Người vừa đến đương nhiên chính là Hạ Tiểu Bạch.
Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã mắng Thu Hi, nói Thu Hi là nữ sinh xấu xí. Hơn nữa cô ta cũng chỉ cao chừng ba mét bẻ đôi, thấp hơn Hạ Tiểu Bạch một cái đầu.
Hạ Tiểu Bạch từ trên cao nhìn xuống cô ta, mang đến cho đối phương cảm giác áp bức cực kỳ.
Rõ ràng lụa mỏng đã che nửa khuôn mặt, nhưng nữ sinh kia vẫn bị nhan sắc của anh áp chế đến mức không dám lên tiếng.
“Tôi...... Tôi.....”
Nhưng vào lúc này Liễu Y Nhiên đột nhiên bước ra chắn giữa hai người, cô ta cũng cẩn thận đánh giá Hạ Tiểu Bạch.
Tuy rằng chỉ nhìn thấy đôi mắt nhưng cô ta có thể cảm nhận được đối phương nhất định là một mỹ nhân.
Liễu Y Nhiên cười nhạt.
“Là người của viện chúng tôi không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi Sở Thu Hi.”
"Có điều tôi rất hy vọng cô có thể tháo mạng che mắt xuống trong cuộc thi, để cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ phong tình của cô."
Nói xong Liễu Y Nhiên ném cho Hạ Tiểu Bạch một ánh mắt đắc ý, không biết là ánh mắt câu dẫn hay là khiêu khích, tay còn khẽ hất mái tóc.
Nói xong liền kéo nữ sinh đang cảm động muốn khóc kia trở lại vị trí của viện khoa học tự nhiên.
Triệu Phỉ Phỉ lúc này đi tới vỗ vỗ tay nói.
"Được rồi, được rồi, cuộc thi sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều chuẩn bị đi "
“Tiểu Bạch, lại đây!" Đôi mắt đẹp của cô mang ý vị sâu xa nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch nhất thời cảm thấy nổi da gà!
Đào Na Na kéo cánh tay anh: "Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy, hình như cậu rất sợ chị Phỉ Phỉ?”
“Tôi nói cho cậu nghe Tiểu Bạch, chị Phỉ Phỉ là một người rất hiền lành, thường xuyên dạy chúng tôi múa, ai chị ấy cũng tận tay chỉ bảo cả. "
Hạ Tiểu Bạch…..
Có khi cô ta chỉ muốn dính lấy mấy nữ sinh xinh xắn các cậu để lợi dụng thì có, trông thế nhưng Triệu Phỉ Phỉ chính là một nữ lưu manh đó nha.
Cô ngốc này bị người ta lừa bán còn thay người ta đếm tiền nữa chứ.
Cuộc thi đã bắt đầu.
Hạ Tiểu Bạch được sắp xếp vị trí cuối cùng, người dự thi hôm nay không nhiều lắm cũng chỉ có khoảng 30 người.
Để tiết kiệm thời gian, mỗi thí sinh chỉ có tối đa 10 phút.
Hát một bài hát, nhảy một điệu, hoặc thêm vài phút trình diễn thời trang là đủ rồi.
Rất nhanh đã đến phiên Đào Na Na lên sân khấu, cô múa bài Hồng Chiêu Nguyện, thân mặc một bộ
Mấy nam sinh trong lớp Triệu Trình, Lý Lương còn làm lightstick, tay không ngừng quơ quơ, không ngừng gào thét.
Hai vị viện trưởng trên bục trọng tài cũng đang đấu võ mồm, không ai nhường ai.
Viện trưởng viện văn học là một người đàn ông trung niên nho nhã chừng năm mươi tuổi tên là Diệp Cẩm Thành.
Ông vẻ mặt không phục nhìn cái đầu hói của viện trưởng viện khoa học tự nhiên
"Mỹ nữ viện văn học chúng tôi đều cực phẩm, đêm nay quán quân nhất định sẽ là người của viện chúng tôi.”
Nhưng giám khảo xung quanh khi nghe xong lời này đều có chút lo lắng thay cho viện trưởng.
Dù sao năm nay viện khoa học tự nhiên cũng có một nữ sinh rất xinh đẹp tham gia, nghe nói có mấy vạn fan, còn là một vị tài nữ đàn dương cầm.
Mà đệ nhất hoa khôi trường của viện văn học bên này năm nay không dự thi, lần tranh tài này viện văn học thua nhiều thắng ít.
Viện trưởng viện khoa học tự nhiên là một vị giáo sư có tuổi hói đầu tên là Lý Chính Thanh.
Ông ta dương dương tự đắc sờ đầu trọc nói: "Ai ya, viện trưởng Diệp nếu có lòng tin như thế, vậy có dám đánh cược một ván không?"
Diệp Cẩm Thành mặc dù có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Huống chi viện bọn họ vẫn chưa thua, nơi này còn là sân nhà.
Ông kiên quyết nói: "Cược thì cược, ông muốn cược cái gì?"
Các giảng viên của viện Văn học đều vội vàng khuyên bảo: "Viện trưởng, thôi đi, không nên đánh cược thì hơn ."
"Trận thi đấu bóng rổ lần trước ngài mới nhảy một đoạn “Quả táo nhỏ” trong sân thi đấu ở viện khoa học tự nhiên xong, lại còn vừa hát vừa nhảy, mặt mũi của viện chúng ta đều mất sạch rồi.”
“Đúng vậy, viện trưởng đại nhân ngài phải suy nghĩ cho kỹ!”
Diệp Cẩm Thành cũng chần chờ một hồi, chuyện mất mặt lần trước khiến ông không dám lộ diện ở học viện suốt một tháng.
Những người này còn tải video lên diễn đàn học viện.
Lý Chính Thanh sờ sờ đầu trọc ha hả cười: "Thôi vậy, tôi cũng biết nữ sinh viện văn học của các người không bằng viện khoa học tự nhiên của chúng tôi, không cần so nữa.”
Không thể không nói trò khích tướng này của Lý Chính Thanh rất hữu dụng.
Diệp Cẩm Thành vỗ bàn một cái đứng lên chỉ vào Lý Chính Thanh cả giận nói: "Mỗi nữ sinh của viện Văn học chúng tôi đều là dương quang sáng lạn xinh đẹp!"
“Dám nói nữ sinh của viện chúng tôi không bằng viện khoa học tự nhiên các người, đúng là nói bậy mà.”
------
Dịch: MBMH Translate