏ó)
Trở lại Học viện.
Hôm nay là cuộc thi sắc đẹp và tài năng được phối hợp tổ chức với Viện Hàn lâm Khoa học.
Cũng chính là ngày cuối cùng của học kì này, ngày mai là nghỉ hè rồi.
Lúc này, rất nhiều học sinh đã bố trí hội trường cho ngày hôm nay.
Một số hội hóng drama đã bắt đầu thảo luận về cô gái xinh đẹp mà bọn họ thích.
------
Dịch: MBMH Translate