Lý Chính Thanh một bộ dáng cáo già: "Nhưng ông không dám đánh cược mà.”
Diệp Cẩm Thành tức giận đến mức không chịu được: "Ông nói đi muốn cược cái gì!”
Lý Chính Thanh thấy cá đã cắn câu, lại sờ sờ đầu trọc nói: "Vậy cược ai thua sẽ nhảy một điệu sau khi cuộc thi kết thúc đi.”
“Nhảy luôn bài Hồng Chiêu Nguyện mà nữ sinh này đang nhảy được không?”
Diệp Cẩm Thành nhìn nữ sinh xinh đẹp trên đài vừa nhảy vừa vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, đúng là xinh đẹp hút mắt.
Nhưng để cho lão già năm mươi tuổi như ông xoay eo nhảy loại vũ điệu này...... cái cảnh tượng đó......
Nghĩ đến đã muốn độn thổ.
Phải biết rằng nhảy “Quả táo nhỏ” đã đủ mất mặt rồi.
Lần này còn phải múa vũ đạo của mỹ nữ cổ phong, xoay eo, xoay mông, còn mặc váy cổ trang, càng nghĩ càng nhục nhã muốn chết.
Lý Chính Thanh tiếp tục trêu chọc nói: "Không dám thì thôi.”
Diệp Cẩm Thành vỗ tay một cái: "Được! Tôi đồng ý!”
Các giảng viên của viện văn học bên này đều che mặt lại, chuẩn bị tinh thần nhìn ông ta mất mặt.
Danh tiếng của Liễu Y Nhiên đã chắc suất lấy giải quán quân rồi.
Đào Na Na của viện bọn họ tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng so sánh với Liễu Y Nhiên còn kém rất xa.
Chỉ riêng dáng người đã bị Liễu Y Nhiên đè bẹp, tivi màn hình phẳng kia làm sao so được với bưởi mọng chứ.
Điều khiến cho các giảng viên trong viện càng cảm thấy chết sững chính là......
Lần này viện bọn họ còn có một nam sinh mặc nữ trang tham gia thi đấu, thiếu chút nữa là ngất xỉu cả đám.
Vẫn là Triệu Phỉ Phỉ cố chấp thuyết phục bọn họ mới miễn cưỡng cho phép nam sinh này tham gia.
Lý Chính Thanh sờ lên đầu trọc, thấy Diệp Cẩm Thành mắc câu thì càng cao hứng cười ha hả.
“Người đâu, mau chuẩn bị một bộ váy cho viện trưởng Diệp của Viện văn học chúng ta nào, phải nữ tính một chút, tốt nhất là màu đỏ.”
Diệp Cẩm Thành đập lên bàn: “Ông đây vẫn chưa thua đâu.”
Lý Chính Thanh cười ha ha: "Chẳng lẽ ông cho rằng trong học viện của mình còn nữ sinh nào hơn được học viện chúng tôi sao.”
Diệp Cẩm Thành vung tay: “Cứ rửa mắt mà đợi xem.”
Từng cô gái xinh đẹp toát lên khí chất trẻ trung lần lượt ra sân.
Tất cả nam sinh ở đây đều đỏ mặt, không ngừng gào thét gọi tên cô gái mình thích.
Rất nhanh cuộc tranh tài đã tiến vào hồi kết.
Sân khấu tối xuống, một cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh cây đàn piano.
Người dẫn chương trình cũng tươi cười hưng phấn: “Tiếp theo là thí sinh đến từ Viện khoa học, bạn học Liễu Y Nhiên, cô ấy mang đến cho chúng ta tiết mục biểu diễn piano.”
Sau một màn khói bùng nổ, ánh đèn trên sân khấu đều hướng về Liễu Y Nhiên đang ngồi ổn định trước cây đàn.
Cô mặc một bộ váy trắng tôn lên đường cong quyến rũ chết người, cặp đùi xinh đẹp thon dài khép lại.
Gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, mặt trái xoan kết hợp với ngũ quan được trang điểm động lòng người, mái tóc rũ xuống hai bên trông thật thanh tao không ai sánh bằng.
Thầy trò Viện khoa học Kỹ thuật đều vỗ tay không ngừng.
Ngón tay tinh xảo của Liễu Y Nhiên nhảy múa trên phím đàn tạo nên một giai điệu cảm động êm tai, khúc nhạc kia khi thì phóng khoáng, khi thì uyển chuyển mà tinh tế.
Đối với những người có hiểu biết về piano thì lập tức nghe ra cô đang đàn bài nào.
"Cô ấy đang chơi bài « Castle in the sky»! Thật là quá hay.”
"Không thể nào, sao tôi lại cảm thấy không giống lắm so với bản tôi từng nghe vậy!”
"Vậy là cậu không biết rồi, « Castle in the sky» này vô cùng nổi tiếng, được sáng tác bởi Joe Hisaishi. Bài này đã nổi tiếng toàn cầu nhờ giai điệu đẹp đến mức khiến người ta rơi lệ vì rung động nên đã được cải biên thành rất nhiều phiên bản khác nhau.”
“Cô ấy đang đàn phiên bản có độ khó rất cao, ít nhất cũng ở cấp bảy của piano.”
"Tôi thấy không đơn giản như thế đâu, ít ra cũng phải cấp tám.”
"Yêu rồi, yêu rồi, gương mặt xinh đẹp thì thôi đi, vậy mà còn là một cô gái tài năng, đơn giản thôi, cô ấy chính là nữ thần của tôi.”
"Liễu Y Nhiên, anh yêu em.”
Mấy nam sinh Viện khoa học Kỹ thuật đều giơ bảng đèn khổng lồ với dòng chữ ‘Liễu Y Nhiên, I love you’.
"Tối nay nữ thần Y Nhiên là người đứng đầu!!
Dù Viện nghệ thuật không phục lắm nhưng những cô gái xinh đẹp có tiếng của họ đều đã ra sân, nếu so sánh vẫn có phần chênh lệch so với Liễu Y Nhiên.
Trước mắt vẫn còn một người cuối cùng chưa lên sân khấu, nhưng khi bọn họ nghe giai điệu xinh đẹp được tạo nên từ bàn tay của Liễu Y Nhiên thì cũng không dám ôm hy vọng nữa.
Tuy trong lòng không phục nhưng vẫn muốn lấy lại danh dự.
"Móa! Có cái gì đâu mà phách lối, hoa khôi xinh đẹp nhất của trường chúng tôi vẫn chưa xuất hiện mà thôi, cút mẹ mày đi!"
"Đúng đấy, đúng thế, Viện khoa học mấy người đừng nên quá phách lối.”
Mấy nam sinh Viện khoa học càng không phục, vốn dĩ trường bọn họ cũng không có bao nhiêu nữ sinh. Cũng vì vậy nên muốn tìm một cô gái để tán tỉnh cũng khó khăn.
------
Dịch: MBMH Translate