Thứ không thay đổi chỉ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, đối phương chính là Hạ Tiểu Bạch!
Bỗng nhiên trước mắt Mặc Tử Hàn tối sầm, cảnh trong mơ hoàn toàn tan vỡ, khi hắn mở mắt lần nữa trời đã sáng rõ.
Ánh mặt trời chói mắt cơ hồ làm cho hắn không thể mở mắt, một bên có cái gì đó cọ chân hắn.
Mặc Tử Hàn ôm trán lắc lắc đầu mới miễn cưỡng mở mắt, thứ đang cọ chân hắn là một con mèo mướp.
Đây là con mèo hoang hắn gặp ở trường.
Mỗi lần hắn đi qua đều đi theo phía sau, Mặc Tử Hàn thấy nó đáng yêu nên nuôi ở biệt thự.
Dù sao độc thân lâu như vậy nuôi một con mèo cũng khá tốt.
“Meo meo... Meo meo.” Con mèo ngẩng đầu nhìn hắn kêu, hai con mắt to đen nhánh tròn xoe.
Mặc Tử Hàn đang chuẩn bị đứng dậy cho nó ăn chút thức ăn cho mèo, lập tức cảm thấy rất nặng, cúi đầu nhìn.
Triệu Trình vậy mà ôm eo của hắn, trong miệng còn nỉ non: "Em gái tiên nữ thật xinh đẹp, để anh hôn nhẹ cái nào!"
Mặc Tử Hàn chợt nhớ đến nàng tiên nữ tối qua khiêu vũ ở nhà bên cạnh mà hắn nhìn thấy.
Trở lại biệt thự uống rất nhiều rượu, ở trong vườn hoa mênh mông vô bờ nhìn thấy nàng.
Mà nàng tiên nữ cuối cùng còn nói nàng là Hạ Tiểu Bạch.
Trong lòng Mặc Tử Hàn lạnh lẽo, thế mà trong mộng hắn lại… với Hạ Tiểu Bạch.
“Trời ạ!”
“Vẫn là tha cho tôi đi!!”
Đá một cái đá bay Triệu Trình.
Triệu Trình??? Vừa rồi trong mộng anh ta lại gặp tiểu tiên nữ kia.
Còn chưa kịp làm gì đã bay khỏi ghế sofa một cách khó hiểu, sau đó tỉnh dậy.
Động tĩnh của Triệu Trình cũng đánh thức những người khác.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đào Na Na ngáp một cái, con ngươi oán giận đấm Triệu Trình một cái.
“Vất vả lắm mới chuẩn bị cùng chị tiên nữ thân thiết thân thiết thì bị anh đánh thức!”
Triệu Trình sửng sốt: “Cô cũng mơ thấy tiểu tiên nữ khiêu vũ tối qua?”
Mặc Tử Hàn đứng trong phòng tắm vội vàng mở dòng nước lạnh lẽo cọ rửa đầu, bình tĩnh, bình tĩnh.
Sau khi tắm xong.
Mặt Mặc Tử Hàn âm trầm không ngừng gọi con mèo lại đây ăn thức ăn cho mèo.
Hắn đã không muốn động đậy nữa.
Hắn đã đặt trước định hôm nay mang mèo đi làm phẫu thuật triệt sản, tiêm phòng cho con mèo này. Cuối cùng có lẽ sẽ cân nhắc cho nó quay về tự nhiên.
Mọi người đều chào hỏi và rời đi.
Mặc Tử Hàn nằm tê liệt gần một giờ, mới đói bụng ăn miếng pizza còn dư lại tối hôm qua, có chút lạnh như băng và vô vị.
Mà biệt thự bên kia miễn bàn có bao nhiêu ngọt ngào.
Mà phía biệt thự bên kia miễn bàn có bao nhiêu ngọt ngào.
Hai mỹ nữ dựa sát vào nhau, nắng sớm mùa hè chiếu lên hai người, da thịt lóe ra vầng sáng trong suốt, tăng thêm không khí ấm áp cho căn phòng.
Một màn trước mắt phảng phất phác họa ra bức tranh đẹp nhất trong thế giới cổ tích.
Nửa giờ sau, hai người đẹp rốt cuộc cũng tỉnh lại, sau đó đùa giỡn thân thiết một lúc rồi mới rời giường rửa mặt.
Hạ Tiểu Bạch ăn bữa sáng mỹ vị do Sở Thu Hi tự tay làm, cười nói: "Thật sự là càng ăn càng ngon!”
Sở Thu Hi cười trêu ghẹo nói: "Ý anh là bữa sáng hay là em?”
Hạ Tiểu Bạch thản nhiên cười: "Thu Hi ngon nhất!”
Hai người đi ra khỏi biệt thự, Mặc Tử Hiên và Sở Tiêu Tiêu còn chưa trở về.
Cũng không biết đi nơi nào lêu lổng, điện thoại của hai người đều không gọi được, Sở Thu Hi không khỏi có chút lo lắng.
Hạ Tiểu Bạch an ủi nói: "Hai người đều là nam, huống chi Mặc Tử Hiên lớn như vậy rồi, sẽ không có nguy hiểm đâu, có lẽ chỉ là hết pin mà thôi.”
Sở Thu Hi gật đầu.
Hai người vừa ra cửa thì gặp Mặc Tử Hàn ôm một con mèo mướp trong tay đi ra.
Bất quá tinh thần của hắn có chút không ổn, hoàn toàn không có dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo như bình thường.
Sở Thu Hi kéo cánh tay Hạ Tiểu Bạch, rất là hào phóng chào hỏi hắn: "Mặc Tử Hàn buổi sáng tốt lành, tôi thấy anh có vẻ suy yếu nhỉ."
Hạ Tiểu Bạch sợ đến mức muốn trốn ở một bên: "Thu Hi! Hắn sẽ đánh anh!”
Sở Thu Hi cười ha hả: "Có tiểu thư đây ở đây rồi ai dám động đến anh, lão nương sẽ không để yên cho hắn đâu."
Mặc Tử Hàn cũng nâng mắt lên chuẩn bị chào hỏi Sở Thu Hi.
Nhưng khi bóng dáng quen thuộc và đáng thương đó xuất hiện trong tầm mắt, hắn sững người đứng tại chỗ. Tại sao Hạ Tiểu Bạch lại ở đây!!! ∑(°Д°ノ)ノ
Vẻ mặt của Mặc Tử Hàn cứng đờ, cả người sững sờ tại chỗ, sao lại gặp Hạ Tiểu Bạch ở đây chứ ?
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó của anh là hắn lại nghĩ đến vụ chiếc quần sáng hôm nay.
Chỉ có thể miễn cưỡng chào hỏi : "Chào...chào.....buổi sáng."⊙﹏⊙‖∣°
Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi đều nhận thấy Mặc Tử Hàn có vẻ hơi kỳ lạ, có chút không hiểu nổi chuyện là gì.
"Meo...meo." Vào lúc này, con mèo vằn ở trong tay Mặc Tử Hàn mà hắn chuẩn bị mang đi triệt sản, kêu meo meo với Hạ Tiểu Bạch.
------
Dịch: MBMH Translate