Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 171 - Chương 171: Hạ Hiểu Bạch

Chương 171: Hạ Hiểu Bạch Chương 171: Hạ Hiểu Bạch

Năm nay vất vả lắm mới có nữ sinh chất lượng cao nên tất nhiên là bọn họ phải nhao nhao bảo vệ đồ ăn của mình rồi.

"Ha ha mấy cháu trai Viện nghệ thuật vẫn không phục sao? Sự thật sẽ không lừa gạt ai, lần này quán quân cuộc thi này chắc chắn là thuộc về Viện khoa học chúng tôi rồi!”

Các loại âm thanh chửi rủa bắt đầu vang lên từ hai phe, lon nước, sách vở, đèn và giày dép các loại bay tứ tung.

Triệu Trình trực tiếp lột một chiếc giày của Phùng Bàn Tử, suýt chút nữa đã quét sạch người phe mình.

"Ọe ~" Triệu Trình nôn khan một hồi: "Móa, tên mập chết bầm, giày của cậu chẳng khác gì vũ khí sinh học cả.”

Chu Thanh bất chợt vỗ Triệu Trình: “CMN, cậu còn cầm đó làm gì, còn không mau ném thứ vũ khí sinh học đó đi.”

Chiếc giày mang theo mùi thối bay lên không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ rơi vào đám người Viện khoa học.

Một cú này đã ngăn chặn dáng vẻ kiêu căng phách lối của đối phương.

"CMN! Thứ gì thối quá."

"Cứu mạng, ọe. "

Mấy người có sức chịu đựng kém thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Rất nhanh đã có giáo viên và hội học sinh đến ổn định hiện trường.

Liễu Y Nhiên cũng đã biểu diễn xong, cô cúi chào ban giám khảo rồi đi vào bên trong.

Lý Chính Thanh ngồi trên ghế giám khảo sờ sờ đầu trọc: “Diệp Cẩm Thành, ông chịu phục chưa ? (? ˉ? ˉ)σ chúng ta chấm điểm"

Diệp Cẩm Thành giận nghiến răng, chỉ hận không thể bóp chết tên đầu trọc phách lối này ngay tại chỗ.

Sau khi kết thúc tính điểm, điểm cao nhất và thấp nhất sẽ bị bỏ đi.

Liễu Y Nhiên được 94 trên thang điểm 100, trước mắt cũng chính là thí sinh cao điểm nhất, chênh lệch mười điểm so với 84 điểm của người đứng thứ hai.

(Thành tích được tính dựa trên điểm giá trị nhan sắc và tài năng)

Lý Chính Thanh cười ha ha: “Có ai không, mau chuẩn bị váy đỏ cho hiệu trường Diệp nhảy ‘Hồng chiêu nguyện’ nào.”

Mấy giáo viên Viện nghệ thuật đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Trong đó có một người nói với hội học sinh: “Đi chuẩn bị sân khấu để viện trưởng nhảy ‘Hồng chiêu nguyện’ đi.”

Diệp Cẩm Thành trực tiếp trừng mắt liếc mấy tên phản đồ này.

Rõ ràng ông cũng đã vô liêm sĩ bỏ qua lương tâm để cho điểm thấp nhất, nhưng ai ngờ mấy tên này lại nhao nhao cho Liễu Y Nhiên điểm rất cao, nên đã nâng số điểm lên 94.

Ông ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ thẳng vào người phe mình: “Bọn phản đồ này, chỉ biết nhìn tôi xấu mặt!! (╯>д<)╯?

“Trường chúng ta vẫn còn thí sinh cuối cùng chưa ra sân mà!”

Mấy giám khảo của Viện nghệ thuật đều bốn mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ viện trưởng lại cho rằng một nam sinh giả nữ có khả năng thắng được Liễu Y Nhiên.

Dù cậu ta có giành được điểm tối đa cho phần tài năng mà giá trị nhan sắc không đủ điểm thì cũng vô dụng.

Dù sao thì trận đấu này tập trung vào nhan sắc và tài năng, thiếu một thứ cũng không được.

Tất nhiên là bọn họ cũng không cho viện trưởng biết chuyện thí sinh cuối cùng này là một đứa con gái có……

Diệp Cẩm Thành đã là chó cùng rứt giậu nói: "Đưa thí sinh cuối cùng ra cho tôi!”

"Không cần đâu viện trưởng….. nhảy một điệu ‘Hồng chiêu nguyện’ cũng không đến nỗi mất mặt.”

"Không sai, không sai, chúng tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp rồi, chắc chắn sẽ không cười."

"Trừ phi nhịn không được... ..."

Đột nhiên Microphone vang lên: "Khụ khụ... Chào buổi tối các bạn học, thầy là Lý Chính Thanh, viện trưởng Viện khoa học.”

"Cách đây không lâu thầy đã đánh cược với viện trưởng Diệp, viện nào không giành được hạng nhất thì người đó phải mặc đồ màu đỏ nhảy ‘Hồng chiêu nguyện’ trước mặt toàn thể sinh viên và giáo viên.”

"Đợi lát nữa sau khi cuộc thi kết thúc mọi người đừng vội rời khỏi hội trưởng, xem xong điệu múa của viện trưởng Diệp cũng không muộn.”

Diệp Cẩm Thành hộc máu, ông cảm thấy không ổn chút nào. Lý Chính Thanh đã biến tình huống lên một tầm cao mới.

Người dẫn chương trình cũng tiếp tục giới thiệu thí sinh tiếp theo.

"Tiếp theo là bạn học Hạ Hiểu Bạch đến từ Viện nghệ thuật mang đến cho chúng ta màn biểu diễn đàn tranh.”

"Bạn học Liễu Y Nhiên đã biểu diễn piano, giờ bạn học Hạ Hiểu Bạch biễu diễn đàn tranh. Có thể nói đây là cuộc tranh tài nhạc cụ đông tây, chúng ta cũng rửa mắt mong chờ nào.”

"Hạ Hiểu bạch? Các cậu có ai từng nghe học viện chúng ta có người đẹp tên này chưa?”

"Chưa từng nghe….. Tôi thường xuyên đi xem danh sách mỹ nữ của học viện, cũng không có ai tên Hạ Hiểu Bạch.”

"Ôi chao, chắc là một nữ sinh không mấy nổi tiếng, có lẽ đến cho đủ số lượng.”

"Viện trưởng đại nhân thật đáng thương."

Ai nấy trong Viện nghệ thuật đều thở dài.

Rõ ràng Viện nghệ thuật của bọn họ có ưu thế trong cuộc thi sắc đẹp này, nhưng lại bị Viện khoa học giành mất, sao mà vui cho được.

Trên sân khấu.

Đèn trên sân khấu được tắt đi, trên màn hình sân khấu to hiện lên hình ảnh của thế giới thần tiên.

Khung cảnh chuyển từ xa đến gần hiện lên hình ảnh từng đoa hoa mai nở rộ.

Không ngừng có sương trắng lượn lờ trên mặt đất.

Một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu bước ra từ màn sương, cô mặc một bộ váy màu xanh, cử chỉ thanh tao.

Một cây đàn tranh sừng sững trong sương khói.

Tiếc là ánh sáng vẫn quá mờ, cả hội trường đều không thể nhìn rõ gương mặt của bóng dáng xinh đẹp trên sân khấu, họ chỉ cảm thấy cô có vóc dáng cao gầy, đường cong lả lướt, đôi chân cũng cực kỳ thon dài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment